Sunday, July 12, 2009

Trung Tướng VNCH Nguyễn Chánh Thi-Biến Động Miền Trung

http://tuoisang.files.wordpress.com/2009/06/nguyenchanhthi.jpg See full size image




Biến
Động Miền Trung
Trích trong " Việt Nam : Một Trời Tâm Sự "
của Trung Tướng VNCH Nguyễn Chánh Thi
( Từ trang 339... ) Phần đầu.Những ngày kế tiếp, tin tức đồn đến tôi, cho biết bọn tôi tớ Mỹ ở SàiGòn quyết định triệt hạ tôi. Bằng cách nào? Tôi không mấy quan tâm. Điềulàm tôi suy nghĩ là chánh sách của người Mỹ. Nếu Mỹ cứ tiếp tục chính
sách dùng bọn tôi tớ, thì cuộc chiến này tất thua, biết trước là thua, thì binh quyền hay chính quyền phỏng còn có nghĩa lý gì nữa mà phải luyếntiếc? Đáng buồn là buồn cho đất nước buồn cho máu xương binh sĩ, đồngđội đổ ra, để rồi sẽ không đi đến đâu, mà còn chuốc lấy kết quả thảmthương. Càng biết trước, càng thấy rõ nguy cơ, càng buồn ! Buồn hơn
nữa là không biết tâm sự với ai. Chung quanh, bằng hữu đếm trên đầungón tay, và bằng hữu mình lại còn bất lực hơn mình nữa !Ngày 9.3.1966, tôi nhận được giấy mời về SàiGòn hội họp. Những anhem thân tín ở Vùng I Chiến thuật tỏ ý lo ngại, biết đây là một cạm bẫy,một kế " điệu hổ ly sơn " đưa tôi rời khỏi đơn vị, tách rời khỏi quốc dânmà tôi xây dựng bấy lâu, rồi triệt hạ tôi cho dể dàng hơn. Biết thế, nhưng tôi sẵn sàng chấp nhận tình huống, để xem bọn Mỹ có sáng mắt ra chútnào không trong cuộc thử thách giữa " Tinh thần Dân tộc Việt Nam " và" Áp lực Đế quốc " với bọn tôi tớ cũa chúng nó.Anh Phạm Văn Liễu từ SàiGòn điện thoại ra, cho biết nên suy nghĩ thận trọng khi về SàiGòn chuyến này. Đó là ám hiệu cho biết tình hình căng thẵng.
Tôi thầm suy nghĩ : " Nếu có triệt hạ mình, thì quyết định phải đến từ" quan thầy " Mỹ, xuất phát từ chính sách thiển cận của họ. Chính sách đãthế, thì cuộc chiến này xem như... hỏng, và trách nhiệm không phải ở mình.
Mình đã hết sức cố gắng soi sáng cho người Mỹ. Họ không nghe, còn coimình là kẻ thù. Mình rời khỏi binh quyền là hết trách nhiệm. Nếu mìnhchống lại thì trách nhiệm rơi trên vai mình : tham quyền cố vị, đặt cá nhânlên trên đất nước v.v...
Cân nhắc thận trọng, tôi quyết định về SàiGòn, dù có phải một mình đương đầu với những bất trắc đang chờ đợi ở đó.
Lúc 9 giờ 30 ngày 10.3.1966, tôi đến SàiGòn, về ở nhà số 9 đường Gia Long. Anh Phạm Văn Liễu đã có mặt sẵn đó. Tay bắt mặt mừng, tôi hỏi :

- Hội họp khỉ gì ! Chúng nó muốn " làm thịt " tôi phải không ?

Anh Liễu trấn an tôi :

- Chắc không đến nỗi nào.Tôi có gặp thằng Kỳ, hắn nói : "Anh em cả mà!" Còn Lê Nguyên Khang thì nói sau khi hội họp xong sẽ mời chúng mình đi ăn cơm.

- Tại sao Kỳ phải nói thế ? Những trò trẻ con ấy không qua mắt nổi tôiđâu. Nhưng dù chúng có âm mưu gì đi nữa cũng chả sao. Tôi đã sẳn sàng mọi lẽ.

Tôi lên xe đến Bộ Tổng Tham Mưu, nơi " hội họp ". Tại cổng vào Bộ TTM tôi thấy có nhiều xe thiết giáp đậu ở đó. Trên không máy bay lượn qua lượn lại. Âm mưu của bọn tôi tớ ngoại bang đã quá rõ rệt. tôi phản ứng lại còn kịp, nhưng tôi không muốn làm thế. Tôi đi thẳng vào phònghội Bộ TTM với một nụ cười, trong lòng thầm nghĩ :

- Ta một mình..." đơn đao phó hội ", mà bọn bạc nhược kia cũng phải ...bài binh bố trận đến thế sao. Ờ, chúng lo việc nước cũng kỹ như thế, cóphải đỡ cho đồng bào biết bao !

Trong phòng hội, khi mọi người đã vào chỗ thì anh cò mồi Nguyễn HữuCó lên tiếng trước, đại ý :

- Từ ngày anh Thiệu anh Kỳ lên cầm quyền, ông Thi đã gây quá nhiều rắcrối. Mệnh lệnh của trung ương ông không thi hành.
- Tỷ dụ những gì ? - Tôi hỏi .

- Ông Thi tự ý bắt người, xua qua bên kia vỹ tuyến mà chả cần hỏi ý kiến hay mệnh lệnh trung ương gì cả.

- Có phải là chuyện mấy tên trí thức theo Cộng sản Tôn Thất Dương Kỵ,Phạm Văn Huyến chi đó phải không ?

- Phải.

Tôi cười khinh bỉ.
Nguyễn Hữu Có tiếp :

- Tình trạng này cần phải chấm dứt...

Y còn nói nhiều nữa, nhưng tôi không để ý nghe. Chỉ nhớ mang máng rằng sau Y nào là Lê Nguyên Khang nào là Nguyễn Bảo Trị lần lượt nói hùatheo. Cuối cùng Nguyễn Cao Kỳ đứng lên nói :

- Tôi hết chịu nổi rồi! Nếu quý vị còn tín nhiệm tôi thì ông Thi phải đi. Một là ông Thi đi, hai là tôi đi.

Để cho bọn họ hết lời, tôi thủng thẳng nói :

- Còn gì nữa không? Quý vị khỏi cần dài dòng. Nếu quý vị cảm thấy sự có mặt của tôi ở vùng I Chiến thuật là một trở ngại, hay nói cho đúng timđen quý vị, là một đe dọa, khiến quý vị mất ăn mất ngủ, không yên tâm lo tròn nhiệm vụ, làm giảm sức "chiến đấu " của quý vị, khiến quý vị khônghy vọng " chiến thắng " Cộng sản, thì tôi sẳn sàng rời bỏ mọi chức vụ. Nếu
như vậy vẫn chưa đủ, tôi sẳn sàng rời khỏi Quân đội mặc dầu Quân đội là gia đình ruột thịt của tôi, gồm những chiến hữu mà tôi yêu quý hơn cả tính mạng mình. Như thế đã thỏa mãn quý vị chưa ?

Nguyễn Cao Kỳ đưa ý kiến " bỏ phiếu " , một trò hề ngu xuẩn mà có lẽ Y học được của Nguyễn Khánh.

Không cần đợi, tôi đứng dậy ra khỏi phòng hội, sau khi cho biết là ngày mai tôi sẽ trở ra Vùng I Chiến thuật để chuẩn bị bàn giao cho người được đề cử thay thế tôi ở đó.
Nói thế, tôi có ý thử lại bài toán, xem bọn tôi tớ ngoại bang phản ứng thế nào, để xem chủ ý quan thầy chúng ra sao.
Ngày 11.3.1966 tôi đến sân bay Tân sơn Nhất thì đã có sẵn một toán lính do Nguyễn Hữu Có đích thân chỉ huy, giơ súng buộc tôi về Bộ TTM.
Đến cửa phòng Cao Văn Viên, tôi thấy Nguyễn Văn Thiệu đã chờ sẳn.
Hắn miễn cưỡng bắt tay tôi nhắn nhủ :

- Thôi , toa chịu khó ở lại đây vài hôm. Hình như Mỹ đã bằng lòng mờitoa đi chữa bệnh kia mà .

Tôi ngó trừng trừng vào mặt hắn, khiến hắn khó chịu bỏ đi. Trong thâm tâm, tôi cười thầm :

- Chữa bệnh mà phải " mời "! Lại phải " người Mỹ " bằng lòng ! Thật là trò hề rẻ tiền !

Tuy đã trắng trợn sai Nguyễn Hữu Có ra phi trường giơ súng bắt tôi, nhưng có lẽ cả quan thầy lẫn bầy tôi tớ vẫn chưa biết phài xử trí với tôi ra sao, cho nên chúng lại đưa tôi về tạm nghĩ tại số 9 đường Gia Long.
Báo chí Mỹ đánh hơi rất lẹ. Tôi đang ngồi trò chuyện với mấy đứa con thì có ông Maffre của báo Washington Post đến phỏng vấn. Tôi gạt ngang :
- Hiện nay tôi chưa muốn nói gì với báo chí cả, nhất là báo chí ngoại quốc.

Ông nhà báo Mỹ còn đang cố gợi chuyện thì có Nguyễn Ngọc Loan và Văn Văn Của ( tay chân của Cao Kỳ ) đến, và đưa cho tôi một bức thưcủa Tướng Westmoreland. Tôi mở ra, bức thư như sau :

11 March, 1966
Dear General Thi :
I understand that you are interested in securing medical attention in the United States. It occurs tome, therefore,
that you might welcome an invitation from me, on behalf of the United States Department of Defense, offering you
the use of our medical facilities for a complete physical examination and checkup, as well as the administration
of whatever treatments is found necessary.
If this offer appeals to you, I wish you would let me know and I will immediately make all the necessary arrangements.

With every good wish.
Very sincerely yours
W.C. WESTMORELAND
General, United States Army

Thế là đã rõ ràng, Quan thầy và bầy tôi tớ đang thực hiện mưu kế của họ,thanh toán, gạt ra khỏi đất nước một phần tử chống Cộng, nhưng khôngtán thành chính sách của họ.
( Còn tiếp )


----------
Trở lại với cuộc thảm sát Thanh Bồ-Đức Lợi. Tôi muốn nhắc đến một người dù đã chết. Đó là tướng Nguyễn Chánh Thi.

Ấy là, sau khi nhà cửa của đồng bào bị “Phật giáo Cứu quốc” đốt cháy sạch sẽ, Thanh Bồ-Đức Lợi chỉ còn một bãi cháy, với từng đống cột, kèo và từng vật dụng đã trở thành những đống than, tro. Thì không biết tại sao tướng Nguyễn Chánh Thi lại ngồi trên một chiếc xe tăng thiết giáp. Chỉ huy một đoàn thiết kỵ, trang bị vũ khí đủ loại ầm ầm tiến về phía Thanh Bồ-Đức Lợi.

Khi đến trước cổng Thanh Bồ, tướng Thi đã dùng loa phóng thanh kêu gọi như sau:

Yêu cầu tất cả Cần Lao hãy mau mau ra đầu hàng trong vòng bốn tiếng. Nếu sau bốn tiếng đồng hồ mà không ra đầu hàng tôi sẽ cho san bằng tất cả “.

Sau bốn tiếng đồng hồ, không thấy động tĩnh. Tướng Thi đã ra lệnh cho đoàn xe tăng thiết giáp tiến sâu vào Thanh Bồ-Đức Lợi. Lúc đó, tướng Thi thấy được toàn cảnh chỉ là một bãi cháy. Ông bèn dùng loa phóng thanh hỏi có ai trong khu này không , Thì bỗng có mấy cụ bà xuất hiện. Hỏi ra, các cụ vừa khóc vừa cho biết là con cháu chưa đứa nào dám trở về cả. Nên các cụ liều thân về trước xem thử tình hình ra sao, không ngờ tất cả đều cháy sạch sẽ.

http://media3.washingtonpost.com/wp-dyn/content/photo/2007/06/26/PH2007062602198.jpg
Nguyễn Chánh Thi

Người ta thấy khuôn mặt tướng Thi lúc ấy có vẻ như đang suy nghĩ điều gì ? Rồi ông buột miệng nói :

“Đ. M. Cái thằng Minh Chiếu nó bịp tao mà. Chỉ có mấy bà già. Cần Lao đâu ?



Sau đó, tướng Thi đã ra lệnh cho “Lực lượng Phật Giáo Cứu Quốc” phải rút khỏi các khu của đồng bào miền Bắc di cư.

Qua những sự kiện đã kể ở trên, tướng Thi bây giờ đã chết. Nhưng Hòa thượng Thích Minh Chiếu, Hòa thượng Thích Như Huệ, Hòa thượng Thích Hạnh Đạo, Hòa thượng Thích Minh Tuấn... hiện còn sống, đang có mặt tại Hoa Kỳ và Úc Châu. Ngày 1/10/2003, đã được đại hội Phật giáo “Suy cử” vào “Hội Đồng Giáo Phẩm Trung Ương Viện Tăng Thống Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất”. Tất nhiên, phải biết rõ hết tất cả mọi căn nguyên.


(Nhớ Lại Cuộc Thảm Sát Thanh Bồ-Đức Lợi, Đà Nẵng : 24-8-1964- 2/2
Han giang Tran Le tuyen)






No comments: