Saturday, September 12, 2009

Tôn Nữ Hoàng Hoa-GÓP Ý VỚI TG LỮ GIANG VẾ VIỆC MỸ THUÊ TCS VIẾT

TNHH: GÓP Ý VỚI TG LỮ GIANG VẾ VIỆC MỸ THUÊ TCS VIẾT

http://www.binhminhmua.info/wp-content/uploads/2009/01/images658107_kly.jpg


Lại Nói Về Trịnh Công Sơn

Tôn Nữ Hoàng Hoa

Ngày 3 tháng 9 năm 2009 ông Lữ Giang -Tú Gàn có gởi ra một bài viết noí về Trịnh Công Sơn với tiêu đề là " Con Người Gây Tranh cãi" về cuộc đời chính trị cuả Trịnh Công Sơn. Một tuần sau, ngày 10 tháng 9 năm 2009 ông Lữ Giang - Tú gàn lại viết thêm về Trịnh Công Sơn qua tác phẫm Trịnh Công Sơn- Vết Chân Dã trang cuả tác giả Ban Mai-Nguyễn Thị Thanh Thúy.

Hôm nay, trong phạm vi bài viết này chúng tôi chỉ xin đóng góp với ông Lữ Giang - Tú Gàn về việc ông nói Trịnh Công Sơn viết nhạc theo đơn đặt hàng cuả Mỹ trong thời gian Mỹ rút quân tại VN . Có nghĩa là Trịnh Công Sơn đã được Mỹ thuê làm nhạc phản chiến.

Thật ra, Tập Thể Người Việt Tỵ Nạn CS tại Hải Ngoại không có ai tranh cãi về TCS cả. Đối với họ TCS là một điễn hình thực tế cuả một tên ăn cơm Quốc Gia thờ ma Cộng sản như một số Việt gian đang làm hôm nay. Cho nên trong TTNVTNCS không ai đặt vấn đề tranh cãi về TCS.

Tuy nhiên CSVN vẫn còn ấm ức khi một "thiên tài" cuả chúng đã dứt khoát không được người Việt Quốc Gia tôn thờ.

Trong bài viết Con Người Gây Nhiều Tranh Cãi cuả ông Lữ Giang có đoạn: ( Trích)

ĐƯỢC THUÊ LÀM NHẠC PHẢN CHIẾN

Kể từ năm 1968, nhóm tư bản quốc phòng đàng sau hậu trường ở Mỹ quyết định đi tới chấm dứt cuộc chiến tại Việt Nam vì mục tiêu của họ đã đạt. Một chiến dịch phản chiến đã được các cơ quan truyền thông lớn của Mỹ phát động. Các nhóm phản chiến còn đưa Thiền Sư Nhất Hạnh từ Pháp qua Mỹ để yểm trợ cho phong trào này.

Ở Việt Nam, cơ quan tình báo Hoa Kỳ cũng đã thuê Trịnh Công Sơn đặt nhạc phản chiến để làm giảm xuống tinh thần chiến đấu của cả hai bên. ( Hết trích).

Trong đoạn này tác giả Lữ Giang đã dẫn chứng bài Ca Khúc Da Vàng và Huế Saigòn Hànội để chứng minh là nhạc phản chiến cuả TCS đã viết theo đơn đặt hàng cuả Mỹ. Tác giả Lữ Giang trích:

Huế Sài Gòn Hà Nội

Hai mươi năm tiếng khóc lầm than

Huế Sài Gòn Hà Nội trong ta đau trái tim

Việt Nam.

(Huế – Sài Gòn – Hà Nội – 1969) .

Những tiếng hát như thế mà cứ vang lên, ai mà còn chiến đấu được?(hết trích)

Nhưng tác giả Lữ Giang chỉ trích ngang đây mà không trích trọn vẹn lời ca của TCS qua bài Huế-Saigòn-Hànội. Ngoài những câu trích ngang trên đây cho đúng đơn đặt hang, thực chất bài Huế-Saigòn Hànội đã được TCS mở đầu như sau:

Huế Saigon Hà Nội quê hương ơi sao vẫn còn xa.

Huế Saigòn Hànội bao nhiêu năm sao vẫn thờ ơ.

Việt Nam ơi còn bao lâu những con người ngồi nhớ thương nhau.

Triệu chân em, triệu chân anh hỡi ba miền vùng lên cách mạng.

Đã đến lúc nối tấm lòng chung.

Tuổi thanh niên hãy đi bằng những bước Tiền phong

( Huế - Saigòn- Hànội 1969).

Nếu nói theo tác giả Lữ Giang thì TCS viết nhạc theo đơn đặt hàng cuả Mỹ thì chỉ việc kêu gọi bỏ súng, nhảy hoà bình thôi chứ tại sao lại hô hào hỡi ba miền vùng lên cách mạng theo kiểu giãi phòng cuả CS Hà nội.

Gần đây bài viết cuả Trịnh Cung nói về Tham Vọng và chính trị cuả Trịnh Công Sơn . Trịnh Cung viết: Qua những “sự cố” như thế, có thể thấy TCS đã mắc những sai lầm với người CS như sau: ( trích)

- Không dám thoát ly đi theo Mặt Trận Giãi Phóng Miền Nam và những sai lầm cuả TCS với phía VNCH.

-Kêu gọi phản chiến nhưng chỉ nhắm vào Việt Nam Công Hoà và thiên về người CS. ( (Hết trích)

Nếu nói theo tác giả Lữ Giang thì TCS chỉ viết nhạc phản chiến rồi lấy đô la là xong. Thế thì tại sao TCS lại vào bưng như TCS đã diễn tả qua bài : Ta Đã Thấy Gì Trong Đêm nay:

Ta đã thấy gì trong đêm nay
Cờ bay trăm ngọn cờ bay
Đường phố hôm nay sáng rực đèn
Sáng rực đèn trong làng trong xóm
Người đi như nước qua đê
Mặt đất ưu tư đã mở nụ cười
Hàng cây xanh thay áo mới
Người bước bước nhanh như rừng đi tới
Bối cảnh cuả TCS đang sống lúc bấy giờ là Miền Nam có chính thể Việt Nam Cộng Hoà. Có chào cờ buổi sáng trước khi vào dạy ( TCS là giáo học dạy ở Cao Nguyên Đà Lạt). Như vậy không thể nào vào thời buổi chiến tranh nầy lại có chào cờ trong đêm .
Cho nên khi TCS nói ta đã thấy gì trong đêm nay cờ bay theo ngọn cờ bay tức là TCS đã vào bưng vào trong rừng để họp hành với VC. Từ đó đã đưa TCS vào thổn thức cuả một thanh niên tiền phong đi làm cách mạng với ước mơ đường phố hôm nay sáng rực đèn và người đi như nước qua đê. Có nghĩa là rất nhẹ trong rừng chỉ nghe lá xào xạc rơi chứ không thể để cho nghe tiếng động. Trên cảm xúc giữa núi rừng cuả thượng ngàn, TCS mơ ước người người bước nhanh như rừng đi tới.
Thế thì qua ca khúc này không biết tác giả Lữ Giang có thấy đoạn nào là phản chiến không? Hay ở đây chúng ta thấy rõ ràng ý nghĩa sâu xa cuả Trịnh Cung khi cho TCS :

- Không dám thoát ly đi theo Mặt Trận Giãi Phóng Miền Nam và những sai lầm cuả TCS với phía VNCH.

Tại sao TCS không dám thoát ly đi theo Mặt Trận Giãi Phóng Miền Nam mà cứ lấp lững ( mưộn chữ cuả ông Việt Hải) đi đi về về từ bưng ra thành phố? Hỏi tức nhiên chúng ta đã trả lời vì TCS là Đặc Công cuả VC do đó phải ẩn núp dưới bóng dáng người Quốc Gia và như chúng tôi đã nói lúc nãy là ăn cơm Quốc gia mà thờ MA CỘNG SẢN.

Nếu đã là đặc công có công tác phá nát nhiệt tâm bảo vệ quê hương cuả người Lính VNCH như tác giả Lữ Giang đã viết ở trên: “Những tiếng hát như thế mà cứ vang lên, ai mà còn chiến đấu được?(hết trích) .

Ai mà còn chiến đấu được. Đó là mục tiêu chính trị cuả CS Hà nội đã trao công tác cho TCS. Đúng. Tác giả Lữ Giang nói rất đúng. Nhưng chỉ đúng một nửa còn một nửa sự thật về TCS tác giả Lữ Giang không nói mà Trịnh Cung đã nói rõ ràng là TCS:

(Trích) -Kêu gọi phản chiến nhưng chỉ nhắm vào Việt Nam Công Hoà và thiên về người CS. ( (Hết trích)

Câu hỏi cuả chúng tôi đặt ra là không hiểu tại sao hôm nay ông Lữ Giang cũng lại cho TCS không có tham vọng làm chính trị như ông Hoàng Tá Thích và ông Bửu Chi đã từng nói là TCS không có tham vọng làm chính trị, Cũng như vừa mới đây tên đồ tể giết hại dân cố đô Huế trong Tết Mậu Thân Nguyễn Đắc Xuân cũng đã có bài phản biện nặng nề về bài viết cuả Hoạ sĩ Trịnh Cung khi HS Trịnh Cung một người bạn rất thân cuả TCS , và TCS đã từng phổ nhạc từ thơ cuả Trịnh Cung ấy thế mà chính ông Trịnh Cung đã phải nói về TCS với tham vọng chính trị cuả TCS.

Xin mời quý vị nghe tâm sư cuả Hoạ sĩ Trịnh Cung ông khi ông viết về TCS với tham vọng chính trị: (trích)

Bài viết này chắc chắn sẽ gây ra sự mất mát tình cảm, sự đổ vỡ các mối quan hệ vốn có của tôi, vì một số những nhân vật được đề cập nay đang còn hiện diện trong cuộc đời. Sự thật bao giờ cũng gây mất lòng, tôi đã tự hỏi mình nhiều lần trong nhiều năm qua: có nên viết nó ra, giải thoát cho nó khỏi ngục tù trong tôi suốt hơn 30 năm qua? Sự quằn quại của nó trong cái nhà tù ký ức cũng làm tôi đau buồn đến không chịu nổi. Giải phóng cho nó là giải phóng cho chính tôi, dù có phải bị trả giá.”

Tác giả Lữ Giang không biết nghĩ ra làm sao mà cho rằng TCS chỉ viết nhạc phản chiến theo đơn đặt hàng cuả Mỹ, trong khi cảm xúc và tâm tư cuả TCS trãi dài lên hàng nghìn nốt nhạc, lời nhạc với chỉ một ước mơ duy nhất là triêu chân anh, triệu chân em hỡi ba miền vùng lên cách mạng.

Làm cách mạng có phải giật sập một chình quyền để thay vào đó một chế độ khác? Như vậy có phải đó là một mục tiêu chính trị không thưa quý vị? Và mục tiêu chính trị đó đã được TCS thực hành qua kế hoạch dùng âm nhạc dùng văn nghệ . Vậy văn nghệ, âm nhạc có làm chính trị không?

Âm nhạc, văn nghệ thực hiện đường lối chính trị, mục tiêu chính trị tức là làm chính trị rồi.

Bài viết đã dài. Tôi xin chấm dứt ở đây với một xác quyết là Trịnh Công Sơn chính là thủ phạm đã tiếp tay với CS Hà Nội đưa nhân dân miền Nam VN vào một đời sống tù hãm trên 34 năm qua và là tội nhân gây ra hằng trăm ngàn thương vong trên biển Đông cũng như trên rừng núi qua cuộc vượt thoát tìm tự do cuả nhân dân nam VN để lánh nạn độc tài khát máu cuả Cộng Sản Việt Nam, và đã viết lên một trang sử đau thương bi thống có một không hai trong lịch sử nhân loại.


Gởi ông Lữ Giang - Tú Gàn tức Nguyễn Cần

Đọc đoạn thư ngắn ông Tú Gàn viết trả lời cho ông “thanhhuuphong2” dưới đây Van Tran tôi không nín được cười . Vì không hiểu với chức vị “cựu thẩm phán” và cái bằng “luật sư” (Tú Gàn rất thích mọi người gọi Tú Gàn là luật sư, nhưng nếu người nào đó có hỏi Tú Gàn tốt nghiệp luật sư năm nào? ở đâu? thì có lẽ Tú Gàn im miệng) của Tú Gàn đã để ở đâu !?

Thứ nhất: Lập luận của ông Tú Gàn rất ấu trĩ , nhưng lại hay thích dẫn chứng để chứng tỏ rằng ta đây biết hết chuyện cộng đồng , mặc dù 18 năm ở Mỹ Tú Gàn chưa đi ra khỏi khu Bolsa . Tin tức mà Tú gàn có được từ mấy anh chuyên viên dỡm cho tin bậy nhưng Tú Gàn lại tưởng đó là tin thật hay tin nóng . Ngồi ở khu little Sài Gòn mà Tú Gàn lại thích dẫn chứng chuyện bên Trung Đông, bên Ấn Độ . Tài liệu Tú Gàn viết ra phải được dẫn chứng từ các sách cổ của Hy Lạp mặc dù Tú Gàn mù tịt về ngoại ngữ . Nhưng những tài liệu bằng tiếng Việt và do người Việt viết ra thì Tú Gàn cho là “vô giá trị” , nhưng ngược lại những gì Tú Gàn dẫn chứng thì đều phải có giá trị .

Thứ nhì : Ông Tú Gàn cũng giống như đám bịp Nguyễn Chí Thiện là: Xem Thường Đọc Giả và lúc nào ông Tú Gàn cũng tự tâng bóc “sự hiểu biết” của mình, mặc dù sự hiểu biết của Tú Gàn bỏ không đầy 1 lon “Gi Gô” (cái lon mà Tú Gàn đã mang từ trại tù Thanh Cẩm Bắc Việt sang đến Mỹ và Tú Gàn vẫn thường dùng cái lon này để đựng nước uống. Không biết đến nay cuối năm 2008 Tú Gàn có còn mang cái lon “Gi Gô” đựng nước kè kè bên hông nửa hay không?) . Van Tran phải nói như vậy không phải vì Van Tran bươi móc chuyện cá nhân của Tú Gàn . Nhưng nói ra để đọc giả thấy rõ rằng: cái đầu của Tú Gàn bệnh nặng như vậy thì Tú Gàn làm nên trò trống gì được ?

Thứ ba: Tú Gàn cũng hay đem chuyện CIA ra Hù hoặc Nổ với bạn đọc trên các diễn đàn (ý khoe rằng: Tú Gàn đây! đây cũng là loại XỊN thứ dữ ) , điểm nửa Tú Gàn cũng “ngầm nói” với đọc giả rằng: Tôi! Tú Gàn “biết rõ” các hoạt động của CIA, như vậy Tú Gàn cũng không phải là dân tép riu nếu không là “CIA” thì cũng là loại “C1A” đấy nhé (các cán ngố gọi CIA là C1A)

Để chứng minh cho bạn đọc được rõ, Van Tran xin nói có sách mách có chứng về những điều Tú Gàn viết ra: Nếu phải chứng minh cái láo của Tú Gàn đã viết ra thì nhiều lắm, nhưng hôm nay thì Van Tran chỉ chứng minh đoạn viết ngắn bên dưới của Tú Gàn mà thôi . Chuyện Tú Gàn thì còn dài và từ từ bạn đọc cũng sẽ hiểu thêm.

Tú Gàn viết : “Khi ở Saigon, Đỗ Ngọc Yến tham gia đối lập cuội, đi biểu tình bị cảnh sát bắt, tôi thấy một viên chức Mỹ đến nhận ra.” (ngưng trích)

Ý của ông Tú Gàn muốn nói rằng Đỗ Ngọc Yến không phải là tên Cộng nằm vùng , cho nên Đỗ Ngọc Yến “tham gia đối lập” (thành phần thứ 3) cũng chỉ là “cuội” “chơi cho vui” thôi , điều này không biết có phải từ mồm Đỗ Ngọc Yến nói ra hay do Tú Gàn phịa chuyện để cho rằng: “Đỗ Ngọc Yến tham gia đối lập cuội”. Hoặc giả Đỗ Ngọc Yến là “phe ta” chính cống đấy ! chứ Yến không là “phe nó” đâu, nên cảnh sát dù cho có bắt Đỗ Ngọc yến thì ... “tôi thấy một viên chức Mỹ đến nhận ra” ngay . Đi biểu tình chống chính quyền bị bắt thì lại được “một viên chức Mỹ đến nhận ra”, thì bảo đảm “viên chức” này phải là CIA loại bự rồi còn gì . Nếu không Bự thì làm sao cảnh sát Việt Nam chịu thả Đỗ Ngọc Yến ra phải không ông cựu thẩm phán Tú Gàn ?! (tự nhận là “trí thức” như Tú Gàn mà lại có thể viết ra những lời như vậy mà không biết xấu hổ, thì Tú Gàn là gì đây ???). Tú Gàn lại nói chắc như Bắp Rang rằng : “Tôi Thấy” kia mới oai chứ, chính mắt Tú Gàn “thấy” thì bà con mới tin . Chứ nếu bảo Van Tran thấy thì ai thèm tin ! đúng không ông Tú Gàn ?! . Nhưng hỏi nhỏ Tú Gàn lúc “viên chức Mỹ đến nhận (Đỗ Ngọc Yến) ra”, thì Tú Gàn đang đứng ở đâu mà Tú Gàn “thấy” rõ như vậy hè ? Tú Gàn nên viết: “Tôi và”viên chức Mỹ đến nhận (Đỗ Ngọc Yến) ra”. Lần sau Tú Gàn nên viết như vậy thì đọc giả mới “tin” Tú Gàn hơn .

Tú Gàn còn dựng chuyện bịp rằng: “Tôi hiểu anh ta có "Mission"”. Vậy sao Tú Gàn không nói toẹt ra là : Anh Yến cũng như tôi và 2 đứa tôi đều có “Mít Sìn” do đảng giao phó . Tú Gàn nói như vậy có phải dễ hiểu hơn không ?

Để chạy tội cho Đỗ Ngọc Yến về việc làm tay sai cho bọn Việt Gian Cộng Sản Tú Gàn viết:

(“Vụ Đỗ Ngọc Yến đi họp tại San Francisco: Trước khi đi, anh Yến có bàn với tôi làm thế nào để có một ấn bản báo Người Việt tại Sài Gòn. Tôi nói với anh chuyện này khó lắm, trong nước theo chế độ "dân chủ tập trung" còn ngoài này theo chế độ "dân chủ đa nguyên nhất thống", cả hai đều độc tài gióng nhau, ... “) “ngưng trích” .

"dân chủ tập trung". "dân chủ đa nguyên nhất thống". Điều này đã có người “chỉnh răng” cho Tú Gàn rồi nên Van Tran không nhắc lại ở đây nửa

Chúng ta chú ý đến điều Tú Gàn nói “Trước khi đi, anh Yến có bàn với tôi ...” để chứng tỏ Tú Gàn là nhân vật quan trọng ghê gớm lắm, cho nên báo Người Việt muốn làm gì thì cũng phải hỏi ý kiến Tú Gàn xem thử nếu Tú Gàn “đồng ý” thì mới làm được, bằng không thì “chưa làm được . Như vậy Tú Gàn cũng oai ra phết đấy nhé . Tú Gàn quên rằng thời đó đám Đỗ Ngọc Yến chẳng xem Tú Gàn ra ký lô nào cả . Đỗ Ngọc Yến làm việc theo chỉ thị của bọn Việt Gian Cộng sản thì lý do gì Đỗ Ngọc Yến phải “bàn” với Tú Gàn ? trừ khi Tú Gàn là tên đã chịu đầu hàng Cộng Sản và Tú Gàn đang giữ vai trò quan trọng trong việc “đặc trách văn hóa” để “tóm thâu” khối người Việt Nam tị nạn Cộng Sản hải ngoại cho bọn Vẹm xử dụng sau này . Câu nói này có lẽ đến nay Tú Gàn đã lộ mặt qua việc dẫn chứng những loại “luật” tào lao để bênh vực cho Nguyễn Chí Thiện . Nhưng cái đểu của Tú Gàn là bênh vực cho Nguyễn Chí Thiện vào giờ thứ 25 , nên Tú Gàn dù cho có cố gắng thì con bài Nguyễn Chí Thiện cũng đã cháy tiêu . Xét ra thì đám Nguyễn Ngọc Bích khôn hơn Tú Gàn nhiều . Vì nhóm Nguyễn Ngọc Bích biết chuyện tên Hề Nguyễn Chí Thiện đã thật sự bị cháy tiêu nên trong 2 tuần lễ đầu xảy ra vụ Báo Saigon Nhỏ “mầm thịt” con chốt Nguyễn Chí Thiện, thì nhóm Bích đều giữ im lặng cho đến nay . Có lẽ Tú Gàn cũng là loại chuyên viên bịa chuyện nhưng Tú Gàn lại bệnh tưởng tượng rằng “uy tín” Tú Gàn lớn lắm nên Tú Gàn mới tính đường nhảy ra cứu chủ Thiện vào lúc NCT đã cháy tiêu .

Tú Gàn viết như sau: “Khi phái đoàn Phó Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng đến Cali, anh Yến và một nhân viên báo Người Việt lên trình bày về việc báo Người Việt muốn có một ấn bản tại Sài Gòn. Phái đoàn hứa sẽ về trình với cấp trên.” “ngưng trích”

Điểm này Tú Gàn phịa chuyện kiểu khôn vặt. Tú Gàn cũng cẩn thận cung kính gọi tên Vẹm Nguyễn Tấn Dũng là “phó thủ tướng” để tỏ ra Tú Gàn biết trên biết dưới và nếu được thì “xin” cô con gái của Dũng ở Nam Calif “chỉ nhẹ” cho Tú Gàn nhờ .

Tú Gàn viết tiếp: “ ... . Ít lâu sau, anh Yến cho một nhân viên về gặp Bộ Thông Tin Văn Hoá, Bộ này đồng ý với điều kiện nếu báo Người Việt được phát hành tại Sài Gòn, báo Sài Gòn Giải Phóng cũng phải được in tại Cali...”.

“ngưng trích”.

Tú Gàn tưởng mọi người đều dốt nên cứ tin lời Tú Gàn nói sao cũng được . Tại sao bọn Vẹm trong nước muốn báo “Sài Gòn giải phóng” của chúng phát hành tại hải ngoại mà chúng lại phải điều đình và “xin phép” Đỗ Ngọc Yến ?. Việt Gian Cộng Sản chúng mở tổng lãnh sự tại San Francisco được thì tại sao chúng không “ra báo” ở Mỹ này được . Vậy chứ bao nhiêu năm qua báo Người Việt do Đỗ Ngọc Yến điều hành đã phục vụ cho ai nếu không phải là phục vụ cho bọn Việt Gian Cộng Sản mà đến giờ này Tú Gàn còn muốn bịa chuyện để đánh lừa người Việt hải ngoại ?. Ai “có quyền” cấm chúng mà chúng sợ như vậy . Tại sao chúng lại phải hỏi ý Tú Gàn và Đỗ Ngọc Yến ? Rõ ràng Tú Gàn chỉ chối quanh nhưng Tú Gàn lại mắc “bệnh” chuyện gì cũng biết (mà lại biết bậy) nên Tú Gàn nói lòng vòng một hồi thì chính Tú Gàn lại tự lòi bộ mặt “tình báo văn hóa” (kiểu Nguyễn Chí Thiện) của Tú Gàn ra . Tú Gàn cũng là tên thích nói ngược . Ví dụ như: cộng đồng người Việt ở hải ngoại hiện nay ai ai cũng hiểu Trịnh Công Sơn là tên Cộng sản nằm vùng, thì duy chỉ riêng Tú Gàn cho là đừng “nhìn vào các hiện tượng bên ngoài để đoán xét” Trịnh Công Sơn . Vậy Tú Gàn xét Trịnh Công Sơn ở điểm nào bên trong con người Trịnh Công Sơn thì chẳng ai thấy Tú Gàn đề cập đến . Chứng tỏ Tú Gàn chỉ nói khơi khơi mà lại thích nói ngược để đánh lừa người khác.

Tú Gàn tức Lữ Giang tên thật là Nguyễn Cần lúc nào cũng thích bô bô cái mồm để chứng tỏ ta đây hiểu biết nhiều lắm . Một người tự cho mình chuyện gì cũng hiểu bài viết nào cũng dẫn chứng đủ thứ luật lệ để Nổ với thiên hạ . Thật ra thì đa số đọc giả chưa hiểu rằng: Tú Gàn không rành tiếng Anh và tiếng Pháp , cả hai ngôn ngữ này thì Tú Gàn biết chỉ để đi chợ chứ làm sao Tú Gàn có đủ ngoại ngữ Anh cũng như Pháp để đọc sách và đọc luật ?! Điều này Van Tran nói ra có đúng không ông Nguyễn Cần ?! Không chừng Nguyễn Cần dám nổ to hơn Nguyễn Chí Thiện là mở một cuộc “đấu tố dân phố để “cá độ” gấp đôi số tiền cá độ của Nguyễn Chí Thiện để chứng minh rằng : Nguyễn Cần rành Anh và Pháp văn nửa đây .

Trước đây cho đến bây giờ nhiều người cứ lầm tưởng Tú Gàn đọc, viết “thông thạo” Anh và Pháp ngữ , vì Tú Gàn hay mượn luật lệ của Tây phương viết ra để Hù người khác , nay quý vị đọc điều Van Tran vừa nói trên thì quý vị mới hiểu được cái bịp, cái xảo của nhân vật Tú Gàn như thế nào . Tú Gàn cũng đâu có bao giờ hiểu rằng người Việt có văn hóa riêng của họ mặc dù họ sống ngay trên đất Mỹ . Vì lý do đó ông Tòa ở quận Cam (ngay nơi Tú Gàn đang sống) đã tha bổng một anh người Miên vì can tội giết và ăn thịt một con chó do chính anh nuôi . Vậy hỏi Tú Gàn tại sao ông Tòa Mỹ lại tha bổng anh người Miên kia , trong khi ông tòa khác ở thành phố San Jose (cùng tiểu bang California) lại phạt một anh Mỹ quăng con chó Poppy ra đường với bản án là : “3 năm tù ở”?. Xã Hội Hoa Kỳ không là Xã Hội Chủ Nghĩa nên họ không hành xử theo kiểu Duy Vật như Tú Gàn nghĩ .

Tú Gàn nên tìm học thêm về Xã Hội Hoa Kỳ để cho khôn ra , chứ ngày nào cũng ngồi ngay Phước Lộc Thọ nói phét, nghe tin tào lao rồi viết ra các diễn đàn thì chúng không lôi đầu Tú Gàn ra đập thì cũng uổng . Tóm lại viết theo kiểu Tú Gàn - Lữ Giang thì từ nay chúng ta nên gọi Lữ Giang là Lưỡi Gian thì đúng nhất và hợp với chính con người của Nguyễn Cần.

Van Tran


Sat Dec 20, 2008 12:18 am

Lu Giang

lugiang2003

Kính gởi ông thanhuuphong2,

Chuyện Đỗ Ngọc Yến, tôi đã có viết rồi, nhưng ông không theo dõi.

Khi ở Saigon, Đỗ Ngọc Yến tham gia đối lập cuội, đi biểu tình bị cảnh sát bắt, tôi thấy một viên chức Mỹ đến nhận ra.

Vụ Đỗ Ngọc Yến đi họp tại San Francisco: Trước khi đi, anh Yến có bàn với tôi làm thế nào để có một ấn bản báo Người Việt tại Sài Gòn. Tôi nói với anh chuyện này khó lắm, trong nước theo chế độ "dân chủ tập trung" còn ngoài này theo chế độ "dân chủ đa nguyên nhất thống", cả hai đều độc tài gióng nhau, không cho phép bất cứ ai nói hay làm trái với mình, nên chuyện giao lưu văn hoá không thể có được trong lúc này.

Anh ta giận dữ và nói: "Mình không làm thử, làm sao biết được hay không?" Tôi hiểu anh ta có "Mission", dù không làm được cũng phải làm.

Khi phái đoàn Phó Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng đến Cali, anh Yến và một nhân viên báo Người Việt lên trình bày về việc báo Người Việt muốn có một ấn bản tại Sài Gòn. Phái đoàn hứa sẽ về trình với cấp trên. Ít lâu sau, anh Yến cho một nhân viên về gặp Bộ Thông Tin Văn Hoá, Bộ này đồng ý với điều kiện nếu báo Người Việt được phát hành tại Sài Gòn, báo Sài Gòn Giải Phóng cũng phải được in tại Cali. Bị tháu cáy, Đỗ Ngọc Yến phải bỏ cuộc vì nếu báo Người Việt chịu in báo Sài Gòn Giải Phóng ở Cali, toà soạn báo Người Việt sẽ bị đốt ngay.

Chuyện chính trị có nhiều bí ẩn, như vụ Trịnh Công Sơn chẳng hạn. Chúng ta không thể nhìn vào các hiện tượng bên ngoài để đoán xét được.

Chào ông,

Tú Gàn


Trích Con Ong Việt số 84 tháng 7- 2007

Lần này là lần thứ 3 Nguyệt San Con Ong Việt viết về Tú Gàn kèm theo tranh vẽ hí họa, biểu tượng người viết mướn và cũng là chân dung Tú Gàn. Đã có quá nhiều người viết về anh Gàn! Chửi mắng: nặng, nhẹ, thanh có, mà tục cũng có. Vũ Lâm tôi thì chưa một lần viết, chưa một lần đánh giấy nhám gương mặt anh Gàn, nhưng hôm nay Vũ tôi phải viết! ... đề tài Tú Gàn chán như cơm nếp! Hơn thế nữa, nói chuyện với người bình thường chứ có ai muốn nói chuyện với loại gàn dở.

No comments: