Saturday, January 5, 2013

Trần Minh-Nhận Diện Giá Trị các Tổ Chức Đại Diện Cộng Đồng



Nhận Diện Giá Trị các Tổ Chức Đại Diện Cộng Đồng và các Hội Ái Hữu Quân Đội và Dân Sự của NVQG Trong Vấn Đề Bảo Vệ Lý Tưởng Quốc Gia và Chống Việt Gian Cộng Sản Nằm Vùng



  Sau một thời gian theo dõi hành vi chính trị của “Báo Người Việt”, Chùa Điều Ngự, và cách hành xử của một số tổ chức Đại Diện Cộng Đồng, các hội Ái Hữu Quân Đội và Dân Sự cũng như một số người nỗi tiếng chống cộng trong cộng đồng NVQG tại Nam Cali, chúng tôi xin được đưa ra vài nhận xét về một số điều đáng quan ngại

  Trước hết xin được nói vài lời về ý nghĩa của việc thành lập các tổ chức Đại Diện Cộng Đồng và các hội Ái Hữu Quân Đội, Dân Sự của Người Việt Quốc Gia tại hải ngoại
  Sự dại dột về chính trị của thế giới tự do đặc biệt là của người dân Hoa Kỳ đối với sự tuyên truyền láo khoét bỉ ổi của cộng sản Hà Nội, mà Jane Fonda là một thí dụ điển hình, cuối cùng đã đưa đến sự cắt viện trợ cho Miền Nam, trong lúc Bắc Việt lại được tăng cuờng viện trợ chiến tranh tối đa bởi Trung Cộng và khối cộng sản Liên Xô, cuối cùng đã đưa thảm họa cộng sản cho cả dân tộc Việt Nam, kể từ ngày 30 tháng 4 năm 1975. Hình ảnh người dân Miền Nam trèo lên nóc nhà tòa đại sứ Hoa Kỳ, mong đước cứu vớt khỏi bàn tay cộng sản và hình ảnh những con người nhỏ bé liều chết trên những con thuyền mong manh trên biển cả đầy bảo tố của những người Miền Nam đã đưa đến sự hối hận rất lớn của đồng minh đặc biệt là Hoa Kỳ, dẫn đến sự đón nhận người Việt Nam tị nạn cộng sản tha hương trên toàn thế giới. Từ đó, nhân loại đã có một trang sử bi hùng về một làn sóng người tị nạn khổng lồ nhất, kỹ lục nhất, đó là làn sóng tị nạn cộng sản của người Việt Nam, với con số hơn 3 triệu người. Rồi lớp người đi trước kéo lớp đi sau, đến nay con số đó vào khoảng 5 triệu.
   Tóm lại, cuộc chiến ý thức hệ Quốc Cộng đã dẫn đến cái chết của khoảng 14 triệu người Việt Nam, một đất nước chìm đắm trong thảm họa cộng sản và hiểm họa mất nước và trên 5 triệu người bỏ xứ ra đi,
 Số người Việt Nam sau khi bỏ nước ra đi, khoảng 5 năm sau đó trên đất tạm dung, đã cố gắng hình thành những tổ chức gọi là Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia, không phải để tìm kiếm an sinh xã hội mà chỉ để làm một mục đích duy nhất đó là đoàn kết lại để quyết tâm bảo vệ lý tưởng chống cộng. Sức mạnh chính trị này đã làm cho người Miền Nam đoàn kết lại thành một khối vững chắc trong vấn đề ý thức hệ. Cụ thể là khi những tên cộng sản chóp bu đặt chân đến Hoa Kỳ là lập tức có sự biểu tình chống đối của hàng ngàn người Miền Nam, hoặc vụ Trần Trường treo hình Hồ Chí Minh tại Bolsa đã làm mấy chục ngàn người biểu tình phẫn nộ.
    Năm 1995, Tổng Thống Bill Clinton, người đã có thành tích năng nỗ về hoạt động phản chiến khi còn là một thanh niên trẻ đảng Dân Chủ, đã chấp nhận bình thường hóa quan hệ với kẻ thù đã từng chữi bới quốc gia Hoa Kỳ là Bọn Đế Quốc Mỹ xâm lược. Việc bang giao này đưa đến vài lợi điểm trong việc chống lại chủ nghĩa cộng sản nhưng đồng thời cũng đem lại một số vấn nạn làm thay đổi giá trị và khả năng của các tổ chức ái hữu của NVQG, mà trên lý thuyết phải mang tính chống cộng tại hải ngoại. Tận dụng lợi thế của việc bang giao, cộng sản thực hiện chiến lược dần dần nhuộm đỏ cộng đồng NVQG, bước đầu là thực hiện việc “không chống cộng hóa” các tổ chức của NVQG. Sự kiện Chùa Điều Ngự và Báo Người Việt tại thủ phủ tị nạn Nam Cali là hai thí dụ rất điển hình. Cộng sản đã gởi quá nhiều cán bộ điệp viên từ trong nước ra hải ngoại dưới dạng sư sãi, du sinh, trí thức, cầm nắm các sinh hoạt của sinh viên học sinh, cấm nắm gần hết các chùa chiền, đồng thời cho một số cán bộ địa phương nằm vùng chực sẳn mấy chục năm nay tại hải ngoại bắt đầu ló mặt ra sinh hoạt tranh dành các chức vụ trong cộng đồng, chẳng hạn chức chủ tịch cộng đồng, hội trưởng hội phó các hội ái hữu tù nhân chính trị, hội ái hữu các quân binh chủng của VNCH, hội ái hữu đồng hương này nọ v,v, Hai mũi tấn công này phối hợp một cách nhịp nhàng và đồng bộ, cộng với sự hợp tác của một số phương tiện truyền thông địa phương mà bề ngoài được trang điểm bằng một số cây viết quốc gia kỳ cựu, tất cả chủ mưu tạo ra một sự trì trệ trong sinh hoạt chống lại chính quyền cộng sản VN. Cụ thể, những kẻ này, nhân danh ông chủ tịch cộng đồng, chủ tịch hội này hội kia, hoặc cản trở, hoặc phớt lờ những hoạt động chống cộng có giá trị, khuyến khích các hoạt động chống cộng mang tính hình thức mà thực chất chẳng làm rụng sợi lông chân nào của cộng sản. Một dẫn chứng hết sức cụ thể đó là, chỉ mỗi việc cỏn con biểu tình chống báo Người Việt, mà các ông chủ tịch rất to đã phải họp đi họp lại không biết bao nhiêu lần, trong gần một tháng, mà kết quả thì mèo vẫn hoàn mèo, không có một hành động thích đáng nào cả. Quả đáng mặt anh hào!
    Những hoạt động kiểu xuân thu nhị kỳ tổ chức kỹ niệm ái hữu quân binh chủng, ái hữu đồng hương, sau phần suy tôn lá cờ vàng ba sọc đỏ và mặc niệm các tử sĩ dân quân cán chính trận vong, là phần mời ông chủ tịch cộng đồng mặc complet lên phát biểu, mời ông chủ tịch hội đoàn mặc complet bạn lên phát biểu ý kiến, hẹn nhau một ngày về tràn đầy sáng lạn, bọn cộng sản sẽ tất thua, chúng ta sẽ tất thắng! Như vậy là các tôn ông chủ tịch đã hoàn thành tốt đẹp nhiệm vụ lịch sử mà toàn dân giao phó!. Còn những việc truy tìm và dọn dẹp những mầm mống cộng sản nguy hại chẳng hạn như biểu tình tố cáo các hành vi đánh lận con đen của Chùa Điều Ngự âm mưu xóa bỏ Ngày Quốc Hận, chuyện báo Người Việt đi nước đôi tuyên truyền cho cộng sản chữi thẳng vào mặt chính nghĩa VNCH vv, thì các ông đại diện rất to cho chính nghĩa quốc gia lại hành động y hệt những  con bù nhìn thứ thiệt “vùng vẩy trên tay một lá cờ..quyền trọng ra oai trấn cõi bờ, một lòng vì… dưa há vì nước?”!
    Sự bất động này dù có giải thích thế nào, dù vô tình hay cố ý, thì đều là sự đồng lõa với Việt Gian, mà thái độ hèn nhát không dám biểu tình, không dám lên tiếng của các tôn ông “chủ tịch” là một dẫn chứng. Buộc lòng công luận phải nêu nghi vấn phải chăng đó cũng là nhiệm vụ chính mà các vị “chủ tịch” được chỉ thị thi hành? đó là “không chống cộng hóa” cộng đồng NVQG chống cộng? Bao lâu nữa thì sự ru ngủ này của các ông “chủ tịch” sẽ đạt đến kết quả là cộng đồng sẽ rời rạc và chán nản trong việc chống cộng, để cuối cùng là lá cờ đỏ sao vàng sẽ chểm chệ thay cho lá cờ vàng ba sọc đỏ, thanh toán nốt cái gai cộng đồng Người Việt Quốc Gia còn lại ở hải ngoại?
   Có lẽ đã đến lúc chúng ta cần phải đánh giá và nhận diện thật kỹ các quý vị gọi là chủ tịch Cộng Đồng NVQG, cấp quốc gia, cấp thành phố, cấp tiểu bang, chủ tịch hội ái hữu quân binh chũng, ái hữu đồng hương. Thực hiện đúng nguyên tắc chống cộng mà cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đã đề ra “Đừng nghe những gì cộng sản nói, mà hãy nhìn kỹ những gì cộng sản làm”chúng ta đừng nghe những gì các ông chủ tịch phát biểu, mà hãy nhìn kỹ những gì các ông chủ tịch làm. Bên cạnh đó, cần xem lại lý lịch và liên hệ nội ngoại vợ con của các vị chủ tịch và các vị “nhân sĩ”rất to đó, chẳng hạn theo lời tố cáo của ông Trần Thanh Phong, ông Đỗ Quí Toàn/Ngô Nhân Dụng chồng thì chống cộng, vợ thì về nước mở đại nhạc hội cho con gái tại trụ sở Hạ Viện cũ, mời toàn cộng sản cấp cao đến tham dự, thế là thế nào, lẽ nào ông Ngô Nhân Dụng lại là một thằng hề chống cộng? Các ông xem cộng đồng NVQG ở đây là đứa con nít, bảo sao chúng tôi cũng tin đấy sao?. Nhân đây tôi xin được nêu đích danh các tên tuổi lớn trong làng “chống cộng” tại Nam CaLi đã hoàn toàn bất động trước sự công khai tuyên truyền cho cộng sản của báo Người Việt, im lặng trước sự lộng hành thấy rõ của Chùa Điều Ngự dám đánh lận con đen Ngày Quốc Hận và theo như lời phát biểu của ông Thích Quảng Độ chùa này đã cho tổ chức học tập chính trị vinh danh phong trào Phật Giáo Tranh Đấu năm 1963-1966 mà đã đưa đến việc giết hại TT Ngô Đình Diệm và sụp đổ nền cộng hòa, , cảnh cáo người dân dám lên tiếng chống lại mình, sử dụng lá thư rác rưỡi vô giá trị của tên Việt Cộng Lê Công Cầu, có anh là Lê Công Cơ, một trong những thành viên của sát thủ Nguyễn Đắc Xuân trong lực lượng Thanh Niên Bảo Vệ Khu Phố, làm cơ sở học tập qua cái tên gọi là Đại Học Hè Phật Giáo ngay tại chùa Điều Ngự. Chùa Điều Ngự thật sự là một cơ sở nguy hiểm nhất tại Cali nhưng các vị chủ tịch và các nhân sĩ chống cộng hoàn toàn xếp vó vì những quá sợ những mái đầu không có tóc

 Riêng về chùa Điều Ngự, trung tâm đầu não của GHPGVNTN văn phòng II Viện Hóa Đạo, hậu thân của Giáo Hội Phật Giáo Ấn Quang, xin hỏi các Phật Tử chân chính, Phật nào mà dạy chính trị như vậy? Phật nào công khai cảnh báo một người dân chống lại mình, nếu không ngoài “Phật Hồ Chí Minh” tại chùa Bình Dương? Và “người dân” Liên Thành này sau đó đã bị nhiều lần mưu sát có hồ sơ của cảnh sát Quận Cam, lần cuối cùng là bị bắn suýt chết vào tối ngày 4 tháng 8 năm 2012. Đề nghị ông Liên Thành nên nhờ luật pháp can thiệp xem thử chùa Điều Ngự là tác nhân trực tiếp hay gián tiếp trong vụ chủ mưu giết người này hay không
  Hãy xét thành tích và hạnh kiểm các “giáo sư” thỉnh giảng tại “ Đại Học Hè Phật Giáo” như sau:
-Ông Thích Giác Đẳng: giựt nợ 200 ngàn Francs, thường xuyên ăn mặn. Theo báo cáo của một số phật tử thì ông Thích Giác Đẳng có những tiếp xúc kín và rất thường xuyên trong nhiều năm qua tại chùa Pháp Luân Houston, với khoảng gần 10 nữ tín đồ tại phòng riêng, từng nữ tín đồ với thời khóa biểu riêng, mối người được thầy tiếp trong khoảng thời gian 2, đến 3 giờ đồng hồ, khi ra khỏi phòng, dung mạo nữ tín đồ không còn tươi tắn và chãi chuốt như khi bước vào.
- Ông Thích Viên Lý: Thường xuyên ăn mặn và có người nấu ăn riêng, không giựt nợ như ông Thích Giác Đẳng, nhưng con số nữ tín đồ được tiếp xúc riêng thì hơn ông Thích Giác Đẳng gấp đôi. Theo báo cáo của một số tín hữu quan tâm đến đạo hạnh của ông Thích Viên Lý thì con số này lên đến khoảng 20. Nữ tín đồ được tiếp xúc một cách rất khó coi, thời gian mỗi lần tiếp xúc không dưới 2 tiếng đồng hồ, khi ra về thì nữ tín đồ mặt mũi rã rời.
-Thích Chánh Lạc: từng bị ra tòa nhiều lần về Sex Scandal
-Thích Giác Đức: có vợ con và từng hoạt động chống chính phủ VNCH một cách vô cùng nhiệt tình
-Võ Văn Ái: Học lực chưa quá trung học, tự xưng là Giáo Sư, từng bị chính quyền Cộng Hòa Liên Bang Đức còng tay bắt trói vì hoạt động chung với cộng sản Tây Đức, kẻ đã cùng với Thích Nhất Hạnh vào tận quốc hội Hoa Kỳ yêu cầu cắt viện trợ cho Miền Nam, kẻ đã không tiếc lời thóa mạ chính quyền và quân lực VNCH là bọn đánh thuê cho Mỹ.
   Một Giáo Hội với thành tích của những kẻ lãnh đạo như vậy, thử xem chúng ta có thể kính nễ và tin tưởng rằng giáo hội này là một giáo hội của người quốc gia hay không? Sự chống cộng trễ tràng sau khi đã chống chính phủ VNCH đến độ banh –ta- lông của ông Thích Quảng Độ không thể là nền tảng để nói rằng giáo hội này là giáo hội chống cộng. Nào ai biết bên trong họ có bị cộng sản làm chủ hay không? Câu trả lời không thì không đủ lý lẽ để bảo vệ, còn câu trả lời có thì có nhiều yếu tố để chúng ta phải đem lên bàn cân xem xét.


Kinh nghiệm đau thương của Phong Trào Phật Giáo Làm Loạn dưới dự chỉ huy của tên cộng sản đầu trọc Thích Trí Quang cho thấy chúng ta không thể không đề phòng chùa Điều Ngự là một mầm mống hết sức nguy hiểm, thế nhưng các vị chủ tịch các tổ chức chống cộng vẫn hèn nhát không dám vạch mặt, thì thử hỏi, quý vị có đủ bản lãnh để lãnh đạo dân chúng chống cộng hay không? Xin điểm danh một số các ông chủ tịch các hội “ đấu tranh bất động” ở Nam Cali như sau:
 1/ Ông Nguyễn Xuân Nghĩa, chủ tịch Cộng Đồng
 2/Ông Phan Tấn Ngưu: chủ tịch Liên Hội Cựu Chiến Sĩ
 3/ Ông Phan Kỳ Nhơn: chủ tịch Liên Ủy Ban Chống Cộng Sản và Tay Sai..
 4/Ông Trần Phong Vũ: Diến Đàn Giáo Dân
 5/ Ông. Trần Vệ: Chủ tịch Trung Tâm Tây Nam Tập Thể CSVNCH
 6/Ông Nguyễn Phục Hưng với Hội Thủy Quân Lục Chiến 
  v.v ……..
 Ngoài ra còn có một số các “nhân sĩ và hội đoàn đấu tranh khác” xin quý vị đọc thêm các báo tại Nam Cali

Thưa quý vị, chỉ để bàn mỗi hai chữ Yes hay No việc biểu tình chống báo Người Việt, mà các ông chủ tịch các hội đoàn đã phải tổ chức đến 6, 7 cuộc họp “liên bộ” mà cuối cùng thì mèo vẫn hoàn mèo! Mỗi việc như vậy mà các ông còn không quyết định được là đúng hay sai, làm hay không làm, thì thử hỏi làm sao các ông có thể lãnh đạo khối NVQG chống lại bọn Việt Gian cộng sản? Đã vậy, ông chủ tịch cộng đồng NVQG to nhất thế giới Nguyễn Xuân Nghĩa còn phát biểu như thế này: “Ủy Ban Truy Tố Tội Ác Cộng Sản của ông Liên Thành đã vượt quyền cộng đồng khi biểu tình chống báo Người Việt
   My god! Có điều khoản nào trong luật pháp Hoa Kỳ đòi hỏi ông Liên Thành hay bất cứ công dân gốc Việt Nam nào tại Cali khi muốn biểu tình phải thông qua ông “Chủ Tịch Ủy  Ban Cộng Đồng” hay không? Rồi nữa, nếu như ông Liên Thành đã vượt quyền ông chủ tịch Nghĩa, thì ông chủ tịch Nghĩa có thể chế tài ông Liên Thành được không? và chế tài như thế nào? Vấn đề chính tôi muốn đưa ra tranh luận với ông luật sư là ông luật sư phải có “quyền” thì ông Liên Thành mới có thể “vượt quyền” ông được chứ? còn nếu ông không có quyền thì làm sao gọi người khác là “vượt quyền” cho được? Ông bỏ tù, hay ông cắt lương, hay ông giáng chức ông Liên Thành xuống làm cộng dân hạng hai về tội dám vựot quyền “Cộng Đồng” đi biểu tình đây hả ông Nghĩa? Nếu ông không chứng minh được ông có khả năng chế tài ông Liên Thành về việc dám cả gan không xin phép ông biểu tình, thì tôi xin mạn phép nói thẳng, ông thuộc loại insane, nói mà chẳng biết mình nói gì. Luật sư kiểu gì đây ông Nguyễn Xuân Nghĩa?
   Ông thầy thẩm phán Phan Quang Tuệ cũng không khác gì ông luật sư Nguyễn Xuân Nghĩa. Ông thẩm phán phán như sau:
“… Vấn đề là có những cá nhân và những tổ chức trong cộng đồng muốn xử dụng tự do ngôn luận của họ để dập tắt tự do ngôn luận của những ai không đồng chính kiến với họ. Câu hỏi đặt ra là đây có phải là lý do chính đáng để kêu gọi tẩy chay tờ báo, làm áp lực đóng cửa tờ báo. Và chúng ta có muốn tiếp tục theo con đường và áp dụng những biện pháp tương tự cho đến khi tất cả chúng ta chỉ còn những tờ báo đồng một tiếng nói, một luận điệu, một ngôn ngữ với một lời cảnh cáo: ai nói khác sẽ bị tiêu diệt!
Và nếu như thế lợi ích và mục tiêu chính đáng của Tu Chính Án Thứ Nhất có còn cần thiết nữa hay không?”
   Thưa ông thẩm phán đã tốt nghiệp về ngành luật pháp, tự do ngôn luận có nghĩa là hai bên được quyền phát biểu quan điểm khác nhau và không bên nào được cấm bên nào. Bên nào đúng sẽ được đa số dư luận tán đồng, bên nào sai thì bị phản đối, bị tẩy chay, bị ế hàng, bị vứt vào sọt rác. Chuyện chống đối của các quan điểm khác nhau có đưa đến kết quả sẽ đồng hóa các tiếng nói khác nhau thành chỉ có một tiếng nói hay không, thì who care hả ông Phan Quang Tuệ? Nói theo các cụ là ông khéo lo cho bò trắng răng, khéo lo cho báo chí của Người Việt tại hải ngoại trở thành đồng dạng như 800 tờ báo của Bác Hồ. Có tức nhau hoặc có cảm thấy đối phương vi phạm tự do ngôn luận thì nhờ ông Tòa Mỹ dạy cho thằng ngu cà chớn đối phương một bài học, nếu kiện bậy thì tiền mất mà danh cũng mất, xứ Mỹ là vậy. Tự do ngôn luận đơn giản như 2+2=4, không cần phải học hết trung học mới biết, hà cớ gì một người đã học cả bốn năm về luật lại chẳng hiểu gì sất về tự do ngôn luận vậy hả ông Phan Quang Tuệ?. Cụ thể, Báo Người Việt có cấm được dân biểu tình chống họ không? Thưa không! Và dân có quyền đóng cửa báo Người Việt để khóa miệng họ hay không? Cũng không! Cả hai bên đều không có thẩm quyền để chế tài bên nào cả, mà hai bên chỉ có quyền chữi nhau, thì làm sao ông thẩm phán, người bắt buộc là phải uyên bác về luật pháp hơn một thằng dân ngu khu đen, lại nói rằng kết quả của việc biểu tình sẽ làm “tất cả tiếng nói khác đều trở thành đồng một tiếng nói”? “ai nói khác sẽ bị tiêu diệt”? Ông thẩm phán vui lòng chứng minh trong chuyện này, thằng nào tiêu diệt thằng nào?, thằng nào bị tiêu diệt, thằng Người Việt tiêu diệt thằng dân, hay thằng dân tiêu diệt thằng Người Việt, hả?. Một trong những nét văn hóa chính của người Mỹ là đi kiện, chính phủ liên bang kiện chính phủ tiểu bang, chính phủ tiểu bang kiện chính phủ liên bang đến tối cao pháp viện, hàng xóm kiện nhau vì mấy con chó ị bậy, tất cả đều là những chuyện bình thường, điều quan trọng là phải kiện cho có cơ sở. Mấy cái lawsuit mà ông đem ra ví dụ chẳng nói lên điều gì cả, có cái rất xàm kiểu chó cán xe như vụ Hoàng Duy Hùng kiện Trương Như Phùng, chủ đích là để harassed một ông cụ đã bắt đầu lú lẫn, không có cơ sở cho nên phải thương lượng huề tiền. Còn cái “tu chánh án” mà ông bê ra để lòe thiên hạ cho ông lấy từ đâu ra? Tu Chính Án này màu đỏ hay màu vàng? Tôi chưa đọc nó, nhưng theo suy luận của tôi thì chắc chắn cái tu chính án mà ông vận dụng này nó không nằm trong hiến pháp Hoa Kỳ, vậy thì có phải nó nằm trong nước CHXHCNVN không ông Phan Quang Tuệ? Có bằng có cấp thì đừng nên phát ngôn bừa phứa insane ông Phan Quang Tuệ ạ!
    Tóm lại, sau khi nghe xong những lời phát biểu của một ông luật sư và một ông thẩm phán xứ Quận Cam, tôi chỉ biết chắc lưỡi tự hỏi, trường nào và Bar nào đã cho hai ông tốt nghiệp? Hú vía, may là hai ông phát biểu bằng tiếng Việt và trong hàng ngũ người Việt, lỡ dại hai ông vọt mồm nói trong đám luật sư Mỹ hay trong cộng đồng bạn thì người Việt chúng ta chỉ có nước độn thổ!
     Nhân đây, xin có đôi lời về những Người Việt Quốc Gia trong hàng ngũ Báo Người Việt. Tôi không tin toàn bộ nhân sự của Báo Người Việt đã bán mình cho quỷ đỏ. Cụ thể các cây viết đã từng có nhiều bài chống cộng rất sâu sắc như Phạm Phú Thiện Giao(thời làm cho RFA) những bài phóng sự giá trị như Đinh Quang Anh Thái( thời làm cho Little Saigon) khó có thể là tay chân cho cộng sản. Ngay từ những ngày đầu khi hai tay viết này đang làm cho các đài truyền thông khác, những người quan tâm đến kế hoạch cộng sản lũng đoạn cộng đồng đã quan ngại là một ngày nào đó, cộng sản sẽ dùng tiền bạc nhốt các tay viết này vào tờ Người Việt để vô hiệu hóa họ, và điều này nay đã thành sự thật. Đó là chúng ta đã thấy không còn nữa những bài viết sâu sắc từ hai cây viết này. Điều đáng nói thứ hai là những người quốc gia làm việc trong báo Người Việt đã không biết mình đang nối giáo cho giặc. Người có kinh nghiệm về cộng sản nhìn qua đều biết ai là kẻ đứng tên cầu chứng nhãn hiệu Báo Người Việt dùm cho Việt Cộng, nguyên tắc hoạt động của truyền thông cộng sản trong lòng NVQG là phải như thế nào. Nhưng thật đáng buồn, lẽ nào số NVQG trong tờ báo này, lại không biết mình đang nối giáo cho giặc?
  Có thể nói rằng câu chuyện công chúa Mỵ Châu làm gián điệp hại cha mình, hại quốc gia mà không hề biết mình làm gián điệp, cũng là câu chuyện của những NVQG trong Báo Người Việt, trong đó có cả hai cây viết từng có giá trị  như Phạm Phú Thiện Giao và Đinh Quang Anh Thái
  Kết luận, với hai sự kiện xảy ra tại Westminster Cali, một là chùa Điều Ngự, hai là báo Người Việt, buộc lòng mỗi một người Việt Quốc Gia đều phải có bổn phận tự đứng lên lãnh nhận trách nhiệm chống lại kế hoạch xâm lăng cộng đồng của bọn cộng sản. Chúng ta đã tin tưởng giao việc lãnh đạo chống cộng cho các ông chủ tịch, nhưng các ông đã vì, hoặc một thiểu số đã bị cộng sản mua chuộc, hoặc đích thị là cộng sản nằm vùng đã lâu, hoặc vì không có bản lãnh, đã vô tình hay cố ý bán đứng chúng ta, thì việc chúng ta phải làm đó là chính chúng ta chứ không ai khác, phải tự đảm nhận công việc này. Chúng ta phải vạch trần tất cả các âm mưu chính trị của cộng sản, vạch trần các tổ chức trá hình của cộng sản, bất kể đó là chùa chiền hay nhà thờ, hay báo chí, hay chủ tịch cộng đồng, hay chủ tịch hội đoàn quân đội và dân sự vv và vv. Không thể để yên cho các ông chủ tịch yếu bản lãnh, các cơ sở tôn giáo chùa chiền, những tên tay sai nằm vùng sử dung danh nghĩa người quốc gia để thực hiện công tác “không chống cộng” mà cộng sản đã và đang âm mưu lèo lái bấy lâu
  Trong tình hình cộng sản đang ồ ạt gởi cán bộ ra hải ngoại để yểm trợ bọn nằm vùng lâu năm tại đây, đồng thời tăng cường sử dụng báo chí, dùng chùa chiền, dùng danh nghĩa Phật Giáo để hoạt động khuynh loát cộng đồng NVQG, như trong suốt chiều dài cuộc chiến chống cộng, thì việc giữ vững vĩ tuyến 17, giữ vững màu cờ vàng ba sọc đỏ tại hải ngoại hiện nay không còn là một công việc dễ dàng như trước, mà nó đòi hỏi từng người chúng ta cảnh giác cao độ và có những biện pháp mạnh mẽ cấp thời để vạch mặt chúng, bất kể chúng là ai. Mọi người đều bình đẳng trước pháp luật, không phải hể đứng tên Hòa Thượng, Thượng Tọa, Chủ Tịch, Nhà Báo là đương nhiên thành “các bậc trưởng thượng” có quyền bất khả xâm phạm, là có power trên người khác. Hiến pháp và luật pháp xứ tự do đã cho chúng ta một vũ khí bất khả chiến bại, đó là tự do ngôn luận, tự do biểu tình, thì mỗi người chúng ta phải có bổn phẩn sử dụng nó để chống lại Việt Cộng, chống lại bọn tay sai Việt Gian đốn mạt cho đến cùng
  Bọn nhân danh Hòa Thượng, nhân danh Thượng Tọa, nhân danh tôn giáo, nhân danh chùa chiền, nhân danh báo chí, nhân danh Chủ Tịch để thực hiện chiến lược từng bước tuyên truyền cho cộng sản, để “không chống cộng hóa cộng đồng”, để thóa mạ chính quyền và quân lực VNCH, để bóp méo lịch sử, bọn này làm gì được chúng ta, nếu chúng ta thẳng thắn lên tiếng vạch mặt, biểu tình chống lại bọn chúng?

 Xin thưa, chúng hoàn toàn không làm gì được chúng ta cả.  

Hoa Kỳ ngày 12 tháng 8 năm 2012
Trần Minh

No comments: