Monday, August 24, 2009

Sư Sãi Ấn Quang Là Những Tên Giặc Và Nói Láo-Hàn Giang Trần Lệ Tuyền

Sư Sãi Ấn Quang Là Những Tên Giặc Và Nói Láo

Hàn Giang Trần Lệ Tuyền

Nếu con người khi mới sinh ra là, « Nhơn chi sơ tánh bổn thiện »; thì một Phật tử bình thường, hoặc một người khi mới «Thí phát Quy y » họ cũng có thể là một con người lương thiện, họ đều biết trong « Ngũ giới » của nhà Phật, trong đó có « Cấm sát sinh – Cấm vọng ngữ ». Nhưng tiếc thay, vì sau khi họ đã gia nhập vào băng đảng của Ấn Quang rồi, thì gần hết họ đã trở thành những kẻ chuyên môn đi giết người vô tội và nói láo.

http://www.chuaphatgiaovietnam.com/SANGHA_FILES/ThichDonHau.jpg

See full size image

Thích Trí Quang,


HT Thich Duc Nhuan

Thích Đức Nhuận,

Thich Nhat Hanh in Paris in 2006

Thich Nhat Hanh in Paris in 2006

Những tên nỗi tiếng như: Thích Đôn Hậu, Thích Trí Quang, Thích Trí Dũng,Thích Đức Nhuận, Thích Thiện Minh v…v…. Riêng hai tên Thích Nhất Hạnh và Thích Thiện Minh, trong cái gọi là « Hội nghị Tôn Giáo và Hòa Bình » tại Nhật hồi đầu tháng 10-1970, để sau đó chúng đã đẻ ra cái gọi là « Phái đoàn theo dõi Hòa Đàm Paris », mục đích là để hậu thuẩn cho Cộng sản Hà Nội. Điều này đã chứng tỏ Ấn Quang đã liên kết chặt chẻ với Cộng sản Hà Nội, bọn chúng đã biết trước về Hòa Đàm Paris, nên đã chuẩn bị trước cho bộ tứ Thích Huyền Quang, Thích Thiện Minh, Thích Nhất Hạnh, Thích Minh Tâm ở trong cái « Hội Nghị Tôn giáo và Hòa Bình » này.

Vì khó có thể kể cho hết những tên đã từng làm giặc trong băng đảng Ấn Quang; bới chúng quá nhiều. Tuy nhiên, tôi cũng phải nói đến một số tên với những điều mà chính chúng cũng không làm sao chối cãi cho được như:

Thích Nhất Hạnh, với những lời láo khoét như sau:

« Tại một làng nhỏ, một chiếc xe bò đang đi trên con lộ. Trên xe, một thiếu phụ ôm con, bên cạnh là bà mẹ già. Chiếc xe chất đầy tài sản của họ . Từ trên trời cao, một chiếc trực thăng Mỹ bỗng sà xuống, tiếng máy nổ và tiếng cánh quạt đinh tai nhức óc. Những con bò kéo xe sợ hãi, chạy tứ tán, hất hai người đàn bà và đồ đạc xuống đất. Mấy người lính Mỹ từ trực thăng bước xuống. Họ nói rõ: họ muốn mang người thiếu phụ đi với họ. Hai người đàn bà khóc lóc van xin, nhưng vô ích. Cuối cùng người thiếu phụ phải trao đứa con nhỏ cho bà cụ già, rồi để cho mấy người lính Mỹ đẩy lên trực thăng bay đi mất ».

Vậy, chúng ta hãy tưởng tượng thử xem:

1*__ « Tại một làng nhỏ, một chiếc xe bò đang đi trên con lộ… », Thích Nhất Hạnh tả như thấy trước mắt, thế mà hắn không viết ra được cái tên của làng ấy ở đâu? Mà chắc Thích Nhất Hạnh muốn nói đến một « làng nhỏ » trong cái đầu óc ngu xuẩn của hắn là nó ở trong một vùng mất an ninh do Việt cộng kiểm soát, chứ những nơi do chính quyền Quốc Gia kiểm soát thì không bao giờ có cái chuyện ấy xảy ra cho được.

2*__ Chiếc trực thăng của Mỹ không bao giờ dám hạ cánh xuống trên một con lộ, ở một làng nhỏ nơi Việt cộng kiểm soát, nếu không muốn bọn du kích Việt cộng chúng xúm nhau làm thịt.

3*__ Một chiếc xe bò, thì làm gì có tới « những con bò kéo xe sợ hãi chạy tứ tán », vì ai cũng biết những chiếc xe bò ở những « làng nhỏ » chỉ có từ một, đến hai con bò kéo xe, chứ làm gì có đến « những con bò », là nhiều con bò; rồi « những con bò kéo xe sợ hãi chạy tứ tán, hất hai người đàn bà và đồ đạc xuống đất ». Như thế, ta thử hỏi, những con bò kéo xe, cổ của chúng đều bị cột dính vào những chiếc xe bò; vậy, khi những con bò này chạy tứ tán, hất hai người đàn bà và đồ đạc xuống đất, thì chắc chắn là chiếc xe bò cùng đồ đạc sẽ đè hai người đàn bà và em bé ấy, không chết thì cũng bị trọng thương; nhưng Thích Nhất Hạnh đã nói cả hai người đàn bà và đứa con nhỏ của thiếu phụ kia lại không có bị trầy sướt một tí gì cả, mà còn bình tĩnh để « khóc lóc van xin những người lính Mỹ » nữa chứ.

4*__ Thích Nhấy Hạnh đã viết « mấy người lính Mỹ » bao nhiêu??? Nên biết, Trực thăng của quân đội Mỹ có nhiều loại, nhưng không có nhiều người ở trên một chiếc trực thăng Rồi « Họ nói rõ: họ muốn mang người thiếu phụ đi với họ ». Vậy, những «mấy người lính Mỹ » đó « họ nói rõ » là họ đã nói bằng thứ tiếng gì??? Tiếng Anh, tiếng Pháp, hay tiếng Cà-Tu …??? Và hai người đàn bà đã khóc lóc van xin với mấy người lính Mỹ là họ đã nói bằng thứ tiếng gì??? Thật quái đản, hai người đàn bà nhà quê « tại một làng nhỏ » nào đó trong cái bộ óc chó của Thích Nhất Hạnh này, lại có thể nói chuyện « van xin » với người Mỹ một cách dễ dàng như vậy được?!

Trên đây, là một trong vô số những chuyện láo khoét của Thích Nhất Hạnh. Nhưng hình như có một số người đã tin vào tên Đại Láo này, như vừa qua Thích Nhất Hạnh và Cộng sản Hà Nội đã tung tin là « tăng thân Bát nhã » của Thích Nhất Hạnh bị Việt cộng trục xuất. Cái chuyện « trục xuất » chỉ là một trò để lừa bịp thiên hạ.

Vì thế, chỉ khi nào Thích Nhất Hạnh chứng minh được một cách chính xác, về những điều mà hắn đã viết về hai người đàn bà và đứa con nhỏ của thiếu phụ kia, cũng như chiếc xe bò, mà tôi đã nói ở trên là thật, thì chuyện « Việt cộng trục xuất tăng thân » của hắn mới là thật.

Còn một điều nữa là khi cái gọi là « Hội nghị tôn Giáo và Hòa Bình » gồm có bộ tứ: Thích Huyền Quang, Thích Nhất, Hạnh, Thích Thiện Minh, Thích Minh Tâm. Tại « Hội nghị » này, cả bộ tứ này đã đòi hỏi những điều giống như của Việt cộng đã đòi hỏi, và Thích Nhất Hạnh đã phát biểu trước báo chí của ngoại quốc bằng tiếng Anh như sau:

« I would like to repeat that this proposal is not made only by the Vietnamese Buddist delegation at this conference but is the proposal made by the whole Unified Buddist Church in Vietnam in accordance with many other Catholics, Caodaists and Taoists in VietNam.”

(Tôi muốn nhắc lại là đề nghị này chẳng phải chỉ riêng của phái đoàn Phật giáo tham dự hội nghị này, mà là đề nghị của toàn thể giáo hội Phật giáo Thống nhất ở Việt Nam với sự đồng tình của rất nhiều người Công Giáo, Cao Đài và Lão giáo khác ở Việt Nam).

Sau đó, khi bị các báo chí hỏi, có phải Phật giáo Thống nhất có quyền đại diện cho toàn thể nhân dân và Phật tử Việt Nam hay không? thì Thích Thiện Minh đã nhanh nhẩu trả lời bằng tiếng Việt như sau:

“Phật giáo đã đại diện cho toàn thể nhân dân Việt Nam từ 11 thế kỷ rồi, và tuy ở Việt Nam cũng có một số các tổ chức Phật giáo khác, nhưng chỉ có chúng tôi là có quyền đại diện cho Phật giáo và Dân tộc Việt Nam mà thôi.”

Câu nói trên đây, đã cho mọi người đều thấy được Thích Thiện Minh đã lộng ngôn và vọng ngữ đến cái mức độ không còn biết dùng đến một từ ngữ nào để nói. Song cho đến hôm nay, thì chứng nào vẫn tật nấy, mà xem ra cái loại siêu vi nói láo nầy chúng đã nhiễm sâu vào đến tận xương, tận tủy của bọn Ấn Quang; như Thích Quảng Độ đã nói:

“Vì ở tù nên không có cả dao, kéo để cắt tóc, cạo râu - Tôi làm bốn trăm bài thơ mà chỉ để ở trong đầu, rồi còn đánh mục lục từ số một, số hai, số, ba … cho đến thứ bốn trăm”.

Riêng về cái chuyện ở tù không có dao, kéo để cạo râu và cắt tóc, mỗi lần nhớ đến là cứ làm tôi buồn cười quá đi thôi. Nên nhớ, sau ngày 30-4-1975, đã có không biết bao nhiêu vị là Quân- Cán- Chính của Việt Nam Cộng Hòa đã vào các nhà tù của Việt cộng, có vị đã ở tù hơn mười năm; nhưng sau khi ra tù có ai thấy vị nào có bộ râu dài như … tóc … của phụ nữ như Thích Quảng Độ đâu??? Ôi! ở tù, rồi về Thanh Minh Thiền Viện, vì không có tiền, nên không có được dao, kéo để cạo râu, cắt tóc; nhưng những hình ảnh đã tràn ngập trên các trang mạng điện tử với hình ảnh của Thích Quảng Độ, một tay cầm loa phóng thanh, tay kia cầm những túi tiền đem phân phát cho “dân oan” giữa ban ngày, ngay trên đường phố!!!

Và cũng vậy, nếu tất cả các vị tù nhân của các trại tù của Việt cộng, mà sau khi ra tù đều có một bộ râu dài như Thích Quảng Độ, thì cái chuyện vì ở tù nên không có dao, kéo để cạo râu, cắt tóc do Quảng Độ và Võ Văn Ái đã nói ra mới là sự thật.

Võ Văn Ái: Đường nào rồi cũng đến … Việt Weekly.

Bởi thầy trò cật ruột, thì phải truyền … nhiễm cho nhau chứ, nên vừa qua Võ Văn Ái đã ngụy biện trên trang điện báo Việt Weekly, vì bài quá dài nên tôi xin trích một đoạn như sau:

“Cuộc tranh đấu của Phật giáo thời Đệ Nhất Cộng Hòa, chỉ là một cuộc tranh đấu để đòi hỏi tự do tín ngưỡng, chứ không phải đòi hỏi cướp chính quyền. Thời Thiệu-Kỳ cũng vậy thôi. Cuộc tranh đấu năm 1966 cũng chỉ với mục đích đòi hỏi một chính quyền dân sự và một Quốc hội Lập hiến. Tôi có thể nói rằng, từ năm 1963 đến bây giờ chưa bao giờ Phật giáo chủ trương cướp chính quyền”.


http://www.cand.com.vn/Uploaded_ANTG/thanhbinh1/2_cap850-to.jpg

Cặp “đào kép” Võ Văn Ái

Võ Văn Ái, lại thêm một lần nói LÁO nữa. Quả đúng như vậy, loại siêu vi nói LÁO này, cứ mỗi ngày chúng càng tăng trưởng nhanh hơn. Điều nầy đã được chứng minh bằng chính những lời của Thích Trí Dũng, người đã dựng Nam Thiên Nhất Trụ tức Chùa Một Cột ở miền Nam, chùa đã bắt đầu khởi công từ năm 1958, và chính Tổng Thống Ngô Đình Diệm, vì an ninh nên đã đưa tiền cho Thích Trí Dũng để yêu cầu ông ta đi xây chùa nơi khác; song Thích Trí Dũng không chịu, mà vẫn tiếp tục xây chùa, mà Tổng Thống Ngô Đình Diệm cũng không lấy tiền lại. Sau đó, Thích Trí Dũng còn xây thêm nhiều chùa khác như chùa Phổ Thiên, chùa Phổ Quang v…v… nhưng không phải để thờ Phật, mà để thờ …Việt cộng và súng đạn ở trong chùa. Đặc biệt Thích Trí Dũng đã công khai viết trên sách, báo với cái tựa đề “ Tài Trí Việt Nam”, chính Thích Trí Dũng đã kể lại tất cả căn nguyên, điều đáng kể là Thích Trí Dũng đã nói rõ là đã nuôi giấu tên tướng Việt cộng Trần Hải Phụng, và những tên khác thuộc Lực lượng Biệt động Thành Sài Gòn – Gia Định thuộc Lữ đoàn 316 của Việt cộng, và chính Thích Trí Dũng đã cạy nắp mộ của Ông Ngô Đình Cẩn rồi đem súng đạn, chất nổ TNT bỏ vào trong quan tài, để bắt cái xác chết của Ông Ngô Đình Cẩn phải giữ tất cả số súng đạn và chất nổ đó. Để rồi như chính Thích Trí Dũng đã nói và viết:

“ Trong cuộc tổng công kích Tết Mậu Thân, 1968: chùa Phổ Quang đã là nơi khai hỏa đánh sân bay Tân Sơn Nhất”

Dù sao, tôi cũng thấy vui, vì chính Thích Trí Dũng đã viết, đã nói một cách công khai về chính sách Tự Do Tôn Giáo, dưới Thời Đệ Nhất Việt Nam Cộng Hòa.

Xin quý độc giả hãy đọc lại bài viết: Tưởng Niệm Bốn Mươi Năm Cuộc Thảm Sát Mậu Thân, 1968- 2008, mà tôi đã viết vào ngày 26-01-2008, trước Tết Mậu Tý chưa đầy hai tuần lễ, đã được đăng trên nhiều trang điện báo; đặc biệt là trên Hồn Việt có lời đọc của Ông Chính Khí Việt. Tôi muốn nói: Ấn Quang là một lũ bội nghĩa, vong ân. Ấn Quang phải biết, trước ngày 20- 7-1954, Phật giáo chỉ là Hội phật Học Thừa Thiên-Huế. Sau 20-7-1954, dưới thời Đệ Nhất Việt Nam Cộng Hòa, nó đã tiến tới thành “Hội Phật Học Trung Phần”, rồi sau đó Phật giáo đã được tăng trưởng nhanh chóng, các chùa chiền và các Khuôn hội mọc lên như nấm tại miền Nam Tự Do dưới thời Đệ Nhất Việt Nam Cộng Hòa. Như thế, mà tên Võ Văn Ái còn dám Láo Khoét trên Việt Weekly:

“Cuộc tranh đấu của Phật giáo thời Đệ Nhất Cộng Hòa, chỉ là một cuộc tranh đấu để đòi hỏi tự do tín ngưỡng…”.

Như vậy, vào năm 1958, Thích Trí Dũng đã nhận tiền của Tổng Thống Ngô Đình Diệm để xây dựng Chùa Nam Thiên Nhất Trụ tức Chùa Một Cột ở Miền Nam, và nhiều chùa khác để nuôi giấu những tên Đặc công, Biệt động thành Sài Gòn -Gia Định, thuộc Lữ đoàn 316 của Việt cộng; như thế là không có tự do tín ngưỡng hay sao? Vậy mà cho đến bây giờ Võ Văn Ái vẫn còn dám láo khoét công khai trên Việt Weekly, thì thử hỏi tất cả những gì Võ Văn Ái và Thích Quảng Độ đã nói và sẽ nói, thì với thời gian, những con siêu vi nói LÁO này nó sẽ tăng theo đến mức độ nào nữa chứ??? Tôi nghĩ rằng quý độc giả, trong đó có cả những người thân của tôi đã vì bênh vực Võ Văn Ái mà đã giận hờn tôi; song tôi vẫn tin rằng sẽ có một ngày rồi các vị ấy, sẽ được “khai thị”, sẽ được sáng mắt ra, sẽ thấy, sẽ biết tất cả. Như tôi đã từng viết trước đây: Xin tất cả những người thân của chúng tôi hãy hiểu cho rằng: Từ lúc chào đời, trái tim bé nhỏ của tôi vốn đã khép mình ở phía dưới của khối óc. Chính vì vậy, nên cho dù biết rằng các vị đã rất quý tôi từ bao nhiêu năm qua, nhưng tiếc rằng khối óc của tôi nó lại lớn hơn trái tim đến gấp bội, vì thế, nên tôi phải cam chịu tạm mất người thân của RIÊNG mình, hầu cho trọn vẹn được nghĩa CHUNG. Tôi nhớ trong truyện Ỷ Thiên Đồ Long Ký, tức Cô Gái Đồ Long, của Kim Dung, có một câu nói của Trương Vô Kỵ mà tôi rất thích:

“ Nếu không thể chọn được cả hai, thì phải chọn lấy cái lớn hơn”.

Và tôi đã chọn việc CHUNG, vì việc CHUNG là cái lớn hơn, mà tôi đã đặt lên trên hết..

Võ Văn Ái đã ngụy biện cho cuộc bạo loạn bàn thờ Phật xuống đường tại miền Trung, mùa hè 1966:

Ngoài việc láo khoét “ Cuộc tranh đấu của Phật giáo thời Đệ Nhất Cộng Hòa, chỉ là một cuộc tranh đấu để đòi hỏi tự do tín ngưỡng…” Võ Văn Ái còn ngụy biện cho những màn chém giết trong cuộc bạo loạn mang bàn thờ Phật xuống đầy đường, trên các cống rãnh tanh hôi tại miền Trung trên tuần báo Việt Weekly như sau:

“ Thời Thiệu-Kỳ cũng vậy thôi. Cuộc tranh đấu năm 1966 cũng chỉ với mục đích đòi hỏi một chính quyền dân sự và một quốc hội lập hiến”.

Láo, Láo, Đại Láo. Võ Văn Ái là một tên gian manh, láo khoét nhất, có lẽ vì thế mà ông Trời đã đoạn đứt con người của hắn, nên tôi không bao giờ đối diện với Ái cho được. Bởi cố hữu, dù đi hay đứng, tôi cũng đều nhìn thẳng, chứ không nhìn xuống, mà cơ khổ, hễ nhìn ngang thì tôi không bao giờ thấy được mặt mũi của Võ Văn Ái, vì muốn thấy mặt Võ Văn Ái thì bắt buộc tôi phải khom lưng, sụm gối xuống, mệt lắm. Nhưng cái “ tài” nói láo thì tôi xin ngả mũ chào thua Võ Văn Ái. Và chỉ có bọn Việt - gian Cộng- sản, chúng mới gọi chung là “Thiệu-Kỳ” chứ người dân của Miền Nam Tự Do, thì không ai có thể gọi như Võ Văn Ái.

Một điều ai cũng biết là Võ Văn ái đã bỏ nước ra đi từ thời Đệ Nhất Việt Nam Cộng Hòa cho đến hôm nay, Y chỉ biết những chuyện xảy ra trong nước qua những cái loa của những tên giặc Ấn Quang. Thế mà, Võ Văn Ái cũng đã lên án ông Liên Thành. Văn Ái nên nhớ, ông Liên Thành đã sống, đã chiến đấu với cộng sản, để bảo vệ đồng bào tại cố đô Huế, và tôi đây, đã từng bị Việt cộng bắt vào rừng, đã bị Việt cộng đem giam ở dưới hầm đất, tôi cũng đã từng chứng kiến những cuộc thảm sát trong cuộc bạo loạn bàn thờ Phật xuống đường tại Đà Nẵng, mùa hè 1966, tôi đã thấy tận mắt những màn hành hạ, đánh đập trẻ em bằng gạch, đá, rồi nổ súng giết chết em

No comments: