Wednesday, November 10, 2010

HGTLT-Những Người Tù Vô Lương Tâm

Những Người Tù Vô Lương Tâm

Còn nhớ cách đây rất lâu, khi Võ Văn Ái hô hoán trên các diễn đàn là « Hòa thượng Thích Quảng Độ là người tù nhân lương tâm », thì nhiều người đã lấy mấy cái từ ngữ vớ vẩn này để dán lên cho những người, mà trong đó đa số là do ngụy quyền Hà Nội đẻ ra, và đã được gọi là « ở tù cải tạo ».

Lúc ấy, chỉ có cụ Gàn Bát Sách đã viết trên Văn Nghệ Tiền Phong là: « Tù thì chỉ có tù chính trị và tù hình sự, chứ làm quái gì có cái tù lương tâm ».

Sau đó, Võ Văn Ái lại đẻ thêm ra « Hòa thượng Thích Quảng Độ là người tù lương thức », rồi cũng có nhiều người bắt chước gọi là « tù lương thức ». Thấy vậy, Võ Văn Ái bèn đăng trên tờ Quê Mẹ: « Hòa thượng Thích Quảng Độ là một Đấu Sĩ ».

Lần này, tôi bỗng thấy buồn cười quá, nên mới viết bài Tăng Phỉ Miền Trung, và đã đem cái mà Võ Văn Ái đã gọi là « Hòa thượng Thích Quảng Độ là Đấu Sĩ » đưa lên net, vì chắc mọi người ai cũng thấy rằng khi nói « Đấu Sĩ » nó khiến cho người ta liên tưởng Hòa thượng Thích Quảng Độ cũng giống như mấy anh chàng đấu bò của Tây Ban Nha, tay cầm cái mảnh vải đỏ, cứ đi lòng vòng quanh con bò, để đánh lừa nó bằng chính cái mảnh vải đỏ trên tay của anh ta. Và, « Đấu Sĩ » nó cũng làm cho người ta liên tưởng đến những anh chàng đô vật, đầu, mình, tứ chi mập ú như trư bát giới, cứ quần thảo, vật lộn với nhau, đầu chui qua háng, tay móc, tay lòn, có khi chổng cẳng ngã lộn nhào.

Từ đó, có lẽ vì bị quê và hớ, nên « Đấu Sĩ Thích Quảng Độ» chỉ xuất hiện trên báo Quê Mẹ chỉ có một lần, rồi Võ Văn Ái phải trở lại ngay với cái gọi là « Hòa thượng Thích Quảng Độ là người tù lương tâm ».

Thấy «người tù lương tâm» được ăn khách, nên càng ngày ngụy quyền Hà Nội càng « gia ân công đức » thêm nhiều «người tù lương tâm» hơn, để « cúng dường» cho … người việt hải ngoại. Nhưng có mấy ai hiểu được, những người này thực sự Vô Lương Tâm, vì chỉ là những tên tay sai, những tên Hoàng Cái đã và đang thi hành kế thứ 34, trong « Tam thập lục kế » của Lã Thái Công: Khổ nhục kế.

Song xét cho cùng, thì cũng tại vì chúng ta đã quá tin tưởng vào những « người tù lương tâm ». Chúng ta đã lầm từ Thích Quảng Độ là « người tù lương tâm » với mười tám nghìn trang sách « Phật Quang Đại Từ Điển » được cho là « viết trong tù »; nhưng rồi chính Thích Quảng Độ đã nói công khai với Võ Văn Ái và đã đăng trên báo Quê Mẹ là đã có thêm bốn tên giặc Ấn Quang nữa là Thích Trí Quang, Thích Trí Siêu, Thích Tuệ Sỹ và « sư cô » Trí Hải là đồng tác giả cuốn « Phật Quang Đại Từ Điển ». Cùng lúc Thích Quảng Độ còn có « bốn trăm bài thơ tù » mà toàn là nhớ ở trong đầu, lại còn nhớ cả từ cái dấu chấm, dấu phẩy nữa nghe mới thiệt là siêu quần, bạt chúng, thế gian này chỉ có một cặp, đó là Nguyễn Chí Thiện và Thích Quảng Độ mà thôi. Mặt khác, Võ Văn Ái vẫn cứ lầm tưởng rằng, những người thường viết « người tù lương tâm » do mình « phát minh » ra là họ đều đã « phục » mình rồi vậy.

Riêng tôi, nếu ai muốn nói tôi « phục » ông giáo sư Lưu Trung Khảo, thì tôi cũng vui lắm, vì tôi đã và sẽ mãi mãi giữ nguyên câu nói của ông là: « Hòa thượng Thích Quảng Độ là đóa sen nở… ở… trong… lò… ». Mà cũng đúng lắm chứ; bởi thế gian chắc chẳng có được bao nhiêu cái… lò như vậy, vì đó là một cái lò rất ấm áp, êm ái nên cái đóa sen Thích Quảng Độ luôn luôn có được một mầu hồng tươi nhuận; những « cánh sen » hồng, mềm mại luôn luôn đan-xen kết-dính vào với nhau, nên lúc nào cũng nở đầy, che kín cả cái lò… Câu nói này, quả thật là lời hay ý đẹp, rất gợi cảm, rất tượng hình, nếu giờ này cho tôi được bé lại, để được ngồi vào lớp ba, lớp nhì vào thời Tiểu học, thì chắc tôi sẽ làm một bài văn tả « đóa sen nở ở trong lò » hay đến tuyệt vời… Một lần nữa người viết xin cám ơn giáo sư Lưu Trung Khảo.

Như đã nói, cái lò sản xuất tù nó đã và đang ở Hà Nội, và cứ sau khi sản xuất thì nó lại « xuất cảng » sang Tây, sang Mỹ. Bởi bọn việt-gian-cộng-sản chúng thấu rõ tâm lý của người Việt hải ngoại là khoái những người tù, mà ở tù càng lâu thì có thể biến thành những đóa sen nở ở trong lò… Hà Nội.

Quả thật, điều ấy không sai: Thiên hạ đã một thời tung hô « ngục sĩ Nguyễn Chí Thiện », nhưng vì không đủ khả năng để hoàn thành cái « nghiệp vụ » nên chính anh ta đã tự biến mình trở thành Nguyễn Tứ Thiện, và dĩ cố nó cũng nửa trong, nửa ngoài với đóa sen Quảng Độ, chẳng những vậy, mà nó cũng giống như cái « Đại Hội Liên Kết Trong Ngoài » do Mặt trận Hoàng Cơ Minh, tức đảng Viêt Tân đã tổ chức trước đây.

Nhắc lại khi tổ chức « Đại Hội Liên Kết Trong Ngoài » vào ngày 13 và 14 tháng 4 năm 1996, tại khách sạn Holiday Inn Express Santa Ana, Nam California - Hoa kỳ, Mặt trận Hoàng Cơ Minh, đã ca tụng « công đức » của những tên cộng sản khát máu như: Nguyễn Hộ, Hà Sĩ Phu, Hoàng Minh Chính, Thích Nhất Hạnh, Thích Huyền Quang, Thích Quảng Độ, Thích Trí Siêu, Thích Tuệ Sỹ, Nguyễn Chí Thiện, Nguyễn Đan Quế, Đoàn Viết Hoạt… lên tận mây xanh. Vì thế, nên cụ Gàn Bát Sách đã làm bốn câu thơ đăng trên Văn Nghệ Tiền Phong, để tặng cho cái đại hội này. Nhân đây, tôi xin phép cụ Gàn Bát Sách, để chép lại, cho mọi người được biết, thơ rằng:

« Chẳng thà nó nhỏ, nó thong,

Còn hơn nó lớn, nửa trong nửa ngoài.

Chẳng thà nó nhỏ, nó dài,

Còn hơn nó lớn, nửa ngoài nửa trong. »

Quý độc giả vừa đọc lại những câu thơ của cụ Gàn Bát Sách. Còn người viết, vì thấy những lời kêu gọi của Hòa thượng Thích Quảng Độ nó cũng tương tự như cái « nửa trong, nửa ngoài », nên cũng làm hai câu vè để mong cho nó sẽ không đi vào quên lãng:

Bây giờ đã là cuối năm, nhưng vào tháng 5 năm 2011 tới, và nhiều năm sau nữa, xin mọi người đừng quên, cứ mỗi lần những con ve sầu bắt đầu cất tiếng gọi nhau trên những cành cây, thì hãy cùng nhau nhắc nhở:

Nhớ lời kêu gọi tháng năm,

«Bất tuân dân sự» cùng nằm chơi sương.

“Người tù lương tâm” Thích Quảng Độ và Mai Chí Thọ

Những người tù vô lương tâm:

Phải nói cho thật chính xác, là “Hòa thượng” Thích Quảng Độ không hề có ở tù gì hết. Chỉ cần nhìn thấy Thích Quảng Độ và Mai Chí Thọ cùng cười trong tấm hình trên đây, thì tự nó đã cho mọi người hiểu được cả vạn điều đã tiềm ẩn sau nụ cười ấy. Đồng thời cũng cho chúng ta biết Thích Quảng Độ là người “tù” vô lương tâm nhất. Trong khi Võ Văn Ái cứ bô bô nào là Hòa thượng Thích Quảng Độ ở tù rồi đang bị quản thúc chặt chẽ. Nhưng trước đây, Thích Quảng Độ tay cầm loa phóng thanh đi giữa đường phố để “cứu trợ”; còn mới đây, thì Thích Quảng Độ đã kéo cả một bầu đoàn từ Sài Gòn đi ra “Tu Viện Nguyên Thiều” để làm lễ “Đại tường” cho “Hòa thượng” Thích Huyền Quang, chẳng biết bọn việt cộng chúng “quản thúc chặt chẽ” cái kiểu gì lạ đời như thế?

Nhưng chưa hết, vì còn người tù Lý Tòng Bá với thành tích ngồi ăn nhậu với bọn việt cộng tại địa đạo Củ Chi; kể cả Lý Tống và nhiều người tù “cải tạo” nữa … sau khi sang Mỹ rồi đa số những « người tù kiệt xuất » đó cũng đã chui vào cái lò Việt Tân, tức là Việt cộng mới.

Riêng Lý Tống, theo tôi, thì trong từng tế bào, trong từng huyết quản của Lý Tống đã và đang mang một căn bệnh trầm kha: căn bệnh anh hùng cá nhân. Bởi vậy, Lý Tống chỉ thích làm những việc « nổi » để mong thiên hạ biết đến tên tuổi của mình, chứ Lý Tống không đặt Tổ Quốc và Dân Tộc lên trên hết, không có lòng nhiệt thành yêu nước, không cần bạo quyền Hà Nội phải sụp đổ, mà Lý Tống chỉ muốn người đời biết đến cái tên Lý Tống mà thôi.

Tôi không cho việc Lý Tống xịt hơi cay vào mặt tên văn công Đàm Vĩnh Hưng là sai, mà tôi chỉ nói đến mục đích của việc làm. Bởi, hiện nay mọi người ai cũng biết, có nhiều tên bầu sô đã và đang làm nhiều cách để đưa cả tiểu đoàn văn công của việt cộng sang Mỹ và các nước khác, nơi có nhiều người Việt tỵ nạn định cư, để « giao lưu văn hóa ».

Những tên cầm đầu mấy « Trung tâm băng nhạc » mấy tên bầu sô này mới đích đáng phải bị tạt những thứ nước dơ bẩn nhất vào mặt. Ngoài ra, còn có những cựu tù « cải tạo », những kẻ từng là cựu Quân-Cán-Chính VNCH, những kẻ từng to mồm gọi kêu chống cộng, cũng chỉ chờ có bọn văn công này xuất hiện ở đâu, thì lại mua vé hạng sang để được chường cái bản mặt ra trước ống kính, để cho thiên hạ thấy được những cái bộ mặt « mày râu nhẵn nhụi áo quần bảnh bao » của mình, để rồi sau đó chụm đầu lại nói dóc với nhau trong những lúc trà dư tửu hậu. Cả lũ văn công Việt cộng đấy, chứ ở đâu xa. Vậy, Lý Tống có dám động đến cái sợi lông của những tên này hay không? Không, ngàn lần không, điều này chính Lý Tống tự biết tại sao rồi mà …

Với những điều đã nói ở trên, nên tôi dám nói là: Trọn cả cuộc đời của Lý Tống, cứ lâu lâu lại sợ người đời quên mất cái Tên Lý Tống, nên lại phải tìm, phải nghĩ ra một cách nào đó để làm cho nó « nổi », mục đích là để nhắc thiên hạ hãy nhớ đến cái tên của Lý Tống, còn đất nước Việt Nam cho dù có bị rơi vào Bắc thuộc lần thứ ba, hay rơi vào tay Pháp thuộc như trăm năm trước, thì Lý Tống vẫn là Lý Tống… hề.

Nên nhớ, hết thảy những người chỉ thích làm anh hùng cá nhân, thì không bao giờ làm được một việc gì hữu ích cho Đại Cuộc Chung.

Và tôi vẫn chưa quên, trước đây, trong lúc nhiều người cùng nhau vạch mặt tên Nguyễn Chí Thiện, thì Lý Tống lại to mồm bênh vực Nguyễn Chí Thiện, và còn lên tiếng rất Đại Ngôn… lòn, rằng sẽ cá độ 200.000 Mỹ kim để giảo nghiệm chữ viết của Nguyễn Chí Thiện nữa, mới thiệt là Ngon… rồi đấy.

Qua những hành động của Lý Tống, và cũng như những kẻ đã và đang mang trong người cái căn bệnh anh hùng cá nhân, hết thảy đều chẳng khác nào hành động của Trương Lương xưa, khi đến Bác Lãng Sa để ném chùy vào chiếc kiệu mà không có Tần Thủy Hoàng. Nhưng Trương Lương khác người, là bởi Trương Lương với bầu nhiệt huyết muốn tiêu diệt bạo Tần.

Chính vì thế, sau đó trong những năm tháng thay tên, đổi họ để trốn lệnh tầm nã của bạo Tần, rồi cho đến một ngày Trương Lương đặt chân đến đất Hạ Bì; và nơi đây, dưới chân núi Cốc Thành, bên giòng sông Hạ Bì, Trương Lương đã gặp được Hoàng Thạch Công, và sau những lần nhặt dép, xỏ dép vào chân cho Hoàng Thạch Công, cũng như sau ba lần hẹn, ngồi suốt đêm để chờ đợi, để gặp cho được Hoàng Thạch Công, Trương Lương đã học hỏi được những điều trong cuốn « Sách dạy làm thầy vua ». Để rồi sau đó, Trương Lương là viên gạch đầu tiên đặt nên nền móng cho Lưu Bang tiêu diệt bạo Tần, dựng nên nghiệp lớn.

Trên đây, là chuyện Hoàng Thạch Công và Trương Lương. Mặc dù sử sách của Tầu đều có nói đến Hoàng Thạch Công, nhưng theo người viết bài này, thì nhất định là không có Hoàng Thạch Công. Hoàng Thạch Công chỉ là huyền thoại. Tuy nhiên, Huyền thoại Hoàng Thạch Công đã cho chúng ta biết cái ý chí sắt đá của một con người khi đã cương quyết diệt bạo, trừ gian thì dẫu có bị đày ải, gian truân như Trương Lương rồi cuối cùng cũng tiêu diệt được bạo Tần để khôi phục được giang sơn.

Còn người Việt chúng ta, đã 35 năm qua rồi. Chúng ta đã bao nhiêu lần gọi kêu giải cứu đồng bào, nhưng rồi chỉ thấy những anh hùng cá nhân như Lý Tống, những « Kinh Kha » cò mồi, những người tù vô lương tâm. Bởi vậy, cho nên ngụy quyền Hà Nội vẫn còn thống trị trong suốt 35 năm qua, mà chẳng biết sẽ còn bao lâu nữa, khi mỗi ngày lại càng thêm nhiều tổ chức và những kẻ « có tên tuổi » cứ thi nhau đi làm tay sai cho bọn việt-gian-cộng-sản!!!

Đến đây, người viết xin dừng lại đôi phút, để nói với «Ó Đen»: Lý Tống nên suy gẫm cho thật kỹ về những việc làm của mình, để biết đâu, rồi có cơ may sẽ gặp được một Hoàng Thạch Công tân thời mà học hỏi, thì may ra Lý Tống có thể sẽ trở thành Trương… Chi. Ý quên Trương Lương, để tha hồ mà thổi sáo … như đã từng thổi Nguyễn Chí Thiện vậy.

Hà Nội: Lò xuất cảng người tù.

Trở lại chuyện những người tù, như đã nói: Bởi tại người Việt chúng ta vốn thích những người có ở tù việt cộng, mà ở càng lâu thì càng được tin tưởng nhiều hơn. Biết được tâm lý của người Việt hải ngoại, nên bọn việt-gian-cộng-sản bèn « hạ quyết tâm » phải xuất cảng người tù. Nhưng xuất thì phải có nơi nhập. Và bạo quyền Hà Nội đã có sẵn nơi nhập rồi, đó là sào huyệt của băng đảng Hoàng Cơ Minh, tức đảng Việt Tân -Tổ chức « Hướng Về Đất Việt » do tên việt gian Nguyễn Đan Quế cầm đầu, và Tổ chức « Trung ương Phật giáo và Việt kiều Hải Ngoại » của Chủ tịch Trung ương Thích Nhất Hạnh và Tổng thư ký Trung ương Võ Văn Ái, đã thành lập và hoạt động từ chốn rừng già Tây Ninh, rồi sang đến Paris vào những năm đầu của thập niên 1960.

Đã hơn một lần, qua loạt bài: Vạch mặt bọn cộng sản gian manh đang núp bóng người Quốc Gia tỵ nạn, tôi đã có nói tại sao Mặt trận Hoàng Cơ Minh, tức đảng Việt Tân cứ luôn luôn thi hành theo chỉ thị của Hà Nội, thì có lẽ nhiều năm sau mọi người mới biết…

Hôm nay, qua bài này, người viết muốn nói: Đúng là Lưu Tuấn Hùng đã bắn Hoàng Cơ Minh, trong lúc ông ta đang mang trong người rất nhiều vàng. Sau đó, « bị bắt » về tại Việt Nam « kháng chiến quân » Lưu Tuấn Hùng chỉ bị kết án hai năm tù treo?

Nhưng, Lưu Tuấn Hùng có được lệnh phải bắn chết Hoàng Cơ Minh ngay lúc đó hay không…??

Điều này, trước đây, Hàn Giang Trần Lệ Tuyền đã viết qua. Hôm nay, Lệ Tuyền chỉ nhắc lại một chút xíu thôi. Vậy, mấy tên cầm đầu của băng đảng Hoàng Cơ Minh, tức đảng Việt Tân. Đặc biệt là gia đình của Hoàng Cơ… Hội đã biết rằng Lệ Tuyền này muốn nói đến những gì rồi chứ…???

Đảng Cha Lý:

Tôi vẫn nhớ, ngày được nhìn thấy tấm hình của Cha Lý bị bịt miệng đưa lên hệ thống toàn cầu, tôi đã khóc và tôi đã viết một bài đưa lên net, để ca tụng Cha như ca tụng Chúa. Nhưng, rồi tôi đã vô cùng thất vọng với những gì mà chính Cha Lý đã nói ra. Đặc biệt, là khi nghe cha Lý giới thiệu những Nguyễn Trãi và Lê Lợi, những điều mà tôi đã biết rất rõ ràng trong «Tài Liệu Tuyệt Mật » của cái gọi là « Cao Trào Nhân Bản » do tên việt gian Nguyễn Đan Quế cầm đầu.

Tôi cũng thừa hiểu những gì tôi viết ra, sẽ làm cho những người thương quý Cha Lý không chịu được, mà chính tôi trước đây cũng từng đặt lòng tin vào Cha Lý như vậy. Tôi biết: «Thẳng mực tàu, đau lòng gỗ». Nhưng thôi, thà là để cho «gỗ» đau, còn hơn là để cho đồng bào phải bị tổ chức «Hướng Về Đất Việt» tiền thân của cái gọi là «Cao Trào Nhân Bản» của Nguyễn Đan Quế lừa gạt, như thế còn đau gấp vạn lần hơn nữa.

Xin mọi người đừng quên rằng, dưới sự cai trị của đảng cộng sản Việt Nam, thì không bao giờ có một tổ chức, một đảng phái đối lập nào được công khai hoạt động hết.

Và nên biết, hiện nay tại Việt Nam, tuy có những con đường mang tên Nguyễn Thái Học, song Việt Nam Quốc Dân Đảng vẫn không được phép hoạt động.

Thế nhưng, tại sao Đảng Thăng Tiến, đảng Lạc Hồng … tức Đảng Cha Lý lại được công khai hoạt động, lại có cơ quan ngôn luận hẳn hoi, mà không bị làm khó dễ gì cả???

Để hiểu rõ hơn, thì không gì bằng nghe những lời của cha Lý đã nói: « nếu thay đổi mà gây bất ổn, thì thà là để yên cho đảng cộng sản lãnh đạo ».

Cho hay ở đời, mọi sự quả thật khó lường. Mới ngày nào cha Lý đã nói: « Tự do tôn giáo hay là chết ». Thế sao bây giờ cũng chính cha Lý lại nói như thế? Phải chăng qua những lời của chính Cha Lý, thì ý Cha muốn nói như thế này:

Trước đây, tôi nói Tự do tôn giáo hay là chết, còn bây giờ, chẳng những tôi chưa chết, mà đảng cộng sản còn sợ tôi chết, còn lo chữa trị bệnh cho tôi nữa, cho tôi được khỏe mạnh để lãnh đạo đảng Thăng Tiến… tới xã hội chủ nghĩa, thì đã có tự do tôn giáo rồi. Vì thế, hãy để yên cho đảng cộng sản lãnh đạo, không cần có những thay đổi, vì thay đổi nó sẽ gây ra những bất ổn cho… Đảng cộng sản Hà Nội.

Riêng Công Nhân thánh nữ, thì chỉ là một đứa nói láo. Hãy nhìn Công Nhân lúc tay cầm điện thoại, tay kia ôm con trẻ mà kể những chuyện láo, và chuyện « ở tù » cũng láo hết. Thôi mà «thánh nữ», hãy lo ru cho con trẻ ngủ đi, rồi mới nói đến chuyện … « nước » …

Tạm thay lời kết:

Kể từ ngày nước mất nhà tan, đối với tất cả các vị là Quân-Cán-Chính Việt Nam Cộng Hòa, những người đã từng bị ngụy quyền Hà Nội hành hạ, đọa đày trong các nhà tù « cải tạo », thì trong chúng ta có ai là người không xót đau, thương cảm!!! Nhưng tiếc rằng, có một thiểu số, sau khi ra tù, được sang Mỹ, hoặc các nước tự do, thì lại Vô Lương Tâm, nên đã bằng nhiều cách đi làm tay sai cho giặc như đã và đang chui rúc vào băng đảng Hoàng Cơ Minh, tức đảng Việt Tân, hoặc cũng chui rúc vào tổ chức « Trung ương Phật tử và Việt Kiều Hải ngoại » do Võ Văn Ái làm Tổng thư ký, kẻ đã viết lời tựa cho cuốn ngụy thư: « Hoa Sen Trong Biển Lửa » của Thích Nhất Hạnh, hiện nay Võ Văn Ái là « Chủ tịch Văn phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế kiêm Phát ngôn nhân Viện Hóa Đạo » của Ấn Quang, tức Phật Giáo Xã Hội Đảng, và tổ chức « Hướng Về Đất Việt » tiền thân của băng đảng Cao Trào Nhân Bản, do tên việt gian Nguyễn Đan Quế thành lập tại Paris vào năm 1968, và trong suốt thời gian « du học » từ 1968 đến 1974, Nguyễn Đan Quế đã đi từ Pháp sang Anh và Bỉ để hô hào phản chiến, đòi Mỹ rút quân và đã ở trong cái gọi là « Mặt trận Giải phóng Miền Nam » do Hà Nội đẻ ra.

Nhân đây, người viết muốn nói: Những kẻ này cần phải biết, thời gian ở tù « cải tạo » không phải là cái thước đo chính xác về lòng trung thành đối với Tổ Quốc-Dân Tộc. Và cái « Lệnh Phóng thích-Giấy ra trại » cũng không phải là cái bằng bảo kê vững chắc cho những hành vi làm giặc hoặc làm tay sai cho giặc.

Vì thế, chớ nên đem những năm tháng ở tù « cải tạo » ra mà lòe thiên hạ, mà nói rằng ở tù « cải tạo » là không làm cộng sản. Ngược lại, cũng chẳng ít những kẻ đã bị cấy « sinh tử phù » ngay từ lúc còn ở trong nhà tù « cải tạo… »

Và chúng ta cũng đừng quên rằng, trong chúng ta không thiếu những người vì may mắn nên đã vượt thoát ra hải ngoại, giữa sự sống-chết trong ngày đất nước Việt Nam Cộng Hòa bị rơi vào tay của giặc, nên đã thoát khỏi cảnh tù đày. Nhưng, suốt 35 năm qua, họ vẫn một lòng trung thành với lý tưởng Quốc Gia, họ chưa một lần trở lại Việt Nam, và họ luôn luôn hướng vọng quê nhà, với tất cả tấm lòng trung nghĩa của một con dân nước Việt trước cảnh Quốc phá Gia vong.

Ôi! Đáng quý thay những tâm hồn khả kính đó.

25/10/2010


No comments: