Đặng Phúc
Võ Văn Ái tự khoe là được mời đi Tàu Bắc Kinh từ năm 1982. Đến năm 1988, khi Bắc Kinh bị lúng túng thế giới phương Tây đả kích, thì Võ văn Ái đi thăm Tàu để viết ca tụng Tàu. Viết bài ca tụng Tàu, đăng lên báo Quê Mẹ chưa đủ, Võ Văn Ái còn phải nhờ bà Lê Thị Huệ phỏng vấn để xác định lập trường của Võ Văn Ái là không chống Tàu, chỉ chống bọn VGCS theo quan thầy Nga phản bội Tàu. Đừng những gì VP2 Viện Hoá Đạo hay GHPGVNTN-AQ nói vì bọn chúng là những tên Việt Gian nấp trong áo cà sa để bán nước. Thích Đôn Hậu theo Tàu, đi chầu Chu Ân Lai từ năm 1968, ở bên Tàu. Đến tháng 6 năm 1975 theo chỉ thị Tàu về nước làm lễ chúc mừng VG Hồ Chí Minh. Còn Thích Hộ Giác tiếp tay với MTGPMN, và CS Bắc Việt xâm lược để chống VNCH, phá hoại Miền Nam VN từ thập niên 60's. Thích Hộ Giác nổi tiếng là chơi gái, giờ thêm bằng chứng cướp tiền 200,000 quan Thụy sĩ của phật tử hơn 15 năm chưa trả. Chiêu bài Võ Văn Ái và Hộ Giác đấu tranh cứu Hoàng Sa Trường Sa là muốn nhảy vào tranh công với bọn đấu tranh cuội trong nước đang "kíu đảng" khỏi búa rìu dư luận "Chúng bán nước, sát nhập tỉnh lỵ của Tàu năm 2020"
tên VG Võ Văn Ái làm việt gian tại Âu châu nhiều năm (1955- 2011 và tiếp nữa...) , được bọn Âu châu ghi công tặng giải "làm Việt Gian" , như VG Lê Đức Thọ được tặng giải ( gia nô) Nô Heo Hoà Bình.
Võ Văn Ái
Sinh năm 1935 tại Thừa Thiên - Huế, Võ Văn Ái (còn có
những bút hiệu khác là Nguyễn Thái, Thi Vũ, Trần Phổ Minh,..). Võ Văn Ái được Pháp cấp học bổng sang Đức du học từ năm 1955
đến 1958. Võ Văn Ái đến Âu châu với công tác tham gia với bọn CS Âu châu, bọn giả danh phản chiến làm lợi cho chủ nghĩa phát xít giả tư bản, giả dân chủ biểu tình trương biểu ngữ " hoan hô HCM", "đả đảo VNCH" , " đả đảo Thiệu Kỳ"..v..v. Cái thói khom lưng làm tay sai của Võ văn Ái vào ngày lễ Phật Dản 2555, tức là năm 2011 Ái dẫn đến chùa Điều Ngự, Trung tâm thủ đô người Việt tị nạn VGCS để bọn cố đế phát xít Ý chống VNCH khoe thành tích biểu tình ủng hộ HCM, chống VNCH. Tại chùa Điều Ngự, chúng hoan hô, ca tụng thành tích của Võ Văn Ái theo giặc Âu châu chống VNCH, đi diễn hành từ Rome đến Paris... . Hàng ngàn người phật tử tham dự ngày Lễ Phật Đản trong đó hầu hết là những người Việt Tị nạn VGCS, là nạn nhân của VGCS, không biết là họp mặt làm lễ tưởng nhớ Phật đản sanh, hay nhớ công cán của Võ Văn Ái, và bọn Phát xít Âu châu chống VNCH?!?!?! , Tượng Phật Đản Sanh thì nhỏ, hình Thích Quảng Độ chống VNCH thì to đùng. Ngày lễ Phật Đản của GHPGVNTN-AQ luôn luôn là ngày bọn chúng tán dương thành công cùa chúng có công với VG HCM, hay 3 lần có công "cách mạng" giúp bọn CS Nga, Tàu thôn tín VN... Xin phật tử đến chùa sáng suốt phân biệt Lễ Phật Đản , ngày Đức Phật Thích Ca ra đời để cứu chúng sanh không thể nhập nhằng với ngày GHPGVNT-AQ ra đời để phá họai đất nước.
Đặng Phúc.
Tại sao Võ Văn Ái được mời đi Tàu năm 1988?
Tại sao có phong trào tuổi trẻ đến chùa học Võ Thiếu Lâm của Tàu??
Xin hẹn bài sau.
Võ Văn Ái và Penelope Faulkner
bọn Nghị sĩ Ý chống VNCH thập niên 60s và
thành tích VG Võ Văn Ái Cùng bọn phản chiến Âu Châu chống VNCH.
Mới đây lại đưa nguồn tin ông Ái đi Tàu, chuyện
ông Ái đi Tàu là chuyên có thực, ông đã đi vào năm 1988, và khi về lại Paris ông
đã viết bài về chuyến đi của ông được đăng trên “Tạp chí Quê Mẹ”vào năm
1988. Chuyện đâu có gì bí mật, ông minh bạch hóa chuyến đi, vào năm 2009, bà Lê
Thị Huệ của Mạng Gio-O.com đã
phỏng vấn ông, và một lần nữa ông đã kể lại câu chuyện, tôi xin copy câu trả lời
của ông Võ Văn Ái trích từ cuốn sách “
NGƯỜI TRÍ THỨC HÀNH ĐỘNG và DẪN ĐƯỜNG” Thi Vũ Võ Văn Ái trả lời
56 câu phỏng vấn của Mạnh Gió-O.com, trang 46 – 54.
Kính chuyễn,
Nguyễn Đức.
-Võ Văn
Ái trả lòi cho bà Lê Thị Huệ
“Năm 1988 tôi được
Bắc Kinh mời tham quan Trung quốc hai tuần lễ. Thực ra thì họ mời tôi từ năm
1982, nhưng vì băn khoăn, do dự nên không đáp nhận. Mãi tới 1988 sau khi tham
khảo một số nhân sĩ trong nước, ngoài nước và được sự đồng tình tôi mới nhận lời
đi. Thời điểm ấy “tình môi hở răng lạnh” Trung Việt suy sụp xiểng liểng thành
tranh chấp như sừng với đuôi. Hà Nội chửi bới chủ nghĩa bành trướng Đại Hán qua
hằng loạt sách tố cáo chuyện cổ kim, hệt như ngày nay họ đang chửi rủa thế “lực
phản động” người Việt nước ngoài, mà tôi là một tên “đầu sỏ”. Còn phía Trung
quốc thì tiếp cận giới chống Cộng tại ba nước Đông Dương cũ theo chủ trương “kẻ
thù của kẻ thù là bạn”. Thời gian thăm viếng có tính cách tuyên truyền phô
trương một Trung quốc đang trên đà cải tiến.
Qua Trung quốc tôi
lấy làm lạ đi đến đâu, gặp ai, họ đều mời xem bữa ăn của gia đình, chỉ vào nồi
cơm và mấy đĩa thịt cá. Ở Nam Ninh, mấy giáo sư dẫn tôi qua cầu chỉ xuống dòng
nước nói rằng thời Cách mạng văn hóa nhiều giáo sư, sinh viên đã bị vứt xuống
đây. Họ cũng bảo thưở ấy đói lắm, chỉ ăn cháo qua ngày, họa hoằn một hai lần
trong tháng mới ăn cơm. Không thịt. Rồi than rằng “thế mà thời ấy Trung quốc
viện trợ gạo cho Việt Nam
đánh giặc đấy. Ai ngờ ngày nay…”.
Thăm thành phố Nam
Ninh dựng từ thời Bắc Tống tôi động lòng nhớ các dãy phố Hà Nội và nghĩ rằng Lý
Thường Kiệt đã đến đây viết văn “lộ bố” ở Châu Khâm, Châu Ung.
Tôi xin đi thăm mộ cụ Nguyễn Thiện Thuật, một
trong hai mươi chủ tướng phong trào Cần Vương thuộc cánh quân Bãi Sậy. Việc khó
khăn, vì tài liệu của sử gia Trần Huy Liệu viết sai địa điểm ở phía Tây. Tốn
công mới tìm ra mộ nằm ở phía Đông bắc thành phố nhờ một giáo sư ở Viện Dân tộc
học Quảng Tây. Lạ thật, Nam Ninh là hậu cứ của ông Hồ và cán bộ cao cấp Hà Nội
nườm nượp sang bồi dưỡng. Thế mà chả ai ngó ngàng ngôi mộ vị anh hùng. Kiếm
chẳng đâu ra một thẻ hương, tôi phủ phục trên đất lạy cụ ba lạy trước sự ngạc
nhiên của các cán bộ hướng dẫn. Về Paris viết trên tạp chí Quê Mẹ tôi ngậm ngùi
tả cảnh tiêu điều của ngôi mộ trên sườn đồi nằm chung với mươi ngôi mả đẹt. May
còn bia đá khắc dòng chữ “Việt Nam Cách mạng cố Tướng quân Nguyễn Công Thiện
Thuật chi mộ”. Rồi nêu câu hỏi các nhà lãnh đạo Hà Nội làm cách mạng cho ai ?
Vài tháng sau tôi nghe tin ông Hoàng Văn Hoan viết thư xin Trung quốc xây lại mộ
cho cụ.
Nhờ chuyến đi tôi
có dịp tọa đàm với giới nghiên cứu, giáo sư ở Viện nghiên cứu Đông Dương đại học
Nam Ninh, đại học Quảng Châu và đại học Thanh Hoa ở Bắc Kinh. Tôi có phần ngạc
nhiên khi thấy tạp chí Quê Mẹ tại các thư viện Đại học nằm bên cạnh sách báo của
Hà Nội. Qua các cuộc trao đổi với một số giáo
sư, sinh viên, tôi cảm nhận không khí bùng nổ tất yếu khó tránh khỏi, mà chúng
ta chứng kiến sự biến Thiên An Môn vào tháng sáu 1989. Chuyến đi này cho
tôi thấy sự động não của giới trí thức Tàu như một đối lực trước chủ trương co
kín của đảng Cộng sản, mà sau này theo dõi tôi phát hiện bước tiến theo như
trình bày lúc nãy. Những đặc khu kinh tế mà tôi chứng kiến hay thăm dò trong
chuyến đi cho thấy tính thực dụng của người Tàu trong việc tiếp cận nền kinh tế
thị trường. Khác với kiểu kinh tế nhập nhằng “định hướng XHCN” của Hà Nội. [Võ Văn Ái khen kinh tế cướp giật của Tàu "thực dụng hơn VGCS]
Kể từ năm 2007 ta
thấy rõ Trung quốc đang xuất cảng mô thức Đặc khu kinh tế sang Phi châu. Họ đã
hay đang thực hiện tại Zambia,Mauritania và Tanzania. Một số nước
Nam Mỹ cũng đang học đòi mô thức phát triển Trung quốc. Theo Ngân hàng Thế giới
(WB) thì đang có 3000 dự án Trung quốc phát triển tại 120 quốc gia. Chưa ai quên
giai thoại Qũy Tiền tệ Quốc tế (IMF) thương thuyết nhiều năm với chính quyền
Angola
về một hiệp ước chống tham nhũng thì mới chịu cho vay lãi nhẹ. Thế nhưng vài giờ
trước khi ký kết (năm 2004) Angola tuyên bố chẳng cần tiền của Qũy Tiền tệ Quốc
tế nữa, vì Trung quốc vừa cho vay 2 tỉ Mỹ kim với chế độ ưu đãi.
Tư tưởng quyền
lực nhuyễn hay quyền lực nhu (soft power) thường được dịch quyền
lực mềm là phát kiến của nhà khoa học chính trị Mỹ Joseph Nye năm 1990, đang
được Bắc kinh áp dụng triệt để hơn tại các nước Âu Mỹ.
Thế giới nói chung,
Việt Nam
nói riêng cần cảnh giác cao độ trước chiến lược quyền lực nhuyễn /
quyền lực nhu của Trung quốc. Đây là hình thức xâm lăng kiểu mới dựa trên sự
phát triển văn hóa Tàu, trao đổi hàng hóa, kinh tế, và cuộc di dân khổng lồ
thông qua sự khai thác hầm mỏ, khai phá nông trường, đập nước, xây dựng phố xá
thương mại. Cuộc di dân tiêu biểu thành hiểm họa đáng cho ta thức tỉnh là cuộc
di dân người Hán vào Tây Tạng. Gần đây cuộc di dân hàng chục nghìn công nhân vào
khai thác Bauxit Tây nguyên, Hải Phòng, Quảng Ninh, Quảng ngãi, Cà Mau… Riêng
tại Phi châu thì công nghệ Trung quốc giúp tăng gia sản xuất đã nhập cảnh nửa
triệu công nhân Trung quốc và khoảng ba trăm nghìn tại Nam Mỹ.
Không còn là chuyện Mã Viện, Thoát Hoan, Liễu Thăng, Tôn Sĩ Nghị… dùng quân sự
của quyền lực cương / quyền lực cứng xâm lược nước ta hay thế giới đâu.
Mà là quyền lực nhu (soft power) thông qua văn hóa và những cuộc di dân
thợ thuyền khổng lồ. Lại còn sự kiện giới trí thức Tàu kể cả những người bảo thủ
trong đảng Cộng sản đang quy mô nghiên cứu lại tư tưởng cổ đại Trung quốc.
Khắp nơi, Trung
quốc đang rao hàng “chính sách hòa bình” của họ, và đã thiết lập Tổ chức “Hợp
tác Thượng Hải” nhằm đánh bật Hoa Kỳ ra khỏi các cộng đồng Châu Á. Ảnh hưởng
Trung quốc ngay tại LHQ không phải nhỏ, mà chúng ta thấy rõ sau cuộc chiến Iraq,
qua việc xúi giục các nước Phi châu cản ngăn Nhật bản vào ngồi ghế Ủy viên
thường trực Hội đồng Bảo An, hay đẩy các quốc gia Hồi giáo làm suy yếu và biến
tướng vai trò nhân quyền thực hữu của Hội đồng Nhân quyền LHQ thay thế Ủy hội
Nhân quyền LHQ trước kia. Tất cả đó nhằm suy yếu ảnh hưởng Hoa Kỳ tại diễn đàn
quốc tế này. Tại Đại hội đồng LHQ phiếu bầu cho Hoa Kỳ tụt từ 50,6% năm 1995
xuống 23,6% năm 2006. Về nhân quyền tại LHQ, Trung quốc tăng vọt từ 43% lên 82%,
trong khi Hoa Kỳ từ 53% tụt xuống 22% !
Hẳn nhiên chế độ độc tôn độc đảng tại Trung quốc chóng chầy sẽ sụp đổ. Nhưng
hiện tại Bắc Kinh vận dụng tất cả mọi phương tiện tinh vi cổ kim để kéo dài mạng
sống và chận đứng sự nổi loạn của quần chúng.
Đem chủ nghĩa Duy
vật vô thần và phi tôn giáo xích hóa nước Tàu từ năm 1949, nhưng nay tiên kiến
bước đi của lịch sử cùng tiềm năng châu Á, nên ngày 16.4.2006 Bắc kinh tổ chức
“Đại hội Phật giáo Thế giới” mời 36 nước đến tham dự.
Từ thập niên 90,
Trung quốc đã có trào lưu phục hồi Nho giáo do giới học giả nghiên cứu Quốc học
đề xướng. Rút bài học Cộng sản quốc tế sụp đổ thập niên 90, mẫu quốc Liên xô tan
vỡ, khoảng trống ý thức hằn sâu tại các quốc gia theo Cộng gây thành cuộc khủng
hoảng ý thức hệ không tiền khoáng hậu. Một số học giới Trung quốc nhận định
không thể phủ nhận nội dung chính của hiện đại hóa và toàn cầu hóa đang do văn
minh phương Tây lãnh đạo. Với tâm thức nước lớn, Trung quốc tự biết ý thức hệ
Mác – Lê – Mao lỗi thời. Họ quay về cầu cứu Quốc học, đem ông Khổng Tử ra chào
hàng. Hiện đang có trào lưu đòi đem Tứ thư, Ngũ kinh vào dạy ở các bậc tiểu học
và trung học tại Hoa lục. Đối ngoại thì Bắc Kinh đã bỏ hàng tỉ bạc mở trên 200
Học viện Khổng Tử trên khắp thế giới dạy chữ Hán và văn hóa cổ Trung quốc cho
người nước ngoài. Riêng tại Hoa Kỳ đã có 40 Học viện Khổng tử.
Minh thị cho trào
lưu này là hiện tượng Vu Đan xẩy ra hồi tháng 10.2006. Bà Vu Đan, 41 tuổi, giáo
sư Triết tại Đại học Sư phạm Bắc kinh lên Đài Truyền hình Trung ương thuyết
giảng 7 buổi về đề tài “Thu hoạch đọc sách Luận Ngữ” thu hút hàng triệu
người nghe nhìn. Sau in thành sách đợt đầu bán một triệu cuốn, vài tháng sau tái
bản bán 3 triệu cuốn. Một kỷ lục trong ngành xuất bản sách, lại là cổ thư bị Mao
đốt bỏ mấy mươi năm trước.
Trong khi ấy phục
hồi quốc học ở Việt Nam
là gì ? – Đưa một tay hành động như ông Hồ Chí Minh lên thành nhà “tư tưởng”
(sic), cho ra vài cuốn viết về Khổng học sơ sài, không phát kiến. Còn Phật giáo
là nền tảng từ cổ đại, trung đại đến hiện đại trên mặt tư tưởng và hành động thì
bị đàn áp không nương tay. Ngoại trừ thứ Phật giáo công cụ do đảng nặn ra làm
bình phong. Còn lại chỉ thấy toàn những nghìn luợt lễ hội đánh trống khua
chuông, ăn mặt áo mão cải lương, hát bộ, nói là của thời “Hùng vương”, “Nguyễn
Huệ” cốt thu hút khách du lịch làm tiền ! Đua đòi cái mã lòe loẹt bên ngoài
nhưng nội dung và thực chất vắng bóng. Mới đây, tôi đọc trên Gió O bài trả lời
của nhà văn Cộng sản Nguyên Ngọc công tâm nói về văn hóa Việt. Tôi xin trích vài
lời của ông Nguyên Ngọc :
“Nỗi lo lớn bây
giờ là dù kinh tế có đang khá lên, nhưng văn hóa đã không khá theo, thậm chí còn
sa sút. Đang có hiện tượng cả xã hội lao đi làm kinh tế, nhưng kể cả trong tầng
lớp "khá giả" nhất của xã hội cũng rất ít người quan tâm đến văn hóa, quan tâm
tới cách ứng xử có văn hóa. Văn hóa trọc phú đang tràn ngập trong xã hội. (…)
Đặc trưng của chùa miền Bắc là sự thâm u, trầm tư, yên tĩnh. Kể cả những ngôi
chùa nằm giữa phố, bước vào chùa là một không gian khác hẳn, khiến con người ta
lắng lại. Nhưng giờ thì đâu đâu cũng thi đua trùng tu, mở rộng chùa. (…) Hình
thái kiến trúc đã "hỏng", cách ứng xử trong các không gian tôn nghiêm ấy cũng có
quá nhiều chuyện đáng buồn. Đã có lần tôi cùng nhạc sĩ Dương Thụ đến chùa Tháp
Bút, thấy tình trạng "hát kinh" có nhạc đệm, giống như trong nhà thờ. Cách tụng
kinh Phật chậm rãi, nhấn nhá ê, a không có chút gì giống với nhạc đệm nhà thờ ở
phương Tây cả. Tết năm ngoái tôi lên chùa Phật Tích, đi từ ngoài vào tới sân
trong toàn thấy mùi... mực nướng !”.
Trường hợp Đại Hàn
cũng như Nhật Bản là hai quốc gia dân chủ. Chúng ta có thể thẩm kết mà không sợ
sai lạc, là các quốc gia theo thể chế dân chủ, tự do mới có hoàn cảnh phát
triển. Những nước độc tài toàn trị, quân phiệt, phát xít, thì thiểu số lãnh đạo
trở thành triệu phú bên cạnh khối đại đa dân chúng ngày càng bần hàn, thất học.
Ví dụ quá rõ khi ta so sánh một dân tộc Triều Tiên, mà Nam Hàn dân chủ phát
triển mù trời, Bắc Hàn theo Cộng sản dân chúng đói meo.
Người Việt phục vụ
giỏi khi đứng lẻ, khi gánh vác việc người khác. Các công sở Âu Mỹ thường khen sự
chăm chỉ, giỏi dang, cần cù của người Việt. Nhưng giữa chúng ta với nhau thì lại
khắc khẩu, khắc ý, đưa tới xỉ vả nhau kinh niên. Những ai còn lưu tâm đến sinh
mệnh con cháu Vua Hùng, cần tập làm việc chung giữa hai người, ba người, rồi bốn
người lên tới cộng đồng…
Sử gia nổi danh
Arnold Toynbee, người Anh, tiên liệu thiên niên kỷ thứ ba sẽ là thiên kỷ của Á
châu hay Phi châu. Âu châu đang đi xuống vì tranh chấp nội bộ, mất viễn tượng
thế giới sau giai kỳ đế quốc xâm lược tàn tạ. Nhìn vào hiện cảnh phát triển của
Nhật bản, Trung quốc và Ấn Độ, chúng ta có cơ sở để tin rằng Á châu sẽ là điểm
phát xuất cho thời kỳ lịch sử mới.
Bởi vậy muốn thoát khỏi vị trí địa chính bất lợi như Việt Nam từ hai nghìn năm
qua, người Việt cần chuẩn bị nhanh và khôn kế hoạch phát triển chiến lược Châu Á
cho một trăm năm tới trên các lĩnh vực xã hội, văn hóa, giáo dục, nhân văn, kinh
tế, khoa học. Đó là nói trên phạm vi tại thế. Vấn đề trọng thiết hơn : một chân
đạp đầu núi, một chân đạp hải triều, chúng ta hiện thế ra sao trước cuộc sụp đổ
của hai nền triết lý Tây phương từ Platon đến Mác-Lênin ? Người Việt phải
gặp nhau trên đỉnh đầu nhân loại !
Chị hỏi Việt
Nam
nên rút bài học nào để phát triển ?
Câu trả lời dứt khoát là vứt hệ thống nhà nước và ý thức hệ Cộng sản vào hố rác,
như thế giới đã vứt chủ nghĩa Cộng sản vào hố rác lịch sử đầu thập niên
90. Trời đã cho Lénine, Staline, Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh 73 năm thí nghiệm
Cộng sản như một giải pháp phát triển dân sinh (1917 – 1990). Nhưng 73 năm ấy
các ông chỉ làm hai động tác vô sản hóa dân nghèo và thảm sát giới trí thức. Thế
thì đeo đuổi làm chi sự hủ bại lão suy ?”
Võ Văn Ái.
No comments:
Post a Comment