Thursday, May 28, 2009

CON ĐƯỜNG ĐẠO (7) Bách Linh

CON ĐƯỜNG ĐẠO (7)

Hay Âm Mưu "BIẾN ĐẢNG THÀNH ĐẠO! và BIẾN ĐẠO THÀNH ĐẢNG!"

Bách Linh

oo0oo

19. Tìm hiểu tổ chức ngoại vi của GHPGVNTN Ấn Quang gọi là Gia Đình Phật Tử. Một vài câu chuyện về Cộng sản tẩy não và đoàn ngũ hóa các tầng lớp nhân dân, thanh thiếu niên.

Cuốn sách quảng cáo cho tổ chức "Gia Đình Phật Tử", một tổ chức ngoại vi của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất trong nước và hải ngoại, được in và bán thật đắt tiền với giá $50 đôla, phát hành trong năm 1998 để kỷ niệm 50 năm "tuổi" của Gia Đình Phật Tử. Trong cuốn sách người ta không thấy gì là đạo lý tôn giáo hay "ích quốc lợi dân". Chỉ khoe khoang hình ảnh những tên sư hổ mang Cộng sản như Thích Trí Quang, Thích Minh Châu, Thích Trí Tịnh, Thích Thiện Siêu, Thích Đôn Hậu và những tên sư quốc doanh có thành tích hoạt động đuổi Mỹ, đánh phá chính quyền quốc gia như Thích Nhất Hạnh, Thích Thiện Minh, Thích Trí Thủ...

Cuốn sách kỷ niệm 50 năm Gia Đình Phật Tử chẳng nói gì đến "gia đình" hay giáo lý Nhà Phâ.t. Chúng chỉ đề cao gương tự thiêu và các "thánh" tử đạo, nhưng không dám nói rõ rằng GHPGVNTN và Gia Đình Phật Tử đã "đốt người" và khích động những người trẻ tuổi hăng hái, cuồng tín tự thiêu, tự tử, nhằm mục đích đánh phá quốc gia, dân tộc và chính quyền để rước Cộng sản vào chiếm miền Nam.

Khi phát hành cuốn sách Gia Đình Phật Tử Việt Nam, lãnh đạo Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất "không" giấu giếm ý đồ muốn tiến tới "đoàn ngũ hóa" các tầng lớp dân chúng cả nước dưới chiêu bài "Phật giáo", thay vì với chủ thuyết Cộng sản đã lỗi thời và không hợp với người Việt Nam.

Vậy ta cần tìm hiểu tại sao cuốn sách "Gia Đình Phật Tử Việt Nam" nhấn mạnh đến vấn đề "đoàn ngũ hóa" (regimention) với các con em, thanh thiếu nhi phật tử trở thành "đoàn sinh, đoàn viên"? Ta cần tìm hiểu cái gì là "đoàn ngũ hóa"? Tại sao một tổ chức "Phật tử" lại cần phải đoàn ngũ hóa con người và thanh thiếu niên?

Thế giới tư bản văn minh ngày trước không bao giờ nghĩ đến một cách thực tế và cụ thể những vấn đề như "kiểm soát và điều khiển tư tưởng" (mind control), "tẩy não" (brainwash), "đoàn ngũ hóa, đội ngũ hóa" (regimention). Những xứ văn minh đều có chủ trương tôn trọng tự do tư tưởng, tự do cá nhân và tự do phát triển tư tưởng, tâm linh và Đức Tin của mọi người, nhất là thanh thiếu niên.

Do đó không mấy người hiểu những dụng tâm sâu độc của những tổ chức, hội đoàn, có vẻ hiền lành, bình thường nhưng có những ẩn ý thâm độc để xử dụng con người, hay là các đoàn sinh, đoàn viên, hội viên thành những công cụ chính trị, bạo động mà chúng gọi là làm "cách mạng" với tranh đấu, chống đàn áp, bất công, bạo động, tự thiêu, khuynh đảo, gây hỗn loa.n... cho đến khi các chính quyền các cấp từ xã ấp, lên đến quận, tỉnh, quốc gia, đều phải lệ thuộc chúng, vâng lệnh chúng, hoặc bị chúng đánh đổ. Các hội đoàn, tổ chức khác và báo chí, truyền thông, và toàn xã hô.i... đều bị chúng khủng bố, dọa dẫm, áp lực, dụ dỗ, bịp bơ.m... đều phải hùa theo chúng mà không ai dám lên tiếng phản đối.

Một thí dụ rõ rệt nhất là ở hải ngoại, nhất là Hoa Kỳ, với tự do báo chí, mà hầu như không một đoàn thể, chính khách, chính trị gia và báo chí, phát thanh nào "dám" lên tiếng tố giác các tội ác hoạt động Cộng sản của tăng ni GHPGVNTN từ 1963 đến nay, và các tội ác dâm dục, tham lam, độc ác của chúng. Ngược lại, nhiều tờ báo và đài phát thanh chỉ làm những phóng sự có lợi và đề cao tăng ni Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất, coi chúng như những "lãnh tụ" tôn giáo, những "phật sống", đạo đức, đạo mạo, từ bi, với lực lượng phật tử mạnh mẽ lắm, với các chùa to lớn, có thể thay thế Cộng sản và nắm chính quyền trong tương lai. Các báo và đài phát thanh "thân" và "sợ" GHPGVNTN đã cố tình che đậy, khỏa lấp các tội ác của bọn tăng ni quốc doanh, với mục đích đánh lừa các thế hệ trẻ, thanh niên hải ngoa.i.

Sau Đệ Nhị Thế Chiến, Hồng quân Liên Xô được Đồng Minh thỏa thuận cho chiếm đóng Đông Âu để giải giới quân Đức. Nhưng lợi dụng sức mạnh, Liên Xô đã ép buộc các quốc gia như Đông Đức (East Germany) Ba Lan (Poland), Hung Gia Lợi (Hungary), Ru Ma Ni (Roumania), Albany, Tiệp Khắc (Czechoslovakia)... đều phải thành lập đảng và chế độ, chính quyền Cộng sản với công an trị. Tất cả dân chúng Đông Âu đều phẫn uất nhưng không thể chống lại Liên Xô.

Tại Hung Gia Lợi có một vị Hồng Y Thiên Chúa Giáo tên là Joseph (Cardinal) Mindszenty đã lên tiếng mạnh mẽ tố giác Cộng sản. Ông được sự hậu thuẫn và ủng hộ nồng nhiệt của toàn thể nhân dân Hung Gia Lợi và dư luận báo chí quốc tế. Tự nhiên, mọi người thấy ngay sự tranh chấp một giáo chức tôn giáo cao cấp trực diện đối đầu với Cộng sản. Trùm Cộng sản Liên Xô lúc đó là Stalin hiểu ngay vấn đề. Stalin thấy cần phải bẻ gẫy Hồng Y Mindszenty xong thì tất cả dư luận chống đối sẽ xẹp xuống ngay.

Khoảng cuối năm 1948, công an Cộng sản Hung nhào vào nhà thờ và bắt Hồng Y Mindszenty trước sự ngơ ngác của giáo dân. Không ai đề phòng. Không ai nghĩ rằng Cộng sản có thể làm bất cứ điều gì, thủ đoạn gì, mà không phải sợ dư luận, chửi rủa hay pháp luâ.t. Cộng sản chỉ có lý lẽ của kẻ mạnh, của công an, của bạo lực khủng bố, của súng đạn, tù đày trong các trại tập trung, để làm khiếp đảm tinh thần, mọi người phải sợ hãi và im tiếng.

Khi được hỏi vấn đề chống Cộng ở miền Bắc thì một cán bộ đã già, nhiều kinh nghiệm, nói: "Ngay chúng tôi là cán bộ của nhà nước mà còn chịu không nổi, huống hồ là dân! Nhưng trong một chế độ mà hai người không dám nói thật với nhau thì làm sao chống đối? Mỗi cá nhân chúng tôi đều hiểu rằng chỉ cần bị nghi ngờ thôi, cũng đủ bị bắt đi tù cải ta.o. Cái thân mình bị tù đã đành, nhưng vợ con, gia đình ai lo? Tất cả mọi người đều sợ vì bất cứ lúc nào cũng có thể bị bắt giam tù không giới hạn, không xử án và hoàn toàn vô tô.i. Người ta (Cộng sản) tha hồ buộc tội mình và bịt miệng không cho cãi. Họ lấy đa số tập thể và sức mạnh để đè bẹp mình là cá nhân, cô đơn, thiểu số. Thành thử cái sợ không phải là sợ bị tù, sợ chết, hay sợ chính quyền hay công an nhà nước (Cộng sản), mà là sợ gia đình tan nát, con cái trẻ nhỏ bị đói rét, không nhà, phải sống đầu đường xó chợ cho đến khi chết dập vùi đâu đó... !

Thành thử nếu sơ ý, lỡ mồm miệng, bị nghi ngờ phản động mà bị tù, bị giết, thì các nạn nhân có "tội" với gia đình con cái trước tiên!

Trong chế độ công an trị thì cả nước là một cái nhà tù khổng lồ. Nhưng người bình thường hay phật tử thì bị "tù" trong các tổ chức "đoàn ngũ hóa" thuộc Mặt Trận Tổ Quốc, hay là tổ chức ngoại vi Cộng sản. Như Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất , Gia Đình Phật Tử Việt Nam, Tăng Đoàn Bảo Vệ Chánh Pháp, Liên Hiệp Phụ Nữ, Việt Kiều Yêu Nước, Công Giáo Yêu Nước. Các tổ chức "đoàn ngũ hóa" khác trực thuộc đảng Cộng sản như Thiếu Nhi Khăn Quàng Đỏ, Thanh Niên Xung Phong, Hội Văn Nghệ, Hội Nhà Văn, Tổng Công Đoàn Lao Động, Hiệp Hội Báo Chí, và rất nhiều các tổ chức phụ thuộc hay ngoại vi nhỏ hơn đều có ý đồ khép chặt người dân Việt Nam trong mọi thành phần, lứa tuổi đều phải nằm trong các loại "khuôn đoàn ngũ" do cán bộ Cộng sản cầm đầu, chỉ huy.

Sau một thời gian ngắn bị giam cầm, đầu năm 1949, Cộng sản Hung Gia Lợi (Hungary) đưa Hồng Y Mindszenty ra tòa xử công khai và mời báo chí quốc tế tham dự. Tại tòa, Hồng Y Mindszenty khai rõ ràng ông làm gián điệp cho Hoa Kỳ! Kết quả, Hồng Y bị tòa xử 7 năm tù.

Cả thế giới tự do và Giáo Hội La Mã bàng hoàng! Không ai hiểu tại sao một người có trình độ tôn giáo thâm sâu, đã trưởng thành và nhiều tuổi, với giáo phẩm cao bậc nhất trong giáo hội, lại có thể bị Cộng sản "bẻ gẫy" tinh thần và ý chí nhanh đến như vậy? Nói cách khác, Cộng sản đã "giết" con người tinh thần công giáo và tư tưởng bất khuất chống Cộng sản của Hồng Y Mindszenty chỉ trong một thời gian thật ngắn. Giáo Hoàng vội triệu tập cuộc họp mật với tất cả Hồng Y để bàn kế hoạch đối phó với thủ đoạn tàn bạo "tẩy não" và "điều khiển tư tưởng" của Cộng sản.

Phải đến 7 năm sau, năm 1956, Hồng Y Mindszenty mới mãn hạn tù và được thả. Khi cuộc nổi dậy ở Hung Gia Lợi năm 1956 với thủ tướng Imre Nagy bất thành thì Hồng Y Mindszenty chạy vào tòa đại sứ Mỹ và xin tị na.n. Ông hiểu rằng ông sẽ bị bắt lại và có thể bị buộc tội đã chủ mưu hoặc kích động cuộc nổi dâ.y. Ông Imre Nagy sau đó bị mật vụ Liên Xô bắt đi và thủ tiêu mất tích. Hồng Y mindszenty kể lại rằng Cộng sản tra tấn, hỏi cung suốt ngày đêm cho đến khi ông kiệt quệ và tê liệt tinh thần. Sau đó, chúng bỏ đói, bỏ lạnh cho đến khi thể xác ông hết tự chủ và cũng tê liệt, chỉ tuân theo mệnh lệnh nhu cầu của ăn uống, quần áo. Mỗi ngày, trước khi cho ăn uống, thì cán bộ Cộng sản buộc Hồng Y phải trả lời sao cho chúng vừa ý. Nếu không biết trả lời thì chúng đọc cho ông nghe câu trả lời và bắt ông phải học thuộc và nói như một con vẹt... đến khi ra tòa, thì Hồng Y Mindszenty không cần nhớ những gì là của mình. Đầu óc gần như rỗng không vì tê liệt, ông chỉ nhắc lại một câu nói "tôi làm gián điệp cho Mỹ!" Như một băng cassette hay một con vẹt!

* * *

Có lẽ vì vậy mà sau này Giáo hội La Mã không đặt vấn đề chống Cộng cho các lãnh tụ, giáo phẩm tôn giáo tại các xứ Cộng sản. Tất cả phải cố gắng hòa mình và sống chung với Cộng sản để bảo vệ sinh lực và thực lư.c. Trên thực tế thì giáo hội không thể nào chống lại chính quyền, Cộng sản hay tư bản, bằng vũ lực hay bạo lư.c. Nếu giáo hội có thể sống chung với các chính quyền thế giới tự do mà không xen vào chính trị, thì tại sao lại không thể sống chung với Cộng sản và đứng ngoài chính trị?

Cộng sản sớm hay muộn cũng phải cáo chung. Cộng sản thường tiêu diệt hết tinh hoa dân tộc và những người quốc gia, chống đối. Lúc đó giáo hội vẫn còn đủ chủ lực và thực lực với cán bộ giáo chức, chức phẩm. Giáo hội gần như một mình một chợ, lại bung ra và bành trướng, có khi còn mạnh mẽ hơn trước Giáo Hội La Mã không cần phải lo đến chủ quyền hay sự tự do ấm no của quốc gia dân tộc, hay sự đe dọa tù đày, đói khổ, cùm kẹp công an trị Cộng sản. Đó không phải là việc của Giáo hội La Mã, và giáo hội không cần phải quan tâm.

Khoảng năm 1972, cô Patricia Hearst, ái nữ của nhà tỷ phú báo chí Hearst, đã bị mất tích từ căn nhà sang trọng của cô ở Beverly Hills, California. Ít lâu sau, cô xuất hiện với vài tên giang hồ khác, tay cầm súng, đi cướp nhà băng! Tại nhà băng cô hô to "Ta là Tania, thuộc quân đội Symbionese Army!". Ngân hàng bị cướp đi khoảng 9,000 đôla. Người ta không hiểu tại sao một cô con gái nhà tỷ phú, sống trên nhung lụa, lại nhập đảng cướp và đi ăn cướp một cách hung bạo như vậy? Phải đến khi bắt được cô Hearst và đảng cướp, người ta mới rụng rời vì thủ đoạn tẩy não và bịp bợm thật tinh vi của bọn cướp. Chúng nhồi sọ cô con gái nhà giàu, ngây thơ và trong trắng tinh thần này bằng đủ các câu chuyện tưởng tượng về tư bản ngân hàng, bót lột, về chính trị, cảnh sát...

Khi sửa soạn đi cướp nhà băng thì cô gái này đã gần thành như người máy, hay là "chiến sĩ cách mạng" sẵn sàng đứng ra thay đổi hẳn quốc gia, xã hội! Bọn cướp đã dạy cô Hearst rằng chúng đã nắm hết cảnh sát, quan tòa, và đã làm chủ tình hình. Cô Patricia cứ việc hiên ngang cầm súng vào nhà băng, hô to cho mọi người biết mình là ai, và đàng hoàng lấy tiền, đi ra, mà không cần phải sợ ai! Sau khi điều tra xong, cảnh sát hiểu rằng cô Patricia Hearst chỉ là nạn nhân của "tẩy não" và "điều khiển tư tưởng, suy nghĩ". Nhưng luật là luâ.t. Cô Hearst vẫn bị án tù. Phải sau này, cô mới được Tổng Thống Ronald Reagan đặc cách ân xá.

Trên đây chỉ là trường hợp cá nhân và có vẻ bị dồn ép. Nhưng đến năm 1982, vụ giáo phái Temple xảy ra tại Guyana thuộc Anh, Nam Mỹ, với hơn 1,000 người uống thuốc độc chết cùng với ông "đạo" Jones thì cả thế giới sửng sốt. Rồi đến các vụ Waco ở Texas năm 1994 chết hơn 80 người, giáo phái AUM ở Nhật với chủ trương đầu độc tập thể làm cho cả nước Nhật và thế giới kinh hoàng. Năm 1997, giáo phái "Cổng Trời" đã khiến cho 39 người "tự nguyện" chết để được lên phi thuyền không gian về... thiên đàng!

Người ta còn nhớ ông "đạo" Bagwan người Ấn Độ đã tụ tập khoảng 7,000 người vào năm 1983, 1984 và đã thành lập một tỉnh nhỏ được gọi là "đạo viện" ở bang Oregon. Mỗi người đều làm việc sản xuất nhưng mỗi tháng chỉ được ăn và được 10 đôla bỏ túi, còn bao nhiêu lợi tức "thầy" Bagwan lấy hết. "Thầy " Bagwan giữ hết để tiêu xài và không thèm nộp thuế. "Thầy" Bagwan cho các đệ tử tự do làm tình thả giàn bất cứ ai, tha hồ đẻ con rồi cho tập thể nuôi. "Thầy" Bagwan tuổi mới ngoài 50 nhưng vì hành lạc, trác táng quá độ nên đau lưng thường xuyên và trông hom hem như một ông già 80 tuổi. Thầy "phải" mua xe Rolls Royce để đi lòng vòng quanh đạo viện cho êm cái lưng. Khi cảnh sát giải tán cái đạo viện lý thú này họ đã ngạc nhiên thấy "thầy" Bagwan có những 105 cái xe Rolls Royce, mỗi cái theo thời giá năm 1984 khoảng 200 ngàn đôla! Trong khi đó thì các đệ tử đi... bộ, vì không ai cần phải có xe!

Người ta coi phim ảnh thấy cảnh "thầy" Bagwan ngồi xe Rolls Royce bỏ mui đi chầm chậm quanh đạo viện cho đệ tử chiêm ngưỡng. Các đệ tử nam nữ mặc áo tu màu nâu đứng nghẹt hai bên đường để đợi "thầy". Khi xe của "thầy" Bagwan đi tới thì mọi người tươi vui hoan hỉ như được nhìn thấy Phật sống hay Thượng Đế, cúi đầu chắp tay xá một cách vô cùng cung kính... Sau này "thầy" Bagwan bị một cô đệ tử kiêm thư ký riêng và vệ sĩ, đã làm phản và tố giác "thầy" với cảnh sát địa phương. Tại tỉnh nhỏ này, người ta bắt đầu sợ "thầy" Bagwan vì nếu có bầu cử thì đệ tử của "thầy" sẽ nắm đa số phiếu. Nếu "thầy" kiêm luôn cả chức thị trưởng thì cả tỉnh còn có nước dọn nhà đi tỉnh khác, nếu muốn con cái được nên người.

Bị cảnh sát bố ráp đạo viện vì tội trốn thuế, "thầy" dông lên máy bay chạy trốn, nhưng chính viên phi công lại báo cho cảnh sát và hạ cánh xuống cho cảnh sát bắt. Người ta tịch thu toàn bộ tài sản, bán đấu giá dàn xe Rolls Royce nhưng cũng chưa đủ để trừ số thuế còn thiếu khoảng hơn 100 triệu đôla. "Thầy" Bagwan bị tống xuất về xứ vì Hoa Kỳ chẳng muốn mất lòng Ấn Độ và mang tiếng "đàn áp" một giáo phái (?) từ Ấn Độ qua.

Một ông đạo khác tên là Sun Young Moon, người Nam Hàn, cũng giỏi về đoàn ngũ hóa, tập thể hóa và điều khiển tư tưởng đám đông đệ tử không kém bất cứ ông đạo nào. Ông này tụ tập hàng ngàn đệ tử từ khắp các nước trên thế giới. Ông chỉ người nam này lấy người nữ nọ, bất chấp sự kiện họ chưa bao giờ quen biết nhau, khác chủng tộc và ngôn ngữ bất đồng. Nhưng các đệ tử kính sợ và tin tưởng "thầy" một cách thật cuồng tín, vẫn răm rắp tuân theo. Từ năm 1984 đến nay, thầy Moon đã làm nhiều lần đám cưới tập thể cho các đệ tử, mỗi lần vài ngàn cặp vợ chồng, có lần đến hơn 4,000 cặp! Đầu tháng 2/1999, ông Moon làm đám cưới cho 40,000 cặp vợ chồng tại Hán Thành (Seoul). 12,000 cặp khác giống, khác tiếng nói, được ông Moon lựa chọn theo ảnh của họ.

* * *

20. Vụ Trần văn Trường treo cờ máu và ảnh quỷ Hồ đã khơi dậy ý chí căm thù Cộng sản của toàn thể người Việt và làm thay đổi thái độ chính quyền Hoa Kỳ đối với dân tộc Việt Nam. Phải sau này, người ta mới có thể ghi vào lịch sử là các cuộc biểu tình chống Cộng rầm rộ tại phố Bolsa, quận Cam, California, đã là một khúc quanh lịch sử chống Cô.ng.

Việt Nam có những ông "đạo" nổi danh như thầy nhân điện Lương Minh Đáng mới bị bắt tại Bỉ đầu năm 1999 vì tội lường gạt, chữa bệnh không bằng cấp, ông Tám Lương Sĩ Hằng, Thanh Hải Vô Thượng Sư... Đặc biệt là những "thầy" này công khai tự xưng là thượng đế sống, là phật sống, với "khai ngộ, truyền tâm ấn, thành Phật tức thì" (Instantly reach anh Buđhahood) mà vẫn có nhiều người tin theo. Nhiều người đã tan nát gia đình, tán gia bại sản, tiêu tùng sự nghiệp, mà vẫn u mê không tỉnh.

Nhưng các cá nhân này không nguy hiểm bằng tập thể tăng ni quốc doanh. Bọn này rất gian ngoan. Chúng làm việc có hệ thống, có phương pháp, có sách vở, đường lối chính sách giống Cộng sản để đoàn ngũ hóa các thành viên, đoàn viên. Chúng khéo léo tẩy não, nhồi sọ cho họ trở thành cuồng tín, sẵn sàng "tử vì đạo"!

Cuối năm 1998, Trần văn Trường về Hà Nội và nhận cờ Cộng sản và ảnh Hồ chí Minh. Từ tháng 12/1998, Trường treo cờ và ảnh trong tiệm Hi-Tek của y, tại phố Bolsa, quận Cam, California. Trường treo cờ và ảnh cả tháng rồi nhưng không ai thèm chú ý. Y viết hai lá thư thách thức Cộng đồng người Việt biểu tình chống y. Ngày 19/1/1999, khoảng hơn 400 người biểu tình chống đối và đả đảo Trường trong nhiều ngày. Họ dùng chân dày xéo lên hình ảnh Hồ. Tòa án phải ra lệnh khẩn cấp buộc Trường phải bỏ cờ, ảnh. Khi bỏ cờ ảnh, hai vợ chồng Trường, vợ tên Kim, quỳ lạy ảnh Hồ và cờ Cộng sản. Tên Kim còn âu yếm hôn ảnh Hồ đề chọc tức đám đông.

Cộng sản Hà Nội lập tức lên tiếng bênh vực Trường, nói rằng Trường có quyền tự do phát biểu theo Hiến Pháp Hoa Kỳ. Ngày 10/2/1999, khoảng 400 cảnh sát dã chiến Mỹ, vũ trang dẹp biểu tình đến tận răng, đã hộ tống Trường tới tiệm của y để treo cờ, ảnh trở la.i. Cảnh sát Mỹ đánh đập những người biểu tình đả đảo Trường và Cộng sản. Hình ảnh này được TV Mỹ chiếu. Lập tức cả mấy chục ngàn người Việt từ khắp nơi kéo đến tràn ngập đường Bolsa. Đến 9 giờ 30 tối, thì cảnh sát Mỹ chịu rút lui. Đám đông tự động giữ trật tự và biểu dương tinh thần chống Cộng với cờ quốc gia và những khẩu hiệu, ca hát cho đến sáng.

Một sự tình cờ của lịch sử là ngày 20/2/1999 cũng là ngày 5 tháng Giêng năm Kỷ Mão, kỷ niệm trận Đống Đa tiêu diệt quân Thanh 210 năm trước, năm Kỷ Dậu, 1789.

Tối ngày 22/2/1999, một nhạc hội với 2 khán đài và khoảng 150 nghệ sĩ đã thu hút khoảng 50 ngàn người Việt chống Cô.ng. Họ tỏ rõ thái độ chống Cộng, không phải chống Mỹ. Họ chứng tỏ trình độ văn minh bằng cách tự động giữ trật tự và vệ sinh, không xả rác, không cần có mặt cảnh sát, khiến cho toàn thể dư luận Mỹ phải khen ngơ.i.

Chính quyền Mỹ thay đổi ngay thái độ chính trị đối với Cộng sản Hà Nô.i. Họ hiểu rằng từ Thái Bình và toàn Việt Nam sang đến Hoa Kỳ, hơn 80 triệu người Việt Nam đều nhất chí chống Cộng và phải tiêu diệt Cộng sản.

Tuy bọn chó săn, cò mồi Cộng sản và ma giáo quốc doanh đã mau chóng "lái" dư luận và tinh thần chống Cộng sang "tranh đấu và cầu nguyện cho dân chủ và nhân quyền", nhưng đã trễ. Một cao trào truy lùng, tố giác Cộng sản và những tên thân Cộng ở hải ngoại đã bắt đầu. Các "lãnh đạo tinh thần" của các giáo hội tưởng rằng mình nắm được tín đồ, phật tử, đã trơ mắt ếch vì chẳng lãnh đạo được ai!

Sang đầu tháng 3/1999, cảnh sát lục soát tiệm của Trường và bắt được khoảng 160 đầu máy sang băng và 15,000 cuốn băng lâ.u. Trường phải ra tòa về tội ăn cắp tác quyền và bản quyền. Cộng sản Hà Nội nín khe khi lộ chuyện là cán bộ của chúng toàn đồ ăn cắp. Các luật sư của tổ chức ACLU đứng ra biện hộ, tranh cãi cho Trường, cũng tự động rút lui trong sự sượng sùng.

Hậu quả của vụ treo cờ ảnh Cộng sản đã khiến cho nẩy ra 2 cuộc biểu tình biểu dương khí thế và tinh thần chống Cộng mãnh liệt của toàn dân Viê.t. Bọn ma giáo quốc doanh, cò mồi nhân quyền, dân chủ, và Cộng sản Hà Nội hiểu rằng thời thế của chúng đã hết. Chúng đã thất bại vì không thể lay chuyển nổi ý chí căm thù Cộng sản. Giấc mơ Cộng sản Hà Nội đặt lãnh sự quán khắp nơi để nắm người Việt bằng khủng bố công an trị, đã tan thành mây khói.

Bọn Cộng sản Hà Nội cũng không chịu thua. Chúng cố gắng ký hiệp ước thương mại với Hoa Kỳ vào tháng 9/1999, nhưng lại thất bại hoàn toàn. Sư thất bại này có thể chấm dứt thế hòa hoãn của Hoa Kỳ đối với Cộng sản Hà Nội, và trở thành cái thế chết của chúng.

No comments: