Friday, July 3, 2009

TẠI SAO TÔI KHÔNG ỦNG HỘ LỜI KÊU GỌI CỦA HT THÍCH QUẢNG ĐỘ





Cái Bẫy Sập?

TẠI SAO TÔI KHÔNG ỦNG HỘ LỜI KÊU GỌI

CỦA HÒA THƯỢNG THÍCH QUẢNG ĐỘ





Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất


Ủng hộ hay không ủng hộ thì việc cũng đã qua, nhưng vì tính chất quan trọng của vấn đề, và vì tầm ảnh hưởng của nó bao trùm, nên người viết cảm thấy cần phải trở lại vấn đề này. Đặt câu hỏi là nếu VGCS chấp nhận thi hành yêu cầu (tôi nhấn mạnh phần yêu cầu như sẽ đọc được bên dưới) của HT Thích Quảng Độ, thì những người ký tên ủng hộ lời kêu gọi của ngài có tuân thủ những gì mà mình đã ký không. Trả lời đi thì sẽ thấy chuyện gì ngay thôi.

Đọc tiêu đề trên, thế nào cũng có người cho rằng chúng tôi cố ý phản bác lại bài viết của đại tá Hoàng Đạo Thế Kiệt. Bài viết của đại tá Kiệt có tựa đề “Tại sao tôi ủng hộ lời kêu gọi của HT Thích Quảng Độ. Hai cái tựa đề chỉ khác nhau có một chữ “không”. Bài viết của đại tá Kiệt cho thấy ông nồng nhiệt ủng hộ lời kêu gọi của HT Thích Quảng Độ. Còn tôi, người viết bài này, thì không. Tại sao không thì đấy là vấn đề về sau. Bây giờ thì tôi xin được trình bầy để giải tỏa sự ngộ nhận nếu có như tôi vừa nói trên đối với đại tá Hoàng Đạo Thế Kiệt trước cái đã.

Đại tá Hoàng Đạo Thế Kiệt có lẽ không biết tôi, nhưng tôi biết ông. Ông và tôi trước kia trong Quân Lực VNCH đều phục vụ trong ngành Chiến Tranh Chính Trị. Khi ông đã là đại tá thì tôi chỉ là cấp để ông sai vặt. Chính vì thế, xét về cấp bậc, chức vụ, tuổi đời, tuổi lính, kinh nghiệm cũng như kiến thức về các vấn đề to lớn và hệ trọng như thế này, tôi không dám có ý kiến phản bác hay phản biện gì hết đối với một bậc trưởng thượng như ông. Tôi vẫn kính trọng ông và đánh giá công bằng các quan điểm của ông. Thật sự là như vậy. Ở đây tôi chỉ nêu ý kiến riêng của tôi để biểu tỏ rằng tại sao tôi không ủng hộ lời kêu gọi của HT Thích Quảng Độ. Đơn giản chỉ có thế. Giữa đại tá Kiệt và tôi, hai quan điểm hoàn toàn riêng tư và riêng biệt, mỗi người đều có quyền tự do bầy tỏ. Chỉ có một điều tôi nghi ngại có liên quan đến bài viết của đại tá Kiệt là lập trường của ông hình như trước sau đã không được nhất quán.

Đại tá Hoàng Đạo Thế Kiệt là người đã vạch ra lằn ranh Quốc/Cộng trước nhất và kiên quyết nhất, nhưng xem ra trong việc ủng hộ lời kêu gọi của HT Thích Quảng Độ, ông đã quên và đã bước qua lằn ranh đó mất rồi. Các đòi hỏi trong lời kêu gọi của HT Thích Quảng Độ như đòi CS phải công bố các Hiệp Ước mật về đất và biển mà chúng đã ký kết với Tầu cộng, đòi phải dẹp bỏ vụ khai thác bauxite trên Tây Nguyên v.v., xét theo thuần lý thì đều là những đòi hỏi cụ thể và rất chính đáng. Đại tá Hoàng Đạo Thế Kiệt ủng hộ việc đưa ra các đòi hỏi là chuyện rất đáng hoan nghênh. Là người Việt Nam yêu nưóc, không ai có thể phủ nhận sự chính đáng và cần thiết của các đòi hỏi đó. Chính bản thân tôi, người viết bài này, cũng ủng hộ việc nêu lên các đòi hỏi trên. Tuy nhiên, lồng vào trong các đòi hỏi kia việc yêu cầu nhà nước VGCS triệu tập Quốc Dân Đại Hội thì lại là một vấn đề không thể không quan tâm. Việc này phải coi là một dụng ý, một mánh lới thiếu ngay thẳng. Thế nhưng chuyện này xin để hạ hồi phân giải. Ở đây chúng tôi đang thắc mắc về vấn đề đại tá Hoàng Đạo Thế Kiệt đã bước qua lằn ranh quốc/cộng mà ông đã tự vạch ra.

đại tá Hoàng Đạo Thế Kiệt căn cứ vào đâu để cho rằng HT Thích Quảng Độ chống cộng sản và cùng đứng về một phía lằn ranh với ông?

Câu hỏi đặt ra là đại tá Hoàng Đạo Thế Kiệt căn cứ vào đâu để cho rằng HT Thích Quảng Độ chống cộng sản và cùng đứng về một phía lằn ranh với ông. Nếu đại tá Kiệt căn cứ vào lời kêu gọi, hay thậm chí qua cả cái quá trình đấu tranh của HT Thích Quảng Độ mà cho rằng ngài chống cộng sản và ngài cùng đứng chung trong hàng ngũ quốc gia với đại tá thì e rằng ông đã sai, và sai lầm một cách thảm hại. Nếu cho rằng HT Quảng Độ là người quốc gia chống cộng thì phải giải thích thế nào và phải dùng chữ nghĩa gì để định loại các hoạt động gọi là đấu tranh tại miền Nam trước đây của Phật Giáo Ấn Quang mà trong đó HT Quảng Độ là một thành viên lãnh đạo có thế giá? Vào thập niên 1960, Phật Giáo Ấn Quang (PGAQ) nay gọi tắt là Phật Giáo Thống Nhất (PGTN) đấu tranh không khoan nhượng để dứt khoát lật đổ cho bằng được các chính quyền VNCH. Đó là lịch sử, nghĩa là việc có thật được ghi chép trong sách vở để lưu truyền lại cho hậu thế. Xin nhớ rằng đây cũng là mục tiêu tối hậu của bọn VGCS miền Bắc xâm lược.

HT Quảng Độ có là người quốc gia chống cộng không?

Sau khi giật sập được cơ chế lãnh đạo hợp pháp tại miền Nam, PGAQ lập chính quyền gọi là 3 thành phần và đưa Dương Văn Minh lên lãnh đạo. Cũng xin nhớ rằng việc chuyển quyền từ cố TT Trần Văn Hương cho Dương Văn Minh là bất hợp hiến theo Hiến Pháp VNCH. Tên tổng thống xoán ngôi đoạt vị khốn kiếp này ngay sau khi được phong liền giao Miền Nam cho quân CS miền Bắc xâm lược. Dám xin hỏi toàn thể đồng bào VN ta, như thế thì PGAQ có là quốc gia chống cộng không. Và cùng một câu hỏi, như thế thì HT Quảng Độ có là người quốc gia chống cộng không? Câu trả lời nhất định phải là “không”. Tôi nói đại tá Hoàng Đạo Thế Kiệt sai là sai ở chỗ đó. Ông đã vơ vào coi HT Quảng Độ là người cùng chiến tuyến chống cộng sản với ông là sai. Nếu trong Hội Nghị Thống Nhất Phật Giáo năm 1981 VGCS trao cả khối quần chúng phật tử cùng các phe phái phật giáo khác cho phe Ấn Quang lãnh đạo thì thử hỏi HT Quảng Độ có chống cộng và còn chống cho đến ngày nay không. Đấy là tôi chưa nói đến việc HT Quảng Độ cùng với TT Thích Minh Châu còn đích thân đi rước VGCS vào Saigon và tổ chức meeting mừng chiến thắng của quân cướp nước. Do đó, mặc dầu tôi không dám vơ đũa cả nắm nói rằng PGAQ nói chung, và HT Thích Quảng Độ nói riêng là cộng sản, nhưng quyết khẳng định rằng PGAQ và HT Quảng Độ chưa bao giờ là quốc gia. Hơn nữa, PGAQ và HT Quảng Độ cũng chưa bao giờ chống cộng nữa, nhưng chống Quốc Gia (VNCH) thì đã quá rõ.

Cái nguy hiểm là lời kêu gọi của HT Thích Quảng Độ đã được hàng trăm ban đại diện cộng đồng trên khắp thế giới, các tổ chức đoàn thể, các đảng phái chính trị, và rất nhiều bậc vị vọng trong tập thể người Việt tỵ nạn ký tên ủng hộ. Ủng hộ nhắm mắt mà không suy xét gì cả. Nếu mỗi người, mỗi đoàn thể trước khi ký biết lưu tâm đi tìm lại lịch sử thì tôi tin rằng đã chẳng có mấy ai dám ký.

Để biết rõ chủ đích hàm chứa trong lời kêu gọi của HT Quảng Độ, ta có thể chia nội dung bản kêu gọi ra làm 3 phần cho dễ phân biệt: một là phần đưa ra các đòi hỏi, hai là phần nêu yêu cầu, và ba là phần đề ra các biện pháp tranh đấu để đạt được hai phần kia.

Ủng hộ các đòi hỏi của HT Quảng Độ (phần một) là một việc làm chính đáng và cần thiết. Phần này chúng tôi đã đề cập đến ở trên. Thiết tưởng không cần phải nói gì thêm nữa. Phần 3 dưới đây chúng tôi cũng chỉ xin nói phớt qua vì đã có nhiều người bàn đến rồi. Riêng phần 2 là lời kêu gọi VGCS triệu tập một hội nghị có tính cách như một thứ Quốc Dân Đại Hội thì là chuyện quan trọng, là chủ điểm của bài viết này, chúng tôi xin bàn đến rộng rãi hơn.

1. Vấn đề biện pháp đấu tranh (phần 3) - Vấn đề này HT Quảng Độ gọi là “biểu tình tại gia”. Phương pháp biểu tình tại gia để đấu tranh rõ ràng thiếu thực tế, và từ đó nó trở thành ảo tưởng. Sự hưởng ứng lời kêu gọi biểu tình tại gia ở trong nước như thế nào và kết quả ra làm sao thì mọi người đều đã thấy. Tranh đấu đòi hỏi tối thiểu các điều kiện sau đây là: thứ nhất, phương pháp phải khả thi. Thứ hai, ít nhất cũng có thể làm tiêu hao ý chí của đối phương và giồn địch vào thế bị động. Thứ ba là dù có thất bại cũng không gây tác dụng tiêu cực đối với quần chúng đấu tranh. Phương pháp đấu tranh biểu tình tại gia của HT Quảng Độ chỉ có thể áp dụng ở những xã hội còn chưa phát triển, nhu cầu đời sống con người không đòi hỏi quá nhiều. Hơn nữa chỉ có thể áp dụng hữu hiệu nếu đối phương là một tập đoàn cầm quyền ít ra còn có điểm tối thiểu lương tri và nhân tính. Phương pháp này áp dụng đối với các chế độ thực dân Tây phương trước đây gần trăm năm thì có thể có hiệu quả. Còn đối với tập đoàn cầm quyền Hànội là một lũ thú vật đội lớp người, chúng đã mất hết nhân tính, thì kêu gọi biểu tình tại gia chỉ là chuyện tầm phào nói chơi cho vui, không hơn không kém. Kết quả rõ ràng là con số không. Điều này đã làm giảm đi khí thế đấu tranh và làm mất đi phần nào sự tin tưởng của quần chúng vào chính bản thân HT Quảng Độ.

2. Vấn đề triệu tập Quốc Dân Đại Hội (phần 2) - Lời kêu gọi của HT Thích Quảng Độ có thể làm cho người ta hiểu rằng nó mang ẩn ý HHHG thể hiện trong đoạn văn sau đây: “Yêu cầu Nhà cầm quyền Việt Nam khẩn cấp triệu tập một Đại hội đại biểu toàn dân bao gồm các khoa học, các chuyên gia kinh tế, kỹ thuật cơ khí luyện kim, các chiến lược gia quân sự cùng đại biểu các thành phần dân tộc bất phân chính kiến, tôn giáo trong và ngoài nước để cùng nhau thống nhất ý kiến chận đứng việc khai thác quặng bô-xít ở Tây nguyên”.

Ở đây, chủ thể triệu tập đại hội là ai, điều này đã rõ ràng rồi. Trong lời kêu gọi, HT Quảng Độ chỉ định (hay yêu cầu) nhà nước VGCS đứng ra chủ trì việc này. Thời phong kiến, chí có vua mới đủ uy quyền và tư cách triệu tập đại hội toàn dân. Ngày nay trong thời dân chủ, công việc này phải dành cho một người không ai khác hơn là chủ tịch nước (hay Quốc Hội bằng một đạo luật). Như thế, với tư cách người triệu tập Quốc Dân Đại Hôi, nhà nước VGCS đương nhiên trở thành chính danh trong vai trò lãnh đạo đất nước. Qua lời yêu cầu này của HT Quảng Độ, người ta có thể coi như Phật Giáo Thống Nhất nay đã chính thức xác nhận tính chính thống và vai trò kế thừa quyền lãnh đạo đất nước của nhà nước VGCS. Về vấn đề này, tôi cho rằng HT Quảng Độ đã phạm phải 2 sai lầm nghiêm trọng. Một là ngài đã trao trọng trách cứu nguy đất nước vào trong tay kẻ bán nước. Đó là một nghịch lý ai cũng nhìn thấy. Hai là, việc những nhà đấu tranh chân chính cho tự do dân chủ ỏ trong nước, các đoàn thể, đảng phái, các cá nhân chống cộng ở hải ngoại ngồi họp bàn dưới sự chủ trì của đảng VGCS không thể nào không làm nẩy sinh ra nghi ngờ rằng đây là bước đầu đưa đến vấn đề hòa hợp hòa giải với CS. Đàng khác nếu mặc nhiên thừa nhận rằng chỉ có vị chủ tịch nước (hoặc Quốc Hội) mới có quyền và có tư cách triệu tập quốc dân đại hội thì ngược lại cũng phải hiểu rằng những thành phần đến tham dự đại hội họ cũng đã mặc nhiên công nhận tính chính danh của nhà nước VGCS rồi. Những người ký tên ủng hộ lời kêu gọi có nghĩ đến điều này không. Trước đây VNCH không thừa nhận Mặt Trận Giải Phóng, nhưng chấp nhận ngồi vào bàn hội nghị với nó tức là đã mặc nhiên thừa nhận sự hiện hữu và tư cách đại diện của nó rồi. Đây là khởi đầu một bước thất bại của VNCH. Nếu VGCS đồng ý chấp nhận yêu cầu của HT Quảng Độ, triệu tập một đại hội đại biểu toàn dân thì những người ký tên ủng hộ có tham dự hội nghị không. Chắc chắn là phải tham dự chứ vì bút sa gà chết mà. Người chủ sự và người được mời hai bên hội họp không phải để giải quyết bất cứ một vấn đề tranh chấp gì, trái lại chỉ tìm sự đồng thuận để giải quyết công việc chung của đất nước (vấn đề bauxite), như thế không là HÒA và HỢP thì là cái gì. Đây không phải là một hình thức Hội Nghị Diên Hông của nhà Trần đấy sao? Chuyện này Hoàng Minh Chính không làm được, một vài người khác nữa cũng đã không làm được, nếu HT Thích Quảng Độ làm được thì đó là một công trạng hiển hách rồi vậy.

Mục tiêu của Đại Hội được xác định rõ ràng là “cùng nhau thống nhất ý kiến chận đứng việc khai thác quặng bô-xít ở Tây Nguyên.” Thực sự chỉ có thế thôi sao. Tôi không tin. Chủ đích của lời kêu gọi không đơn giản như thế. Vấn đề Bauxite Tây Nguyên chỉ là DIỆN. Tập hợp đủ mọi thành phần dân tộc, mọi khuynh hướng chính trị dưới sự lãnh đạo của VGCS mới là ĐIỂM của vấn đề. Lâu nay VGCS chỉ khao khát làm được chuyện này. Làm được chuyện này thì rõ ràng là VGCS đã bất chiến tự nhiên thành. Dập tắt được những tiếng nói chống đối và kéo được chúng về qui thuận dưới trướng của mình là khát vọng ngàn đời của đảng VGCS.

Rất may là lịch sử đất nước trong thời gian PGAQ đấu tranh ngày nay đang dần dần được một số người khám phá thêm. Nếu không có những con người can đảm và thiện chí này thì rất nhiều mảnh vụn lịch sử sẽ càng ngày càng bị chôn vùi sâu dưới các lớp bụi thời gian và các thế hệ mai sau khó có thể đào xới lên được. Nhờ các khám phá này chúng ta có thể hiểu biết sâu xa hơn về đường lối đấu tranh cũng như mục tiêu thực sự của cuộc tranh đấu của PGTN. Cái tên của nó chính là mục tiêu của nó. PGTN luôn chủ trương phải đạt cho bằng được mục tiêu thống nhất Phật Giáo bằng bất cứ phương pháp và thủ đoạn nào. Đặt lời kêu gọi của HT Quảng Độ vào trong bối cảnh chính trị của đất nước ta hiện nay với những khám phá mới mẻ được biết, người ta sẽ thấy mọi chuyện ăn khớp với nhau như người thợ mộc ráp một đồ vật, và cũng dễ dàng tìm ra được câu trả lời cho tiêu đề của bài viết này là tại sao không ủng hộ lời kêu gọi của HT Quảng Độ.

Khi Quốc Dân Đại Hội đã hình thành và đã làm việc rồi, thì vấn đề tiếp theo phải bàn đến là kết quả của Đại Hội. Trong vấn đề bauxite, không phải chỉ có nhân dân VN mới có liên hệ quyền lợi, mà cả Tầu, Mỹ, đảng VGCS cũng đều có nữa. Giả thiết rằng Quốc Dân Đại Hội thành công, nghĩa là VGCS sẽ đáp ứng thuận lợi nguyện vọng của nhân dân VN và rất hoan hỉ tuyên bố đình chỉ việc khai thác bauxite Tây Nguyên. Những gì sẽ xẩy đến vói các phe liên hệ chúng ta dễ dàng đoán biết trước được.

- Đối với Tầu cộng : Theo những chuyên gia nghiên cứu về Trung Quốc thì nước Tàu CS hiện nay không thể nào không xâm chiếm VN, vì VN là cái cửa ra của một nước Tầu bành trướng. Từ định đề đó suy ra thì việc người Tầu khai thác bauxite tại Tây Nguyên chỉ được coi là DIỆN của vấn đề. ĐIỂM của vấn đề là quân đội Trung quốc phải chiếm giữ Việt Nam , điểm chiến lược quan trọng nhất trên đất liền là Cao Nguyên Trung Phần. Quân đội Tầu chiếm địa điểm lợi thế này xuyên qua kế hoạch khai thác bauxite. Đám công nhân Trung quốc tức là lính cải trang. Thanh niên VN thất nghiệp cả đống, vì lý do gì việc khai thác phải dùng đến nhân công Tầu. Công việc phần lớn lại không cần có chuyên môn. Sự thể này là bằng chứng chứng minh quân đội Tầu cộng qua lớp áo công nhân đã tràn qua chiếm đóng Tây Nguyên. Sự thực không thể bác bỏ.

Sự thể lộ liễu quá không qua mắt nổi người dân VN nên rất nhiều người đã lên tiếng chống đối. Để làm im tiếng nói chống đối của những người VN yêu nước, bọn Tầu cộng không ngu gì không dám hy sinh cái DIỆN tức là việc khai thác bauxite để nắm lấy cái ĐIỂM là việc chiếm đóng. Sụ việc diễn biến có lẽ chúng ta khó có thể tưởng tượng nếu Quốc Dân Đại Hội thành hình được. Bọn Tầu cộng hẳn sẽ không ngần ngại đồng ý tuân hành lệnh đình chỉ khai thác bauxite của tên đầy tớ VGCS của chúng. Xa hơn nữa, chúng sẽ đề nghị một kế hoạch thay thế nói là để giúp VN phát triển bằng cách phủ kín núi đồi Tây Nguyên bằng trà, cà phê và cao su. Những người anh em Trung quốc tốt bụng sẽ sang phá rừng, giọn đất, trồng cây, chăm sóc, và giúp người VN bảo quản khu rừng mới canh tác. Đề nghị tốt quá và có lý quá, chỉ có kẻ điên mới không tán thành. Với kế hoạch mới này, bộ đội Trung cộng vẫn ở lại, kéo sang thêm, và chiếm đóng một cách hợp tình hợp lý. Tây Nguyên sẽ mất trọn, và sẽ mất vĩnh viễn.

Sau Đại Hội đại thành công, các nhà dân chủ cuội và các nhà chống cộng bịp sẽ được mời tham gia chính quyền. VGCS sẽ tổ chức bầu cử quốc hội mới. Tất cả mọi người trong và ngoài nước không phân biệt thành phần, tôn giáo hay chính kiến đều được quyền tự do tham gia bầu cử và ứng cử. VGCS vẫn nắm chính quyền và tổ chức bầu cử. Cán bộ từ trung ương đến địa phương là chúng. Quân đội là chúng. Công an là chúng. Báo chí đa số cũng là chúng. Thậm chí bọn du đãng xã hội đen tức Mặt Trận Tổ Quốc cũng là chúng nốt. Nhất là tiền bạc chúng lại không thiếu, bao nhiêu cũng có. Cuộc bầu cử sẽ diễn ra tốt đẹp đạt đúng yêu cầu: đảng cộng sản chiếm đa số đại biểu được bầu. Quốc hội dân chủ mới này sẽ đem các vấn đề Hoàng Sa, Trường Sa, ải Nam Quan v.v. ra để bàn thảo và biểu quyết lại. Xin hỏi như vậy thì Hoàng Sa, Trường Sa, Nam Quan sẽ thuộc về ta hay thuộc về Tầu. Nếu việc xẩy ra như dự kiến thì những ai ký tên ủng hộ lời kêu gọi của HT Quảng Độ sẽ đương nhiên trở thành những tên bán nước, hoặc ít ra là đồng lõa bán nước bởi vì họ là nguyên nhân đưa đến chuyện bán nước có văn tự này.

- Đối với Mỹ : Nước Mỹ xưa nay không có nhu cầu chiếm đất, mà chỉ có nhu cầu make money. Sau khi Tầu nuốt êm thác Bản Dốc, ải Nam Quan, Trường Sa, Hoàng Sa v.v. của VN rồi, thì quyền lợi của Mỹ (nói đúng ra là tư bản Mỹ) sẽ là độc quyền khai thác dầu và khí đốt tại biển Nam Hải. Mỹ được cho quyền lợi vì đã có công bê được bọn chống cộng cuội về trong nước họp Quốc Dân Đại Hội để làm hoàn tất tốt đẹp kế hoạch HHHG của VGCS. Tư bản Mỹ được cả Việt công lẫn Tầu cộng trả công. Lũ cuội này sẽ được phép ứng cử vào các chực vụ này chức vụ nọ ở trong nước. Hãy nhìn kỹ đi, bọn này thực chất chỉ là những con chó săn canh giữ túi bạc cho bọn tư bản Mỹ làm ăn tại VN. Chúng là những tên bán nước, có tiền ai mua chúng cũng bán, bất kể Mỹ hay Chệt.

- Đối với người dân VN : Vùng Tây Nguyên đất đỏ tương lai sẽ biến thành một rừng xanh bao la các loại cao su, cà phê, hoặc trà v.v. Cái lợi thực tế mà người dân VN được hưởng là họ sẽ trở thành những công nhân cạo mủ cao su, công nhân thu hoạch cà phê, công nhân hái trà v.v. của những ông chủ chệt.

- Đối với VGCS : Đây là cơ hội mang lại lối thoát an toàn và bảo đảm nhất cho tất cả bè lũ VGCS bán nước. Có hai điều mà tất cả các tên cộng sản chóp bu ngày đêm mơ ước: một là bảo toàn được của cải, và hai là an toàn thoát được tội bán nước. Kế hoạch HHHG là con đường duy nhất giúp cho chúng “hạ cánh” an toàn với tài sản đứa nào đứa nấy tính hàng tỷ hay ít nhất vài ba trăm triệu dollars. Nhất là, đây là điểm tối quan trọng, chúng sẽ trút bỏ được cái tội bán nước của chúng vì đã có những kẻ ngu si cố đấm ăn xôi ở hải ngoại về gánh đỡ cho chúng rồi. Sau này lịch sử có hỏi tội thì những người tự nhận là quốc gia ký ủng hộ lời kêu gọi của HT Thích Quảng Độ sẽ đổ tội cho ai được đây.

Sau cùng người viết xin đặt ra một câu hỏi để giải quyết vấn đề bài này nêu lên. Câu hỏi thế này là vậy thì tại sao HT Thích Quảng Độ lại đưa ra sự yêu cầu nguy hiểm như thế trong lời kêu gọi của ngài? Câu trả lời sau đây cũng là trả lời cho cái tựa đề “tại sao tôi không ủng hộ lời kêu gọi của HT Thích Quảng Độ” để kết thúc bài viết. Xin thưa, đấy là thói thường giao tế ở trên đời: có qua có lại mới toại lòng nhau, hay: bánh ích đi bánh qui lại. HT Quảng Độ đã gởi đi gói bánh ích và ngài đang hy vọng nhận được hộp bánh bích qui. Ngày xưa, để đạt mục tiêu đấu tranh, HT Quảng Độ đuổi quốc gia đi, rước CS vào mà ngài còn làm được, thì bây giờ ngài sợ gì ban cho thằng VGCS một cơ hội nữa để giải thoát chúng. Vụ bauxite chính là cơ hội tốt cho ngài ra tay cứu độ lũ chúng sanh này. Tôi không chống lời kêu gọi của HT Quảng Độ, nhưng tôi không ủng hộ là vì tôi nghĩ đến cái bẫy sập giăng ra.

Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

No comments: