Thursday, June 4, 2009

Vụ án Thầy Thích Thiện Minh chết trong ngục tù CS 3

Vụ án Thầy Thích Thiện Minh chết trong ngục tù CS 3
Tài liệu của GHPGVNTN
Tiếp theo


Ghi Chú:

Năm 1972 Thích Thiện Minh và Thích Trí Thủ cùng nhau đến nhà một phật tử và gặp một cụ thầy tướng, tác giả Bách Linh cũng có mặt nơi đây kể lại cuộc đối thoại như sau : sau khi được giới thiệu với cụ thầy tướng số, Thích Thiện Minh hỏi ngay:



-“ Ông coi liệu tôi có làm tổng thống được không ? Liệu chừng nào tôi có thể ta làm tổng thống”?

Tác giả Bách Linh:

-“ mấy thầy đi tu rồi, thì ham công danh, làm tổng thống làm cái gì?”

Thích Thiện Minh trả lời:

-“ thì sấm Trạng Trình nói: thầy tăng ra mở nước. Thì đó là nói sư tăng chúng tôi ra làm việc nước, lãnh đạo, làm tổng thống chứ gì nữa?”

Lúc đó thì Thích Trí Thủ kéo Thích Thiện Minh qua hỏi chuyện với thầy tướng số.

Vài năm trước đó, xe của Thích Thiện Minh bị đặt chất nổ và bị ám sát hụt nên di khập kiểng.

Thích Thiện Minh bị Thích Trí Quang ra lệnh cho công an giết năm 1978 vì chính trị tham vọng muốn làm tăng thống GHPGVNTN rồi trở thành tổng thống.

Thích Trí Thủ bị phe Ấn Quang giết chết bằng độc dược năm t984.

[Tóm tắt trong Thế Chiến Lược Việt Nam năm 2006- Kế Hoạch Xâm Lăng và Diệt Chủng Việt Nam của Bắc Kinh- Tác giả Bách Linh –chương 23 trang 242]

***


Đúng cách, là Quốc hội, đương nhiên năm mươi triệu người dân, cử lên năm trăm Đại biểu. Năm trăm Đại biểu đó về Hà Nội, bầu lên một Ủy ban Thường vụ Quốc hội, thì Ủy ban Thường vụ Quốc hội thay cho năm trăm Đại biểu, cũng như năm trăm Đại biểu thay cho năm mươi triệu người dân, thì Ủy ban Thường vụ Quốc hội là cơ quan quyền lực tối cao, mà tôi từ chức với Ủy ban Thường vụ Quốc hội đó là phải cách. Chớ bây giờ bảo nói với người dân sao? Nói với người dân một à! Nói với từng người dân một không bằng Ủy ban Thường vụ Quốc hội .

(Nói đến dây, Ông Bùi San nói tiếp: “Thưa cụ chánh phủ ta, gặp lúc nó cũng căng thẳng quá, biên giới Campuchia-Việt Nam như vậy (khi đó dân Pôn-Pốt đang còn rắc rối) biên giới Trung Quốc-Việt Nam như vậy, các nước xấu nó chưởi ta như vậy, cộng thêm cái đơn từ chức của cụ có lý do nữa, mà cụ có nói dù là cụ lui nhưng mà với nhiệm vụ công dân cụ cứ đóng góp, thì muốn đóng góp nhiệm vụ công dân, không lúc nào hơn lúc nầy, xin mời cụ ngồi lại là phải”).

Tôi cúi xuống, suy nghĩ một lúc. Ngẩng đầu lên tôi nói: “Tôi rất cảm động trước cái lời thành thật của cụ”. Tôi ngừng một lúc nữa, tôi nói: “Thôi bây giờ thế nầy, tôi nghĩ như thế nầy” (và trong khi đó tôi chỉ nói như vậy, chứ chưa tỏ cái ý kiến gì, thì thấy hai ông sắc mặt nó vui lên. Đổi lại thế ngồi, lắng nghe).

Tôi nói: “Thưa các vị, theo các vị biết đó, Phật Giáo chúng tôi sống dưới bao nhiêu chế độ, bị đàn áp một cách thiệt khe khắt. Người Phật tử luôn luôn trông mong có một chế độ nào cởi mở hơn, biết điều hơn. Để đem lại cho họ, để trả lại cho họ những quyền lợi nào, một phần quyền lợi nào đã bị mất. Thế nhưng mà từ khi giải phóng hoàn toàn đến nay, Phật Giáo chúng tôi chẳng những không được trả lại một quyền lợi nào bị mất, mà còn bị mất thêm ba mươi lần nữa. Như thế là ở trên tang tóc khổ đau của Phật Giáo đồ đã chịu bao nhiêu năm. Sau khi giải phóng Phật Giáo đồ chúng tôi bị bao nhiêu khổ đau tang tóc, thì bây giờ để vơi bớt đi phần nào đau khổ của Phật Giáo đồ chúng tôi, mà tôi có thể ngồi lại địa vị Quốc hội được thì trước hết tôi xin có Ba lời yêu cầu, Ba lời yêu cầu này mà được Chánh phủ chấp nhận và thể hiện lúc nào thì tôi ở lại lúc ấy, mà không thì thôi.

Điều thứ nhứt:

Là chánh phủ trả tự do cho tất cả các vị tu sĩ bị bắt bớ giam cầm đã lâu mà không bị can án. (Ông Bùi San ngó tôi, ông thuật lại “mà không can án”).

Tôi nói: “Đúng. Chúng tôi không phàn nàn cái chuyện bắt bớ, thấy có tội thì cứ bắt. Nhưng mà nó có hai cách, bắt bớ rồi thì phải điều tra, điều tra mà thấy họ có tội đưa ra tòa mà xét xử, mà thấy họ không có tội cứ đưa trả tự do cho người ta về. Cái gì lại cũng không đưa ra tòa, mà cũng không xét xử, để giam mãi như vậy. Cho nên tôi đòi hỏi điều thứ nhứt: Trả tự do ngay cho các vị tu sĩ bị bắt bớ, giam cầm đã lâu mà không bị can án”

Điều thứ hai:

Hãy dưa cái chết của Thượng tọa Thiện Minh ra ánh sáng, nghĩa là phải đưa cái người giết Thiện Minh ra ánh sáng. Không nói lôi thôi gì hết. Có người giết !

Điều thứ ba:

Là chánh phủ hãy cho chấm dứt tình trạng khủng bố Phật Giáo đồ ở các địa phương.

***

Bây giờ để nói rõ thêm ở điều thứ hai.

Tại sao tôi dám nói Thiện Minh chết có người giết. Tôi dám nói có cơ sở. Nhưng trước hết tôi xin hỏi: “Thiện Minh có tội chi mà bắt, mà bị bắt? ”

Cái câu hỏi đó, cơ quan ở Sài Gòn đã trả lời: Thiện Minh có ba tội:

Tội thứ nhứt là còn quyến luyến chế độ cũ.

Thứ hai là tội vượt biên

Thứ ba là đời tư không tốt.

Tôi xin lần lượt hỏi từng điểm một, hỏi cơ quan từng điểm một.

Cơ quan nói: ”Thiện Minh còn quyến luyến chế độ cũ”. Vậy thì tôi xin hỏi: ”Cơ quan nói Thiện Minh còn quyến luyến chế độ cũ đó là cơ quan nghe hay là cơ quan thấy. Mà cơ quan nghe thấy ấy vào trong thời gian nào, vào trong địa điểm nào? Và thời gian, địa điểm mà các vị nghe thấy đó, có ai làm chứng không? Mà người làm chứng đó có công tâm không?trung lập không? đạo đức không, vô tư không? Mà Thiện Minh đã thừa nhận chưa cái đã. Đó, có đủ tất cả điều kiện như vậy, rồi nắm những điều kiện đã hội đủ đó, đưa lên mà nói: Đây nì, đây nì! Rõ ràng Thiện Minh còn quyến luyến chế độ cũ, bằng cớ đây. Mà đây không phải như vậy. Cơ quan cứ nói Thiện Minh còn quyến luyến chế độ cũ, khi hỏi thế nào xin cho những cái ví dụ, thì các ông lúng túng. Cái lúng túng của các ông chứng tỏ các ông vu khống”.

Thứ hai: Các ông bắt Thiện Minh vì tội vượt biên, vượt biên như thế nào? Có phải vượt biên từ Sài Gòn qua Gia Định rồi vượt biên từ Gia Định về Lái Thiêu không? Tôi hỏi như vậy có tánh cách khôi hài, nhưng mà không phải, nó thế nầy: sau khi Thiện Minh ở nơi cư xá Quảng Đức, bị thâu thẻ cư trú, rồi Thiện Minh về Già Lam ở, rồi tới hỏi giấy tờ không có, rồi bắt. Ở chỗ khác, hỏi giấy tờ không có cũng bị bắt. Bây giờ chỉ có cái tìm chỗ đất nào đó để ở, để sanh sống, cho nên về Lái thiêu. Cái ngày đó Thiện Minh đi từ Sài Gòn qua Gia định về Lái thiêu, đều ngồi trên ô tô, đi trên quốc lộ, như vậy mà gọi là vượt biên thì ở Sài gòn vượt biên cách đó mỗi ngày có triệu người tại sao không bắt?

Cơ quan nói: ”Không, Thiện Minh vượt biên có tài liệu nguy hiểm lắm, cha đâu có phải nói chơi!”


Vâng, cơ quan nói Thiện Minh vượt biên có tài liệu nguy hiểm. Nhưng tôi xin hỏi: ”Đã có tài liệu nguy hiểm tại sao từ khi Thiện Minh bị bắt, cho đến khi chết, ngót thời gian sáu tháng, trong thời gian sáu tháng đó tại sao cơ quan không công bố tài liệu nguy hiểm nớ ra cho thiên hạ đều biết, để đến bây giờ các ông mới đưa ra các bản đánh máy gọi là tài liệu này, tài liệu khác. Các ông đưa chừng ấy, chứ đưa một trăm bản cũng được, một ngàn bản cũng được, có ai đối chất nữa mà sợ”. Đó là thứ hai các ông vu khống!


Thứ ba: Các ông bắt tội Thiện Minh có đời tư không tốt. Thì Thiện Minh có đời tư không tốt, chơ đâu phải có đời công không tốt. Nhưng mà có đời tư không tốt của người ta, trong nhà người ta, mặc kệ người ta. Chuyện gì chánh phủ mà bắt? Giả sử như có đời tư không tốt các ông căn cứ vào đâu để mà nói Thiện Minh có đời tư không tốt. Chắc chắn các ông căn cứ vào tờ báo Sóng thần chơ gì! Mà tờ báo Sóng thần ai chủ trương? Chu tử. Theo các ông nói: Chu tử là CIA. Mà CIA là thế nào? Là người ghét Thiện Minh đáo để. Cho nên đã bỏ tù mười lăm năm, đã ám sát bằng lựu đạn. Thế mà bây giờ nói Thiện Minh cứ căn cứ vào tờ báo Sóng thần để mà lên tội, lên án. Đó là thứ ba các ông vu khống!


Đến đây, tôi kết luận được rồi đấy. Bởi vì lối lý luận của chúng tôi bao giờ cũng kết luận sau khi suy luận. Suy luận rồi đấy, bây giờ tôi xin kết luận: là Thiện Minh không có tội chi hết. Nghĩa là người bị bắt không có tội thì người đứng ra bắt có tội. Đã là như vậy, tại sao chánh phủ làm cái việc lạ lùng hết sức, đi bắt tội cái người không có tội chi hết là Thiện Minh, mà dung tha cho người có tội là cơ quan! Thế rồi để cho người ta chết. Tôi thì tôi không biết rõ Luật Quốc tế lắm, nhưng mà tôi đoán chắc rằng Luật Quốc tế không cho phép để cho người bị bắt chết trong trại giam. Mà đây Thiện Minh đã chết trong trại giam.


Vậy tôi xin hỏi: Thiện Minh chết bằng cách gì? Cơ quan trả lời: Chết vì xuất huyết não.

Tôi hỏi: Bằng cớ đâu?


Các ông nói; Ô, có cả Hội đồng Bác sĩ khám nghiệm, chớ đâu phải nói chơi!

Vâng, theo các ông nói có Hội đồng Bác sĩ khám nghiệm. Cũng như trước kia Ngô Đình Diệm làm như vậy, cũng nói có Hội đồng Bác sĩ khám nghiệm thì chuyện đó chúng tôi quen thuộc lắm rồi.


Có khó gì, đến nơi điện thoại, giở điện thoại lên:” Alô...Alô...cho gặp Bác sĩ này, Bác sĩ khác. Mời đến gấp, mời đến gấp”. Khi mấy ông Bác sĩ đến thì các ông đưa ra cái bản đánh máy biểu ký vào. Đó tức là khám nghiệm. Thì tôi tưởng cái lối khám nghiệm đó không có giá trị gì hết. Mà tôi tưởng khám nghiệm có ý nghĩa thế này, phải có ba thành phần như thế này:

Thứ nhứt là cơ quan.

Thứ hai là Hội đồng Bác sĩ

Thứ ba là Viện Kiểm sát nhân dân.

Thứ tư là Tòa án nhân dân.

Như vậy mới có nghĩa, nhưng mà chưa đủ. Phải có thành phần thứ ba, là thân nhân của đương sự, là bà con của Thiện Minh nữa, mà đặc biệt là Viện Hóa Đạo nữa. Như vậy mới có nghĩa.

Đây cơ quan trọng yếu là thân nhơn của đương sự, là Viện Hóa Đạo đã không có, đến cơ quan thứ yếu là Tòa án với Viện Kiểm sát cũng không có mà chỉ có cơ quan công an với Bác sĩ, thì như vậy cơ quan khám lại cơ quan thôi.

Đến đây tôi có thể kết luận:

“Thiện Minh chết không phải vì xuất huyết não, mà vì BÀN TAY TỘI ÁC CHÍNH TRONG CƠ QUAN TẠO RA!”

Trong cơ quan đã tạo ra vụ Cần thơ rồi, đã tạo ra vụ Quách thị Trang rồi. Bây giờ tạo ra vụ Thiện Minh nữa. Rồi tạo ra vụ khác nữa. Bao nhiêu, tạo bao nhiêu cái vụ như vậy rồi trút vào trong chính phủ.

Là một công dân tôi không thể để cho cơ quan làm những cái việc bất chính như vậy, để cho chánh phủ phải bị tổn thương.

Và muốn cho việc làm của mình khỏi mang tiếng là mờ ám, các ông đã tin cho Viện Hóa Đạo biết. Nghĩa là để cho Viện Hóa Đạo về đó coi Thiện Minh chết rõ ràng đó. Nhưng mà các ông còn làm như vậy chừng nào, thì vấn đề càng mờ đi chừng nấy. Là bởi vì, được tin rồi, được tin liền, thì Viện Hóa Đạo về liền, về liền thì thấy các ông đã bỏ trong hòm mà liệm rồi, chỉ chừa cái mặt.

Rồi Viện Hóa Đạo xin về, xin đem về chôn cất, các ông không cho.

Tại sao vậy ???

Đến đây thì thấy rõ ràng quá. Là tại sao Thiện Minh chết ba ngày các ông mà tin. Mà tại sao tin rồi Viện Hóa Đạo về liền, mà các ông vừa tin đồng thời bỏ vô hòm mà liệm?! Chỉ chừa cái mặt!

Đây thấy rõ ràng quá! Rõ ràng như 2 với 2 là 4. Là trong người Thiện Minh đầy cả thương tích. Muốn che đậy thương tích đó, muốn che đậy, lấp liếm cái việc làm của mình bằng cách là thương lượng, bàn bạc thế này thế khác.

Sau nghĩ rằng không tin thì không ổn, cho nên các ông phải tin. Tin rồi muốn che đậy, thì bằng cách là bỏ trong hòm mà liệm đi. Rồi đến khi xin đem về chôn cất không cho. Bởi vì sợ người ta thấy những cái vết thương mà các ông đã đánh đập.

Thì đến đây tôi kết luận thêm nữa: “Thiện Minh chết không phải là vì xuất huyết não, mà là vì BÀN TAY TỘI ÁC CHÍNH TRONG CƠ QUAN TẠO RA”!

Là một công dân tôi đòi hỏi chánh phủ phải mở cuộc điều tra và tôi tin chắc chắn chánh phủ luôn luôn là sáng suốt, công minh. Mà đã mở cuộc điều tra, tất nhiên là thấy rõ ai làm. Không điều tra thì thôi, mà khi đã thấy rõ ai là thủ phạm thì đương nhiên chánh phủ phải đưa người ấy ra Tòa mà xét xử. Giết người thì phạm cái tội gì theo Hiến pháp, thì cứ đưa ra Tòa mà xét xử.

Và tôi tin các ông biết là lời nói của tôi, lời nói của ông thầy tu già đây nì, là lời nói chắc chắn lắm đây nì. Đã biết thủ phạm rồi các ông cứ đưa ra Tòa mà xét xử theo luật. Đến khi mà định án rồi, thì chúng tôi lấy tư cách Thư ký Viện Tăng Thống kết hợp với các vị Hội đồng trong Viện Hóa Đạo đứng lên xin Chánh phủ khoan hồng cho anh ta, không sợ gì hết.

Chúng tôi không đòi hỏi bồi thường đâu. Chúng tôi chỉ cần ánh sáng mà thôi. Cần nêu ánh sáng lên để cho muôn đời với tương lai biết mà thôi.

Và cuối cùng tôi đề nghị với quý vị, chúng ta nên hy sinh con tốt quèn đi, con tốt đen nớ đi, nếu mà bênh vực chở che cho con tốt quèn đó, rồi vì con tốt đó mà làm hư hết cả tướng sĩ tượng xe pháo ngựa, xong hết cả bàn cờ.

Đến đây, tôi nói quá nhiều rồi, tôi xin hết lời. Và trước khi dứt lời, tôi xin nhắc lại 3 điều yêu cầu:

- Yêu cầu Chánh phủ trả tự do cho tất cả quý vị tu sĩ đã bị bắt, bị giam cầm đã lâu mà không can án.

- Đưa cái chết, nghĩa là đưa cái người giết Thiện Minh ra ánh sáng.

- Chấm dứt tình trạng khủng bố Phật Giáo đồ ở các địa phương.

Được chánh phủ chấp nhận và thể hiện lúc nào tôi sẽ ngồi lại địa vị Đại biểu Quốc hội khi nấy.

Xin chúc các vị được an lành.
(Thế rồi các ông về. Từ đây tôi không biết hai ông về rồi có thái độ như thế nào?)

Xuan xua Tet nay voi nhung tro choi dan gian co truyen

No comments: