Thời Mạt Pháp
Gần đây có hiên tượng một số kẻ tự vỗ ngực là phật tử, nào là Cư Sĩ, Tăng, Ni bắt đầu hô hoán lên cái gọi là “thời pháp nạn” và vì lấy lý do đó để ra sức kêu gào cái gọi là “Chấn Hưng Phật Giáo”. Tại sao Phật Giáo lại phải Chấn Hưng? Mà Phật Giáo quan trọng đến như thế nào mà phải Chấn Hưng? Hơn nữa Chấn Hưng Phật Giáo là Chấn Hưng cái gì? Sửa lại giáo lý nhà Phật? Hay xây thêm chùa cho to? Hoặc trao cho mấy người tu hành thêm quyền lực? Chẳng hiểu là vì triết lý của nhà Phật nó cao siêu quá đến nỗi không ai có thể hiểu được cái huyền diệu của nó hay là nó đã bị làm cho cố tình để không ai có thể hiểu được cho nên những kẻ tu hành càng ngày càng xa rời lời Phật dạy. Thiết nghĩ hoàng tử Siddhārtha Gautama (Tất-đạt-đa Cồ-đàm) bỏ hết cả cung vàng điện ngọc, tự ép mình vào chốn khổ ải để rèn luyện tìm cho ra được cách tự giải thoát cho mình và cũng là để cứu chúng sinh, tất nhiên phải tìm cách diễn đạt để tư tưởng của mình truyền đạt lại được cho hậu thế. Ấy vậy mà cho đến nay, những người phật tử đều phải ngồi nghe những người tự xưng là thượng tọa, hòa thượng giảng đạo mà họ vẫn chẳng thể nào hiểu được cách nào được giải thoát? Có lẽ những điều người ta biết về Phật Giáo là có những kẻ đầu cạo trọc, khoác áo cà sa, ăn chay, rồi tụng kinh niệm Phật.
Về cách ăn chay, cạo đầu, mặc áo cà sa thì có thể hiểu được đó là cách ép xác để tự diệt dục. Nhưng còn tụng kinh thì thực sự mới là kỳ lạ. Trong hầu hết các tôn giáo đều có một triết lý chung nhất đó là quan niệm rằng có một đấng tối cao toàn năng có thể giải thoát cho con người khỏi những đau khổ. Hình thức tụng kinh ở đạo Phật cũng như cầu nguyện ở Thiên Chúa Giáo đó là 1 hình thức để giao tiếp với thế giới tâm linh. Nếu như ở Thiên Chúa Giáo, người cầu nguyện nói bằng ngôn ngữ mà họ và những người cùng cầu nguyện có thể hiểu được thì ở Phật Giáo chẳng có ai có thể hiểu được người tụng kinh đang nói cái gì? Nếu gốc của đức Phật là người Ấn Độ thì muốn giao tiếp với đức Phật có lẽ phải nói bằng tiếng Hindu, hoặc nếu là giao tiếp với tiền nhân nước Việt thì phải nói tiếng Việt. Cứ nghe những buổi cầu kinh, niệm phật từ trong chùa đến các đám ma chay thì thấy, có lẽ ngay chính người tụng kinh cũng chẳng biết mình đang nói cái cóc khô gì? hay là họ đang nói với tà ma, quái vật?. Như vậy thì đạo Phật sinh ra để làm gì, nếu như nó cố tình làm cho những người muốn theo nó không hiểu?
Thực ra có lẽ đức Phật hy sinh vinh hoa phú quý chắc chắn không phải để nói vài câu làm nhảm để người khác không thể hiểu được. Chỉ có điều các tông đồ của Ngài đã lợi dụng hình ảnh hy sinh cao quý của Ngài để mưu cầu vinh quang cho riêng họ, vì vậy càng ít người hiểu rõ được giáo lý của Ngài thì càng tốt. Bởi thế, xuất phát từ một tư tưởng tốt đẹp, Phật Giáo đã dần biến thành 1 thứ dị đoan, mà người theo nó chỉ được nghe lời Phật từ miệng của những kẻ khoác áo tu hành và kết cục là những phật tử đã dần bị lẫn lộn giữa những lời của Phật hay là những lời của kẻ tu hành ấn vào miệng Phật cũng như nhầm tưởng rằng những kẻ tu hành là Phật. Cũng từ 1 miệng Phật, nhưng ở Việt Nam có đủ các hệ phái nào Nam Tông, nào Bắc Tông, nào Nguyên Thủy, nào Tiểu Thừa nào Đại Thừa không biết sau này có thêm hệ phái … Ruột Thừa nữa không?
Chính vì tôn giáo đã bị lợi dụng để biến thành công cụ nô dịch con người về hệ tư tưởng nên ở mọi hình thái xã hội đã bắt đầu xuất hiện giới tu hành, tăng lữ. Nếu ai là phật tử thì đều biết câu “thứ nhất là tu tại gia, thứ 2 tu chợ, thứ 3 tu chùa” nói như vậy có nghĩa là nếu phải vào chùa mới tu được thì có nghĩa đó là hạng vét đĩa nhất. Vậy mà chẳng hiểu làm sao người ta cứ phải gọi mấy người cạo đầu mặc áo cà sa là Thầy hoăc Sư? Hơn nữa đi tu hành nghĩa là tự rèn luyện để tự mình thoát được những cám dỗ tầm thường tức là tự cứu lấy bản thân, ấy vậy mà những kẻ tu hành đa số là sống bằng tiền “cúng dường”, “công đức” như vậy là thế nào? Tự mình còn không nuôi nổi mình phải trông chờ nơi bá tánh thì chỉ là kẻ ăn bám chứ làm sao mà tự giải thoát được bản thân và còn đảm đương sứ mạng cứu vớt các sinh linh khác? Tức là những kẻ tu hành hiện nay đã làm ngược với giáo lý của nhà Phật.
Theo như triết lý của nhà Phật thì sở dĩ con người gặp phải cảnh khổ đau trong cuộc đời đó là vì họ có quá nhiều dục vọng. Một trong những điều dục vọng ấy mà Phật đã tổng kết đó là “Sở cầu bất đắc” nghĩa là vì ham muốn mà không đạt được thì lấy làm đau khổ. Ấy vậy mà ai đi tu không muốn được làm Tăng Thống như ông râu rậm Thích Quảng Độ, làm thượng tọa như thằng Việt Gian Thích Trí Quang, hay Hòa Thượng mặc quần xì líp như Thích Chánh Lạc??? Như vậy nghĩa là họ vẫn còn nguyên vẹn cái dục vọng đó, nếu không muốn nói là nó còn cao hơn nhiều rất nhiều những phật tử tầm thường khác. Như vậy những kẽ cạo đầu mặc áo cà sa là những người làm theo lời Phật?
Ai cũng biết rằng năm 1963, khi đất nước đang chiến tranh loạn lạc. Chính phủ của tổng thống Ngô Đình Diệm đã hết sức bảo toàn độc lập của tổ quốc, hạnh phúc, tự do của người dân. Ấy vậy mà những kẻ tự xưng là người tu hành này đã ép phật tử xuống đường đòi giật sập cho được cái thể chế độc lập ấy. Không những ép các phật tử xuống đường biểu tình, bọn đầu trọc cà sa này còn mang đồng đạo ra thiêu sống để tạo nên bạo loạn. Sau khi chế độ của Ngô tổng thống bị sụp đổ, những tên đầu trọc này còn quấy phá nhiều chính phủ cho đến khi miền Nam thực sự rơi vào tay bọn giặc thì chúng mới thỏa mãn. Tiêu biểu của những đợt quấy phá của những tên đầu trọc này là vụ tiếp tay chỉ điểm cho VGCS thủ tiêu, thảm sát cả ngàn sinh mạng vô tội vào dịp tết Mậu Thân đẫm máu. Không những thực hiện nhiệm vụ chỉ điểm, chúng còn mở pháp trường ngay tại chùa, biến chùa đền thành nơi cất giấu vũ khí giúp cho bọn sát nhân vấy máu đồng bào.
Sau ngày đất nước bị tan hoang, đồng bào bi áp bức đến tận cùng nơi địa ngục, người ta đã phải mạo hiểm cả của cải, sinh mạng để tìm đường đến với tự do mong được quyền làm người, thì đám đầu trọc cà sa này vẫn không chịu buông tha họ. Bằng nhiều con đường những thằng đầu trọc này đã tìm cách ra Hải Ngoại trót lọt để bắt đầu thực hiện kế hoạch biến Đảng thành Đạo, đưa Phật Giáo trở thành 1 công cụ nô dịch tinh thần đối với toàn bộ người Việt từ trong nước ra đến Hải Ngoại. Từ Hải Ngoại những chuyện quyên góp gây quỹ xây chùa, đưa các tăng ni từ trong nước ra Hải Ngoại để khuyếch trương thanh thế ngày càng được mở rộng. Với số lượng tăng ngày một đông các tăng ni, VGCS đã đặt kế hoạch để nghị quyết 36, chương trình hòa hợp hòa giải, được thực hiện 1 cách êm thấm, tinh vi, và làm cho con mồi là những người Việt Tỵ Nạn VGCS không biết được rằng mình đang biến thành Việt Kiều của chúng. Phật Giáo vốn có 1 hệ thống hết sức lỏng lẻo, hơn nữa VGCS đã có lịch sử lâu dài mượn chiếc áo cà sa để che đậy bộ mặt khát máu của chúng. Như vậy, những tên đầu trọc hiện nay đang tác oai tác quái ở Hải Ngoại nếu không phải là những thằng công an cạo đầu, thì cũng là những tay sai tuyên vận của VGCS.\
Quảng Độ lôi Phật – Pháp dính vào … hai thùng phước sương “Cúng dường Tam Bảo”! Phật- Pháp nào xài tiền cúng dường ?
Quảng Độ lôi Phật – Pháp dính vào … hai thùng phước sương “Cúng dường Tam Bảo”! Phật- Pháp nào xài tiền cúng dường ?
Sở dĩ tại Hải Ngoại có những chuyện như những thằng họ thích làm chuyện bậy bạ, bị đưa lên báo chí và ngay cả bị tố cáo ra tòa là bởi vì chúng hoàn toàn không phải là người tu hành. Chính vì chỉ mượn chiếc áo thầy tu, nên mới có chuyện Thích Trí Quang chơi gái như cơm bữa, Thích Đôn Hậu có tình nhân là Tuần Chi, Thích Quảng Độ thì để tóc nuôi râu, Thích Không Tánh thì thuê khách sạn để tính chuyện thông dâm, Thích Chánh Lạc thì ấu dâm với cả 2 chị em tuổi vị thành niên, Thích Giác Đẳng, Thích Hộ Giác thì vay tiền xây chùa rồi quỵt luôn không trả vv…
Người ta nói lúc này là Thời Mạt Pháp, quả đúng như vậy. Chỉ có thời mạt pháp nên mới có chuyện người tu hành mặc áo cà sa đi tiếp tay bọn sát nhân, diệt chủng để tiêu diệt đồng bào mình. Chỉ có thời mạt pháp, nên mới có chuyện người tu hành vẫn có vợ có con, vẫn nhân tình cặp kè không những vậy còn leo đến Tăng Thống, Thượng Tọa, Hòa Thượng. Chỉ có thời mạt pháp nên mới có kẻ tu hành đi vay tiền để xây chùa, bởi vì chắc hẳn chùa là nơi kinh doanh để mang lại lợi nhuận nên xây chùa mới được coi là đầu tư sinh lời. Chỉ có thời mạt pháp nên các phật tử mới năm cha bảy mẹ. Chỉ có thời mạt pháp nên mới có chuyện Cư Sĩ Chấn Hưng Phật Giáo đê đầu đảnh lễ 1 thằng hiếp dâm người ở tuổi vị thành niên. Chỉ có thời mạt pháp nên thằng rậm râu được tôn xưng là “thánh tăng”. Cũng chỉ có thời mạt pháp nên bà mẹ nhìn thấy bọn dâm tăng đè con mình ra chơi giữa ban ngày, biết mà phải dập đầu xin xám hối. Thi hào Nguyễn Trãi có câu rằng:
“Càn khôn bĩ rồi lại thái.
Nhật nguyệt hối rồi lại minh”
Các triều đại trước trong lịch sử đều như vậy, nhưng có lẽ vào thời điểm này nước Nam ta chỉ có “bĩ” mà không “thái”, chỉ có “hối” mà chẳng “minh”, nên đã hơn 40 năm trôi qua mà Pháp Mạt vẫn hoàn Mạt Pháp.
Trọng Tín ( Kyoto )
Hồ Xuân Hương mệnh danh là Bà chúa thơ Nôm của văn học Việt Nam:
Sư bị làng đuổi | |||||||||||||||||||
by Hồ Xuân Hương | |||||||||||||||||||
Cái kiếp tu hành nặng đá đeo, Vị gì một chút tẻo tèo teo. Thuyền từ cũng muốn về Tây Trúc, Trái gió cho nên phải lộn lèo.
|
No comments:
Post a Comment