Sunday, June 5, 2011

Dâm tặc Thích Chánh Lạc bồi thường 1 triệu 600 ngàn cho HT Thu, 1 triệu 280 ngàn cho HT Thi.




Phó Chủ Tịch Nội Vụ: HT Thích Chánh Lạc'


'

Phó Chủ Tịch Nội Vụ: HT Thích Chánh Lạc

SƯ HỔ MANG: HOÀ THƯỢNG THÍCH CHÁNH LẠC



Phó Chủ Tịch Nội Vụ: HT Thích Chánh Lạc

HT Thu đang có mặt trong buổi nói chuyện này mới bật ngửa ra: Ngoài chị em Thu, cả Trang nữa cũng bị thầy xúc phạm cơ thể từ năm 1993 trong lúc Trang đang đứng trên ghế bỏ đĩa lên kệ ở trong bếp... Hành động dâm ô của thầy bị khui ra mãi vào 5 năm sau (1998). [ Những lời này đã được con rể ông Bùi Sĩ là Huỳnh Tàu tố trong thư và khai trước tòa trong lần tái xử vừa qua: tháng 8/ 2003 tại Denver, Colorado].


Hồ Thị Thu quyết định đưa “sự việc của thầy” ra ánh sáng trong phạm vi “nội bộ”, với hy vọng thấy phải lo tu, chấm dứt những hành động DÊ NÚP TRONG CHÙA. Thu cũng hy vọng con gái ông Bùi Sĩ là Trang với tất cả thiện tâm và vô tư cùng Thu chấn chỉnh được thầy... Không ngờ, thầy dâỹ nẩy lên, la lớn: ”ĐỒ VU CÁO!”

Đối với ông Bùi Sĩ, vì nghĩ đến chức chủ tịch cộng đồng PG chùa Như Lai quá to, đã khiến ông quên đạo, quên tình đồng hương (QT) để mất đi người bạn thân thiết nhiều năm, đã từng chia ngọt xẻ bùi nơi đất khách là ông Bùi Mai, chỉ vì những lời khuyên can của người bạn này!

Bước đầu Thu chấn chỉnh thầy bằng sự “nói nhỏ”, nhưng không xong, Thu phải “nói lớn” bằng vài cuộc biểu tình cho mọi người, nhất là thiện nam tín nữ cùng biết, cùng nghe và cùng nhận ra việc sai trái mà thầy Chánh Lạc đã làm.

Câu “họa vô đơn chí”rất đúng đối với ông HV Ngộ lúc này. Nỗi sót xa vỉ vợ chết chưa tan, mà tinh thần đang bị dập vùi bằng những trận đòn thù bởi miệng lưỡi một số người “phò thầy” trong chùa, hầu bịt miệng đứa con gái của ông là HT Thu. Biết bao những danh từ ghê hồn, khiếp đảm đã được thầy Thích, trò Bùi gán lên cuộc đời ông Ngô như:
- Cộng Sản trá hình nằm vùng...
- Tay sai Bắc Bộ Phủ.
- HV Ngộ đã từng hiếp dâm, giết người và tàn bạo đối với dân miền Nam năm xưa.
- Năm nay VC lại gài HV Ngộ vào chùa hoạt động, dùng con gái là Thu đặt bẫy để ám sát thầy...
Đủ tội trạng trên đời đã được thầy trò ấy gọt dũa để đổ trên đầu họ Hồ! Vào tháng 12/98, thầy bị cảnh sát còng tay vì 5 trường hợp”quấy nhiễu tình dục”. BQT chùa lãnh thầy ra khỏi tù với tiền thế chân 25 ngàn đô. 

Thấy cha con ông HV Ngộ bị đàn áp một cách lộ liễu, đê hèn của thầy Thích, trò Bùi, nên một số nhân sĩ, PT và những vị trong BQT cũ của chùa Như Lai phải lên tiếng bênh vực ôn hòa. Sau đó, tất cả những vị ấy đều bị chụp mũ là CS luôn. Có lẽ chỉ riêng thầy là không CS, mà lại còn là người chống Cộng khét tiếng nữa! Ông Bùi Sĩ hiên ngang tuyên bố: ”Thầy là biểu tượng quốc gia, chúng ta phải bảo vệ thầy tới cùng (để thầy... rờ bóp!).

Thiết tưởng nên nói, những người bị chụp nón cối đều là những người đã vào sinh ra tử trên các nẻo đường chống Cộng năm xưa để bảo vệ quê nhà và đất nước thân yêu. Họ bị những tên chẳng ra gì đang núp bóng cửa Từ Bi chụp mũ bậy. Họ buộc lòng phải liên kết lại và làm cho ra lẽ: Nhóm Chánh Kiến ra đời!

Hồ Thị Thu đưa thầy ra tòa về tôi rờ bóp. Nhóm Chánh Kiến lôi BQT ra trước vành móng ngựa về tội chụp mũ, xuyên tạc. Thầy trò cùng rủ nhau đi. Thầy lên chức LÃNH ĐẠO RA TÒA! 

Nếu cứ để sự việc “trước sao, sau vậy” ra tòa, chưa chắc Thu đã thắng kiện thầy vì tội rờ bóp, vì Thu đâu có gì làm bằng chứng rõ ràng nơi tòa án. Nhưng... chữ NHƯNG ác hại), có tật thầy giật mình, vì Thu thưa thầy tôi bóp Thu ở ngay bếp, nên thầy rất khôn khéo gọi người thay thảm ở phía ngoài nhà bếp vào lúc trời tuyết. Công việc xong, thay vì người thay thảm phải ký vào tờ giấy hoàn tất việc thay thảm, đằng này họ lại ký vào tờ giấy xác nhận PHÒNG THẦY KHÔNG CÓ BẾP. (Thầy vô tình đưa giấy ký lộn hay thầy cố tình đánh lận con đen?). Vớ được tờ giấy đã ký, thầy vội lên tòa đưa ra bằng chứng vu oan. Thế là “thầy vô tội”, hồ sơ hình sự đóng lại.

Vừa ăn mừng thắng kiện (vụ cô Thu) xong, nhóm đệ tử của thầy bị thua kiện nhóm Chánh Kiến về tội CHỤP MŨ CỘNG SẢN. Nhóm Chánh Kiến thắng trong âm thầm và ôn hòa. Từ đó những tay chuyên chụp nón cối bậy núp trong chùa phải co vòi và biết được phần nào lễ độ đối với mọi người tại Denver. Vì vậy dân chúng địa phương đỡ phải đi nhặt thơ rơi, thơ rớt phát xuất từ chùa. Và đồng bào cũng đỡ phải đọc những dòng tố Cộng hoặc nâng bi thầy tận mây xanh... Từ lúc ấy, mọi PT đến chùa Như Lai lễ Phật đều đinh ninh thầy vẫn là vị chân tu và BQT chùa vẫn là những người khả kính, còn ông chủ tịch vẫn là chủ tịch muôn năm.

Có ai ngờ thầy trò của ông đang nằm trên núi lửa! Tháng 8 năm 2003, một tiếng nổ vang trời đã chấn động Denver với vài dòng tin trên báo: ”Hòa Thượng Thích Chánh Lạc và ban quản trị chùa tái ra tòa...!”
Tòa cũng không quên mời cả những vị đệ tử của thầy ở các phương xa về tham dự, không sót một người nào! Từ Ng. Anh Tùng tới Tạ Minh Tuyết, Phạm Ngôn, Lê Thị Hiền... Chỉ tội nghiệp cho 2 người bị “văng miểng nhẹ” là anh Sơn và ông lót thảm. Tiền công thay thảm cho thầy chẳng được bao nhiêu mà bị gọi ra tòa. Cũng may ông thoát! Còn Ng. Hữu Sơn, hiện ở Michigan, có lý do chính đáng không về được, nên cử đại diện về Denver để ra tòa, chỉ vì ngày trước làm công quả cho chùa do tội uống rượu lái xe. Những ai hơi dính tới thầy dù là một tí, đều phải dính tới tòa, không chừng còn sẽ dính tới tù nữa!
Sau 4 tuần tranh cãi, quan tòa đã phán quyết lúc 11 giờ 30 phút sáng ngày 5.9. 2003. Lời lẽ chắc như đinh đóng cột của phán quan bà, trước 8 bồi thẩm đoàn và 6 luật sư đôi bên. Quan bà phán:

- “Xuyên qua những bằng chứng không có điểm nghi ngờ, tòa tuyên án: Ông HV Ngộ, cô HT Thu, và cô HT Thi được bồi thường: 4 triệu 8 trăm ngàn Mỹ Kim (4.800.000,00). Phía luật sư của bị cáo có thắc mắc gì không?”
- “Thưa, không!”

Ba cha con ông HV Ngộ đã chịu bao tủi nhục đau thương nơi đất khách suốt 5 năm dài. Gia đình ông HV Ngộ là người ngay đã bị hại, hôm nay (5. 9. 03) đã được nền công lý HK làm sáng tỏ, xử công minh nỗi oan nghiệt.

Còn tên đội lốt thầy tu chuyên rờ bóp và đồng bọn núp bóng chùa Như Lai hại người đã bị tòa tuyên phạt phải bồi thường như sau. (Những con số dưới đây được ghi chép vội tại phiên tòa cuối cùng ngày 5. 9. 03):

- Dâm tặc Thích Chánh Lạc bồi thường: 1 triệu 600 ngàn cho HT Thu, 1 triệu 280 ngàn cho HT Thi.
- Chủ tặc Bùi Sĩ bồi thường 1 triệu 427 ngàn 200 MK cho: 

1) HV Ngộ: 1 triệu 24 ngàn,
2) HT Thu: 365 ngàn
3) HT Thi: 6 ngàn 400 MK

- Nguyễn Anh Tùng bồi thường 509 ngàn MK cho:
1) HV Ngộ: 137 ngàn
2) HT Thu: 365 ngàn
3) HT Thi: 6.400 MK

- Bùi Cảnh bồi thường 328 ngàn MK cho:
1) HV Ngộ: 96 ngàn
2) HT Thu: 225 ngan 600 MK
3) HT Thi: 6.400 MK
- Chủ “tịt” Trần Đức Đệ bồi thường 300 ngàn MK cho:
1) HV Ngộ:168 ngàn
2) HT Thu: 125 ngàn
3) HT Thi: 6.400 MK

- Đinh Phúc Văn bồi thường 156 ngàn MK cho:
1) HV Ngộ: 80 ngàn
2) HT Thu: 69 ngàn
3) HT Thi: 6.400 MK

- Phạm Thanh Ngôn bồi thường 114 ngàn 400 MK cho:
1) HV Ngộ: 55 ngàn
2) HT Thu: 53 ngàn
3) HT Thi: 6.400 MK

- Nguyễn Tâm Trí bồi thường 52 ngàn MK cho:
1) HV Ngộ: 24 ngàn
2) HT Thu: 21 ngàn 600
3) HT Thi: 6.400 MK

- Tạ Thị Minh Tuyết bồi thường 44 ngàn MK cho:
1) HV Ngộ: 16 ngàn
2) HT Thu: 21 ngàn 600 MK
3) HT Thi: 6.400 MK

Qua bản án này “thầy” chỉ bị phạt một tội “RỜ, BÓP”, còn các tội khác thầy không hề nghe, biết, thấy hoặc xúi bẩy. Hoàn toàn do các đệ tử làm, thầy chưa bao giờ ký giấy cho phép! Các đệ tử lỡ tin thầy, theo thầy, coi thầy hơn Phật sống nên che lọng cho thầy thì cứ tự động bán nhà trả nợ...

Khi viết ra những sự việc đau lòng này, tôi sẽ bị vài chục tên “theo thầy” ghét giận, căm thù tôi, nhưng đã có vài ngàn PT không còn bị lừa và vài chục ngàn đồng hương ý thức sẽ thương tôi, và tôi đã làm tròn nhiệm vụ của một người truyền thông. (trích của Đỗ Chính, Văn Nghệ, trg 16,17, 18). 

Dưới đây là phần phỏng dịch các bài tường thuật của mấy tờ báo ở Denver về kết quả vụ án dâm ác tăng Thích Chánh Lạc và đồng bọn lâu la đệ tử chùa Như Lai (bản dịch của báo Văn Nghệ, Denver):

1) Denver Post Legal Affair Writer, tường thuật By HOARD PANKRATZ TÒA PHÁN QUYẾT: SƯ HỔ MANG XÁCH NHIỄU TÌNH DỤC PHẢI BỒI THƯỜNG 4.800.000 MỸ KIM CHO CÁC NẠN NHÂN! 
Trong phiên tòa ngày Thứ Sáu, hai thiếu nữ và thân phụ của các cô đã được bồi thường danh dự số tiền tổng cộng là 4.800.000 mỹ kim về vụ một nhà sư Phật Giáo đã quấy nhiễu tình dục hai chị em cô, và đã khiến cho danh dự gia đình các cô bị hủy hoại sau khi xúc tiến việc thưa kiện.

Những nguyên cáo này nguyên là thiện nam tín nữ của chùa NHƯ LAI, địa chỉ số 2540 W. Iliff Avenue, Denver.

Mỗi nguyên cáo được bồi thường 1.600.000 mỹ kim theo lệnh của Bồi Thẩm Đoàn Quận Hạt Denver qua 4 tuần lễ thụ lý các đương chứng. Khi phán quyết đã tuyên đọc, cả ba nguyên cáo đều bật khóc.Một trong số luật sư biện hộ cho bên nguyên cáo, bà SUSAN HARGLEROAD, nói rằng gia đình này đã bị Cộng Đồng người Việt xa lánh, bởi sự vu khống của nhà Chùa (tức là CHỤP MŨ). Riêng việc tố cáo nhà sư bị cho là “âm mưu ngụy tạo của Cộng Sản”.

HARGLEROAD nói rằng sự đề quyết đó thật là mơ hồ, bởi vì chính người cha của các cô đã từng bị giam giữ trong trại cải tạo của Việt Cộng sau cuộc chiến. Cuối cùng ông ta đã đào thoát được.

Các luật sư bào chữa cho nhà sư và Nhà Chùa đã từ chối bầy tỏ ý kiến.

Cô chị lớn 29 tuổi nói rằng gia đình cô đã phải trải qua một thời gian cực kỳ khó khăn nghiệt ngã.
- “Ba tôi mất hết cả bằng hữu” cô nói trong nước mắt. “Tôi mất tất cả bạn bè. Thật là vô cùng gian nan. Tôi nghĩ là mình đã bị phản bội. Rốt cuộc tất cả đều xong rồi”.

Bồi thẩm Đoàn nhận định rằng cô em nhỏ, nay đã 21 tuổi, đã bị nhà sư Lê Kim Cương tấn công tình dục giữa các năm 1994 và 1997. Cô gái này, nay đã là ni cô Phật Giáo, nói rằng sư Lê đã mơn trớn bộ ngực cô (tức là đã BÓP VÚ cô) trong ba lần khác nhau và đã hôn cô một lần.

Giới quy đã ngăn cản cô chị lớn tố cáo sự việc tương tự. Cô ta nói là sư Lê đã mơn trớn ngực cô hai lần trong tháng Hai và tháng Năm năm 1994.

Sư Lê đã bị kết tội trong những trường hợp này từ năm 1999, nhưng các tội đó đã được miễn nghị bởi Văn Phòng Luật Sư Quận Hạt Denver cho rằng họ không thể được chứng minh qua sự biện luận khả nghi đó.JHON HAAS, một vị luật sư khác của bên nguyên cáo, nói rằng Văn Phòng Luật Sư Quận Hạt Denver này đã cung cấp một vài loạt tin thiếu chính xác, khiến dẫn đưa tới quyết định vừa kể.

Bồi Thẩm Đoàn trong vụ thưa kiện này đã nhận định như sau:
• Nhà Chùa và cá nhân hội viên trong Ban Trị Sự của Chùa đã vi phạm nhiệm vụ trung thực trong việc điều tra sự tố cáo của cô chị lớn và đã hành động với tính cách lăng nhục mạ lỵ cô ta.
• Sư Lê đã tấn công tình dục cô em nhỏ và đã vi phạm nhiệm vụ chân chính đối với cô trong vai lãnh đạo tinh thần của nhà Chùa.
• Nhà Chùa và những hội viên nào đó của ban Trị Sự Chùa đã phỉ báng người cha và cách xử sự của họ là nhục mạ ông ta.

2) Báo Rocky Mountain News, tường thuật của Sue Lindsay HAI CHỊ EM THẮNG KIỆN ĐỐI VỚI CHÙA .Ban Quản Trị phỉ báng gia đình hai cô sau khi hai cô báo cáo nhà Sư đã rờ mó họ. 
Một gia đình Việt Nam bị chụp mũ Cộng Sản sau khi họ đã tố cáo một nhà sư Phật Giáo tại Denver đã có hành vi tình dục bất chánh, đã thắng gần 5 triệu dollars về vụ kiện phỉ báng trong ngày thứ sáu.
Lời tuyên án kết thúc hành vi xấu xa đã chia rẽ Cộng Đồng Phật Giáo Việt Nam tại Colorado và Sư Lê Kim Cương phát khởi phong trào triệt hạ uy tín gia đình ông, sau khi hai chị em tố cáo rằng ông Sư đã tấn công tình dục họ lúc còn niên thiếu.

Sau bốn tuần xét xử. Bồi Thẩm Đoàn thuộc toà án quận hạt Denver đã phạt Ban Quản Trị Chùa Như Lai và ông Lê Kim Cương 4 triệu tám trăm ngàn, về sự phỉ báng, hành động tàn nhẫn và thất trách nhiệm vụ. Bồi Thẩm Đoàn cũng phán rằng ông Lê đã phạm tội xách nhiễu tình dục.

- “Tôi cảm thấy nhẹ nhàng là sự việc đã được kết thúc và cảm thấy sung sướng là sự thật đã được phơi bày”, lời cô Thu Hồ, bây giờ đã 29 tuổi.

Gia đình ông Hồ Ngộ xúc động và ôm lấy Bồi Thẩm Đoàn sau lời tuyên án.

Luật Sư của ông Lê và Ban Quản Trị từ chối bình luận, cũng như hội viên của Ban Quản Tri Chùa. Ông Lê đã không hiện diện khi bản án tuyên đọc.

- “Chúng tôi đã trải qua nhiều khó khăn trong thời gian 5 năm qua”, lời cô Thu Hồ. ” Họ luôn luôn đả kích chúng tôi. Trong cặp mắt của Cộng Đồng, gia đình chúng tôi là Cộng Sản. Bây giờ chúng tôi vẫn bị cô lập”.

Những người mà chúng tôi đã từng tin tưởng như người trong gia đình tôi trong tám năm qua, họ đã trở mặt với gia đình chúng tôi. Gia đình chúng tôi không còn bạn bè. Hiện giờ tôi chỉ còn có chồng tôi và gia đình ba tôi. Tất cả đã xong và hiện giờ chúng tôi cố gắng tiếp tục cuộc sống hằng ngày Cô Thu Hoà hy vọng chùa phải học bài học là nên điều tra lời tố cáo về hành vi dâm dục bất chánh khi được nêu ra. Ngược lại, Ban Quản Trị chùa nói là gia đình tôi đã tung tin thất thiệt tố cáo dâm dục bất chánh để triệt hạ chùa và nhà sư.

Thành viên Ban Quản Trị và sư Lê nói rằng gia đình ông Hồ Ngộ là một con chốt trong chiến dịch của Cộng Sản, nhắm mục tiêu trấn áp tiếng nói chống việc CS bắt bớ các tín đồ Phật Giáo ở Việt Nam của nhà sư và cuối cùng là có thể ám sát ông ta!

Gia đình nói điều này không thể xảy ra bởi lẽ ông Hồ, 60 tuổi, chống Cộng sản khi còn là lính Việt Nam Cộng Hòa và đã bị ở tù 6 năm sau khi cuộc chiến kết thúc.

Sau khi mãn tù, gia đình ông đã trốn khỏi Việt Nam bằng thuyền để tránh sự bắt bớ của nhà cầm quyền CS, về tôn giáo và chính trị. Sau 2 năm ở trại tị nạn, gia đình ông đã được định cư tại Hoa Kỳ vào năm 1990. Gia đình ông đã trở thành công dân Mỹ.

Theo lời bà Susan Hargleroad, luật sư của gia đình ông Hồ: 

- “Đời sống của những người này đã bị hủy hoại, và sự bị chụp mũ Cộng Sản đối với họ là lời phỉ báng tệ hại nhất”.

Gia đình ông đã bị Cộng Đồng Phật Giáo địa phương cô lập nơi mà ông cho đó là nền tảng của cuộc sống mới, theo lời của bà Susan Hargleroad.

Theo lời bà Susan Hargleroad: “Cuối cùng họ đã tìm được tự do, nhưng lại bị cô lập bởi những người tị nạn như chính bản thân họ, những người trốn cùng với họ, cũng đã trở mặt, họ không biết đi về đâu”.
Luật sư phía bị cáo cho rằng diễn tiến của phiên tòa này gây ảnh hưởng trầm trọng không những chỉ cho gia đình ông Hồ Ngộ mà là cho cả cộng đồng người Việt tại Denver.

Theo lời của Luật Sư Anthony Clapp: ”Về phía Ban Quản Trị, đây không phải chỉ là vấn đề làm tan nát một gia đình”. Ông còn nói trong lời đúc kết với Bồi Thẩm Đoàn rằng: “Cộng Đồng này đã bị xé nát và Cộng Đồng đang trông đợi lời phán xét của quý vị về sự việc đã xảy ra từ 5 năm trước”.

Ông yêu cầu Bồi Thẩm Đoàn chấm dứt vụ kiện này bằng cách không buộc chùa phải bồi thường thiệt hại và nói rằng: “Quý vị có thể hàn gắn Cộng Đồng này bằng cách để thời gian tự giải quyết”.

Nền tảng của Cộng Đồng Phật Giáo Việt Nam đã chấn động 5 năm qua, khi hai chị em cô Thu tố cáo sư Lê, 60 tuổi, đã rờ mó họ trong chùa.

Sự xúc phạm tình dục đã xảy ra giữa thời gian 1994 và 1996, nhưng hai chị em đã giữ bí mật, kể cả giữa người chị và người em, cho đến năm 1998 khi cô Thu biết được những cô gái khác cũng có thể đã rơi vào trường hợp như cô, dựa theo văn kiện của tòa.

Hai cô gái nói rằng sư Lê đã rờ ngực họ. Cô Thu lúc đó mới 19 tuổi, làm việc công quả trong chùa vào năm 1994. Cô Thi lúc đó mới 14 tuổi, cô ta có ý định xuất gia trở thành ni cô nên đến chùa để học Pháp.

Cô Thu quyết định bày tỏ thái độ. Theo lời bà Susan Hargleroad: “Việc làm này không phù hợp với phong tục tập quán Việt Nam, nhưng họ không còn sống ở Việt Nam nữa. Họ đang sống ở Mỹ”.

Vào ngày 2 tháng 5 năm 1998. Cô Thu đã viết thư đến Ban Quản Trị trình bày chi tiết về sự việc và yêu cầu được trình bày vấn đề đó trước mặt quần chúng phật tử của chùa. Thay vì điều tra về lời khiếu nại, theo lời bà Hargleroad, Ban Quản Trị đã hăm dọa đòi đưa cô Thu ra tòa về tội vu khống ông Sư, và bắt đầu chiến dịch triệt hạ uy tín gia đình ông Hồ Ngộ.

Ông Hồ Ngộ và con ông nói rằng: vào tháng 8 năm 1998 Ban Quản Trị chùa bắt đầu loan truyền những điều thất thiệt đối với gia đình ông, tố cáo họ là CS, phỉ báng và cô lập họ trong cộng đồng địa phương. Gia đình khiếu nại rằng: vào ngày 18.10.1998, sư Lê đã phủ nhận lời cáo buộc của cô Thu, cho rằng cô ta là một phần tử của một cuộc âm mưu” tay sai của Hànội.

Dựa theo vụ kiện, khi Ban Quản Trị rải truyền đơn lên tiếng rằng ông Hồ Ngộ là một người CS đã hiếp dâm, giết người, và tàn bạo với người dân miền Nam trong thời gian chiến tranh Việt Nam. Câu chuyện đã được kéo dài cho đến tháng Tư năm 2000. Gia đình ông Hồ Ngộ đã bị vu khống rằng CS đã sắp xếp cho gia đình ông thoát khỏi Việt Nam đến Mỹ để trà trộn vào chùa Denver, và dùng con gái mình đặt bẫy để ám sát sư Lê! Ban Quản Trị phản công nói rằng gia đình ông Ngộ đã tham gia vào những cuộc biểu tình tại chùa, tố cáo với phật tử rằng sư Lê là kẻ hiếp dâm.

Vào tháng Hai năm 1999, văn phòng luật sư thuộc quận hạt Denver đã buộc sư Lê vào 5 tội tấn công tình dục và xách nhiễu tình dục đối với một bé gái vị thành niên. Nhưng một tuần lễ trước khi phiên tòa bắt đầu, công tố viện đã bãi bỏ lời cáo buộc trên, vì họ đã nhận thấy không đủ bằng chứng để buộc tội, và có nhiều điểm nghi ngờ. 

Điều này phần lớn dựa vào lời của phía luật sư biện hộ cho rằng nơi mà hai chị em cô gái bị tấn công tình dục là căn nhà bếp nơi nhà sư cư ngụ. Nay cái bếp ấy đã không còn như khi xảy ra sự việc. Phía luật sự biện hộ cho rằng nhà bếp đã được trải thảm và biến thành văn phòng trong lúc tu sửa.

Nhưng trong phiên tòa dân sự, người trải thảm đã xác nhận rằng ông chỉ trải thảm hai phòng ngủ, phòng khách và hành lang, nhưng không phải là nhà bếp hoặc văn phòng.

TRẢ THẺ QUI Y!

Cụ Nguyễn Quang Xỹ là một trong các vị sáng lập viên, và đã từng đảm nhiệm chức vụ hội trưởng hội PGVN tại Colorado từ lúc mới phôi thai. Theo các báo Chánh Kiến và Văn Nghệ ở Denver, nhưng không bao lâu sau cụ đã phải trả thẻ qui y lại cho dâm ác tăng Thích Chánh Lạc. Dưới đây là nguyên văn lời trần tình về lý do của cụ:

“... Trước hết, xin trả lời riêng câu hỏi:Tại sao tôi trả lại thầy Thích Chánh Lạc thể qui y mà thầy đã trao cho tôi sau ngày tôi quy y, trên dưới 10 năm về trước. Lý do chính khiến tôi trả lại thẻ qui y cho thầy Thích Chánh Lạc là: Tôi không xứng đáng là đệ tử của thầy vì tôi không thể làm theo những điều thầy làm:

a) Nói xấu các thầy khác (nói trực tiếp với tôi):
- Thầy Đức Niệm sang Đài Loan chỉ lo kiếm tiền, chà chăm lo học hành là bao!
- Chê thầy Thích Thiện Thanh là tiến sĩ Ấn Độ!
- Chê Hòa Thượng Thích Tâm Châu là hiểu biết thấp kém!
- Chê Hòa Thượng Thích Mãn Giác, TT Thích Trí Viên v.v...

b) Khinh thường cộng đồng PG Denver:
- Tôi đến thăm thầy, nhân tiện thảo luận về sự tìm người làm việc cho cộng đồng PG, thầy cho biết cần người có thể sai bảo được chứ không cần người lãnh đạo (?!)
- Sau này thầy nói với tôi: Thầy chọn ông Bùi Sỹ làm chủ tịch là o ý niệm đó!

c) Nói xấu cá nhân Phật Tử:
- Khuyên các PT nên qui y, tu học ngay từ bây giờ, đừng để nước đến chân mới nhẩy, “không như” (bà xã của tôi) không - chịu tu học, nên bây giờ đau liệt giường liệt chiếu mà không chết được!
- Đem tên tôi “Xỹ” ra phân tách tại nhà ông Lưu Yểm, trước buổi lễ. Thầy cho đặt tên như vậy là quá ngu! Thầy đã xúc phạm đến bố mẹ tôi.
- Chị Hạnh (chồng là anh Bình, người Công Giáo) vì bận làm ăn xa chưa đóng tiền niên liễm, nên hình thân phụ chị bị thầy liệng xuống gầm bàn thờ!!! v.v...
[GHI CHÚ RIÊNG CỦA Đ.V.N.: Những đoạn khác không liên quan đến chủ đề, tôi mạn phép lược bỏ. Xin chân thành cáo lỗi!].

Theo nhận xét của tôi, trong giới tín đồ PG ngày nay ở hải ngoại, rất hiếm người dám hành động như cụ Ng.Quang Xỹ. Nhất là trong hàng ngũ bọn “chức sắc” (!) của các hội chùa ở khắp nơi trên thế giới, lại càng khó xảy ra hơn nữa. Một hình thức phản kháng ôn hòa và nhã nhặn đến như thế đối với những hành vi bất chính của bọn giặc thầy chùa, ai cũng tưởng chẳng có gì là khó khăn không thể làm được. Ấy vậy, mà không ngờ lại chính là một quyết định cực kỳ nghiêm trọng đối với bọn “chức sắc” hội chùa. Trong số, lắm kẻ còn có thể nhắm mắt, ngoảnh mặt làm ngơ trước hành động gian manh, tu hành bất chính của bọn giặc trọc, kể cả sự dày xéo tiết trinh của vợ con hắn, để được thầy chùa tin cậy tiếp tục cho giữ chức hội trưởng muôn năm. Trường hợp điển hình đáng kể nhất là: Bùi Sỹ, ở Colorado, và Ngô Văn Phát của chùa Viên Giác ở Hannover, Đức Quốc!

Vậy, hành vi trả thẻ qui y lại cho bọn giặc trọc của cụ Ng.Quang Xỹ trong thời buổi loạn pháp này đáng được coi như một hành vi anh hùng của cái Tâm Bát Nhã!


Thích Chánh Lạc : SƯ HỔ MANG: HOÀ THƯỢNG THÍCH CHÁNH LẠC -PHẦN 1
Đăng bởi DangHanhThien đăng ngày 21.01.2008 23:54 (80 lần xem)

SƯ HỔ MANG: HOÀ THƯỢNG THÍCH CHÁNH LẠC -PHẦN 1


DÂM LOẠN, Ù LÌ, KIÊU CĂNG, NGOAN CỐ, KÉO BÈ KẾT CÁNH XUẨN ĐỘNG... NÊN CHÁNH LẠC PHẢI ÔM CHIẾU RA TOÀ!

ÁI DỤC MẠC THẬM Ư SẮC!

Những ai đã đọc kinh Lăng Nghiêm, tất không thể chẳng biết chuyện Đại Đức A Nan Đà ngộ nạn, súyt nữa mất toi công trình tu tập và chuốc lấy ô uế muôn đời không sao gột sạch. Chuyện kể: Cách nay khoảng 2500 năm, có người em chú bác cuả Đức Phật là ông A Nan, mang bình bát và tâm bình đẳng đi vào các thôn xóm để khất thực. Ông gặp một nữ tín đồ ngoại đạo, tên Ma Đăng Già. Người nữ thí chủ này thấy ông bèn dùng nhan sắc và huyễn thuật lẳng lơ, khêu gợi cuả nàng để làm cho ông mê đắm, rồi dùng lời dịu dàng, tình tứ, để dụ dỗ ông vào con đường ái ân dục lạc. Lúc bấy giờ Đức Phật đang ở xa, bỗng động tâm, phóng ra lời chú Lăng Nghiêm, rồi lập tức sai ông Văn Thù Bồ Tát đem thần chú ấy mau mau đi cứu nạn ông A Nan Đà.

Thoát nạn, ông A Nan Đà về ra mắt Phật để nhận tội. Trong lời thú tội cuả ông A Nan Đà, ta chú ý nhất đến câu:
- ”Bạch Đức Thế Tôn, bấy lâu nay, con cứ nghĩ, con là em cuả Đức Phật, được ngài thương yêu, thường xuyên kề cận nghe lời giảng dạy, chắc thế nào ngài cũng ban cho trí huệ thần thông, để tránh được mọi tai nạn. Nhưng bây giờ con mới hiểu ra: Ai tu nấy chứng. Nếu con không tu thì cũng sẽ vướng vòng nghiệp chướng như thường. Thí dụ như vụ Ma Đang Già này!...”

Trong lời thương yêu quở trách, Đức Phật đã ôn tồn dạy cho ông A Nan Đà biết rằng: Dù ông A Nan có nhớ hết nghĩa lý nhiệm mầu cuả 12 bộ kinh, và 10 phương chư Phật... mà không thực tu, thực chứng, thì cũng chẳng ích lợi gì. Thế nào rồi cũng có ngày lâm nạn khác, như vụ Ma Đăng Già này mà thôi!

Riêng ngài Văn Thù sư trưởng lại răn dạy ông A Nan Đà bằng những lời nghiêm khắc hơn: “Này A Nan, ông lười nhác tu tập, lại chạy theo cái vọng phân biệt, nên dễ bị đoạ lạc. Như thế, tất cả những thấy biết cuả ông đều trở nên hư huyễn. Bây giờ, nếu ông biết đem cái vốn báu đa văn quảng bác cuả ông mà trở lại cái chân tâm của ông thì những hạng như Ma Đăng Gìa làm gì nổi ông!...

Kinh Thủ Lăng Nghiêm đã khiến cho tôi nghĩ nhiều tới chuyện các tăng sĩ PGVN ngày nay ở hải ngoại, mười người đã phạm giới tà dâm đến chín. Chỉ còn một người trong dạng hồ nghi!

Quả đúng như lời Đức Phật đã dạy, đời là cõi dục. Chúng ta đã đem tấm thân tứ đại vào cuộc đời này chẳng khác nào như thả chiếc thuyền con chở khẳm Tham Dục trôi giạt trong cơn bão tố mù mịt giữa đại dương mênh mông. Đứng đầu trong tham dục là dâm dục, kế đó mới đến thực dục... Dâm dục vốn là nguồn gốc của cái thân bất tịnh này, là con đường ngắn nhất, chắc chắn nhất đưa ta vào vòng sinh tử luân hồi. “Sinh tử căn bản dục vi đệ nhất!”. Trong kinh Tứ Thập Nhị Chương, Phật còn dạy: ”Aí dục mạc thậm ư sắc, sắc chi vi dục, kỳ đại vô ngoại. Lại hữu nhất hỉ, nhược sử nhị đồng, phổ thiên chi nhân vô năng vi đạo giả”. (Nghĩa là: Ái dục không gì hơn sắc. Sắc dục là điều trọng đại hơn hết. Giả thiết có điều dục nào tương đương với ái dục thì khắp thiên hạ không còn ai tu được nữa!).

Chí đến ngài A Nan Đà, chẳng khác nào chiếc hàng không mẫu hạm, loại SUPER King Size, đồ sộ nhất thế giới, trang bị toàn những tiện nghi điện tử tối tân hiện đại, mà còn suýt bị chìm nghỉm trong cơn bão ái dục cuả nàng Ma Đăng Già, thì thử hỏi chiếc thuyền lá tre cỏn con cuả chúng ta làm sao thoát nạn cho nổi?!

Bởi thế, tôi rất thông cảm với các ông: Nhất Hạnh, Mãn Giác, Hộ Giác, Chơn Trí (đã cải danh Nguyên Siêu), Pháp Châu, Thiện Dũng, Giác Lượng, Chánh Lạc, Thiện Châu, Huyền Vi, Trí Dũng, Thiện Nghị, Như Điển... và các bà: Mạn Đà La, Thanh Hải, Diệu Duyên, Chân Không (Cao Ngọc Phượng), Diệu Ân, Diệu Hạnh... Các ông, các bà này có thể viện cớ: ”Ngày xưa ông A Nan Đà đã thoát khỏi đại nạn tà dâm, nhờ đã sinh cùng thời với Đức Phật, là em cuả Phật, lại được phép Phật thần thông cứu độ... Còn nay chúng tôi đã chẳng có Phật kề bên để giúp đỡ! Vậy làm sao chúng tôi tránh nổi ?”

Nên nhớ, trong kinh Đại Niết Bàn (Mahãparinibbãnasutta) có đoạn Đức Thế Tôn dạy Đại Đức A Nan Đà rằng: ”Sau khi Như Lai nhập diệt, hãy còn Kinh Luật làm thầy!”. Vậy, là những kẻ tu hành, lẽ nào qúi vị không biết kinh Lăng Nghiêm, không biết chuyện Đại Đức A Nan Đà, và không biết cả lời dạy vưà kể cuả Phật ?

Tóm lại, theo tôi, PG cả Nam Tông lẫn Bắc Tông đều rất tự do, không kềm chế, bức thiết ai. Việc xuất gia và hoàn tục dễ như chơi. Nhất là khi quí vị cảm thấy đã không đủ nghị lực để tự thắng mình, tự làm thầy lấy mình... thì đừng nên đem lời rao giảng, khuyên dạy những người khác. Làm vậy là hành động gian trá, người Việt gọi là: Một mặt hai lòng, lá mặt lá trái. Người Tây phương gọi là: Homme à double face, personne double; double-cross, double-minded...!

Đối với người VN chúng ta, những kẻ ”một mặt hai lòng” dù cho khoác cái áo nào, hay núp dưới danh nghiã nào, cũng vẫn bị đời coi là những hạng chẳng ra gì! Trong tinh thần giáo pháp của Như Lai, những vị đó không mong gì tu chứng được. Bởi họ đã chẳng khác nào những con cá bị mắc lưới cuả bọn thuyền chài. Đối với những kẻ có chút học vấn hơn, khôn ngoan, giảo hoạt hơn, thí dụ như ông Nhất Hạnh, tức còn bị cộng thêm cái vỏ ”sở tri chướng” giống như con cá bự hơn, béo mập hơn những con khác. Con cá đó chắc chắn không bao giờ thoát khỏi bàn tay ác nghiệt cuả gã thuyền chài. Trong trường hợp này, nương theo lời đức Phật đã dạy ông A Nan Đà kể trên, ta có thể bảo cho ông Nhất Hạnh và các ông, bà tăng, ni đồng bệnh ”Aí Dục” biết rằng: Cái vỏ tri kiến đơn sơ ấy cuả họ chẳng ích lợi gì cho việc tu hành hết thảy. Nếu không muốn nói, thứ đó chỉ làm cho họ thêm vướng mắc, sa đoạ mà thôi!

Trong số những vị tăng sĩ đã phạm đại giới tà dâm ngày nay, ở hải ngoại, ta còn thấy có hai loại: Một loại không ngoan, ăn vụng khéo chùi mép, không bị vác chiếu ra toà nhục nhã. Thí dụ như: Nhất Hạnh, Thiện Châu & ni cô Mạn Đà La, Huyền Vi, Như Điển, Mãn Giác, Giác Đức, Bửu Trí, Sư Danh, Chơn Trí (Nguyên Siêu), Giác Nhiên, Thiện Nghị v.v... Loại khác, thiếu khôn ngoan hơn, đã phải vác chiếu ra toà năm lần bảy lượt, báo chí Việt-Mỹ đăng tin rùm trời, dư luận đàm tiếu nhục nhã vô cùng, như các ông: Hộ Giác, Thiện Dũng, Chơn Trí, và nhất là HT Thích Chánh Lạc mà tôi sắp kể đến sau đây.

Cổ nhân đã dạy: ”Trí giả tự xử, ngu giả quan phân,vô phúc đáo tụng đình!”. Thoạt tiên, tôi cứ tưởng, những bậc cao tăng cỡ Tăng Thống Hộ Giác, phó tăng thống Chánh Lạc ... phải thuộc hàng trí giả, tức phải biết tự xử, và phải am tường lẽ sống thông thường là: ”Lấy phấn dồi mặt, chớ không ai lấy phân dồi mặt”. Vậy, mà chẳng dè, những vị này lại thuộc hàng ”ngu giả” và đúng là những kẻ đã đi tu gần hết cuộc đời mà còn ”vô phúc đáo tụng đình”

Trước hết, để chứng minh, tôi xin kể trường hợp cuả Thích Chánh Lạc, rồi tới Thích Hộ Giác, là hai nhân vật chóp bu hiện nay cuả GHPGVNTN ở hải ngoại.

HT CHÁNH LẠC RA TOÀ VỀ TỘI TẤN CÔNG TÌNH DỤC!

Ngày 13.12.1998, nhật báo Denver Rocky Mountain News, viết bài tường thuật về cuộc biểu tình trước chùa Như Lai, và đặc biệt nhấn mạnh lời phát biểu của cô Hồ Thị Thu: ”Phong tục nước tôi là người đàn bà không thể nói lên bất cứ điều gì. Đối với tôi, đây là xứ Mỹ. Nếu tôi không nói lên thì sẽ có người khác bị đau khổ!”

Nưả tháng sau, ngày 1.1.1999, vẫn nhật báo Denver Rocky Mountain News loan tin cho biết, trong tuần tới, công tố viên sẽ công bố quyết định có thể truy tố nhà sư Thích Chánh Lạc về hai tội sách nhiễu tình dục đối với thiếu nữ chùa Như Lai hay không?

Từ đây, trong dư luận báo chí Mỹ, vấn đề nhà sư VN, tên T. Chánh Lạc, càng ngày càng trở nên sôi nổi hơn. Ngày 24.1.99, nhật báo The Denver Post và đài truyền hình Mỹ, băng tần số 9, loan tin T.Chánh Lạc, tục danh Lê Kim Cương, đã bị bắt ngày 23.1.99, về tội sách nhiễu tình dục đối với ít nhất 2 trẻ gái vị thành niên, với tư cách một người có tín nhiệm (a person in a position of trust). Sau khi đã nộp tiền ký qũy 25 ngàn MK theo luật định, nhà sư này đã được hưởng tại ngoại hầu tra. Nguyên văn bài báo ấy như sau: ”Tu sĩ bị câu lưu vì tội sách nhiễu”.
Mary Thomas, nữ phái viên cuả cảnh sát Denver cho biết, hôm thứ bảy vừa qua, cảnh sát đã câu lưu một tu sĩ PG bị tình nghi về tội tấn công tình dục cấp 3, và tội tấn công tình dục một em bé gái, với tư cách của một kẻ đã được em tin tưởng.

Lê Kim Cương còn bị tố cáo đã sờ mó, táy máy ít nhất là hai thiếu nữ trong chùa cuả đương sự. Tiền thế chân tại ngoại được ấn định là 25.000 Đô La, và ông đã được ra về thong thả, sau khi đã nộp đủ tiền. Đầu tháng này cảnh sát cũng cho biết, họ còn tình nghi Lê Kim Cương, tục danh của Chánh Lạc, đã sờ mó hai nữ PT trẻ tuổi trong cộng đoàn PT cuả y ở về phía Tây-Nam Denver.

Điều đáng chú ý là kèm theo bản tin trên, tờ báo còn đăng luôn cả hình cuả T. Chánh Lạc, cho thầy chùa này được hưởng cái vinh dự hiếm qúi ”vua biết mặt chúa biết tên”, và bá tánh quan chiêm tấm dung nhan cuả kẻ tu hành toan dụ dỗ gái tơ vào đường dâm đãng!

Hôm sau, ngày 25.1.99, nhật báo Denver Rocky Mountain News loan tin, việc bắt Lê Kim Cương, pháp danh T.Chánh Lạc, về tội sách nhiễu tình dục đối với hai trẻ gái vị thành niên, đã khiến cho một thiếu nữ nạn nhân khác phải lo sợ cho an ninh cuả mình. Thiếu nữ nạn nhân này tên Hồ Thị Thu, 24 tuổi, sinh viên Hóa Học Đại học tiểu bang Colorado, tại Denver. Cô này là người đã chủ xướng các cuộc biểu tình liên tục trong nhiều tháng qua, ngay trước ngôi chùa PGVN tại Denver. Bài báo này viết thêm rằng, trong cuộc biểu tình ngày 10.1.99, có hai người đàn ông trong chùa đã xông ra gây gỗ với cô Thu và người bạn trai của cô. Hai người đàn ông đó đã bị cảnh sát bắt ngay, nhưng cho đến hôm chúa nhựt sau đó, người ta vẫn chưa được tin gì mới.

Vấn đề sách nhiễu tình dục cuả thầy chùa T.Chánh Lạc coi bộ trầm trọng hơn. Ngày 5.2.99, nhật báo Denver Rocky Mountain News loan tin Lê Kim Cương, pháp danh T.Chánh Lạc đã bị công tố viên truy tố tới 5 vụ tấn công tình dục. Trong số có 4 tội tấn công tình dục đối với các trẻ gái vị thành niên, cộng thêm một tội tấn công tình dục cấp 3. Trong bài báo này, ký giả Joan C.Ensslin còn nêu lên một điểm rất đáng để cho mọi người quan tâm là chuyện sách nhiễu tình dục trẻ gái vị thành niên cuả nhà sư nghi can này chẳng phải mới xảy ra đây, mà thực sự đã kéo dài đến 3 năm rồi trong quá khứ, từ năm 1994 đến 1997. Ba năm trời tại sao không giải quyết? Tại sao không thể giải quyết?...

Hôm sau, ngày 6.2. 99, vẫn báo Denver Rocky Mountain News loan tin, một vị quan toà cuả thành phố Denver đã ấn định ngày 25.3.99, toà án sẽ đăng đường nghe nhân chứng sơ khai (preliminary hearing) là hai thiếu nữ trong chùa đã tố giác nhà sư T. Chánh Lạc về tội sách nhiễu tình dục. Nhà sư này, tục danh lê Kim Cương, 57 tuổi, đã bị truy tố về 4 tội tấn công tình dục đối với trẻ gái vị thành niên và 2 tội tấn công tình dục cấp 3. Sau khi đã nạp tiền ký qũi thế chân 25 ngàn MK, nhà sư này đã được hưởng tại ngoại hầu tra. [Về sau, phiên toà này đã được tạm đình lại đến ngày 20.5.99]...

Ngày 20.5.99, như đã thông báo trước, phiên toà nghe lời khai sơ khởi cuả nhân chứng (preliminary hearing) đã diễn ra. Một cách tổng quát, phiên toà nghe lời khai nhân chứng là một thủ tục pháp lý, mà vị quan tòa, với một thẩm quyền giới hạn (magistrate), sẽ quyết định trước hết xem nghi can có phạm phải tội nào không, rồi sau đó xét đến các tội ấy có đủ bằng chứng cụ thể, khả tín để truy tố và buộc tội nghi can hay không. Sau khi đã nghe lời khai cuả các nhân chứng, nếu quan toà nhận thấy trong cả hai trường hợp nêu trên đều không hội đủ lý cớ vững chắc, quan toà có thể quyết định tha bổng nghi can và tuyên bố hủy bỏ vụ án (”You and the law”, Reader’s Digest Association, Inc. Pleasantville, New York ấn hành).

Hôm sau, ngày 21.5.99, nhật báo Denver Rocky Mountain News đăng tin Lê Kim Cương, pháp danh Thích Chánh Lạc, đã xin miễn quyền được tham dự trong phiên toà nghe nhân chứng (Preliminary hearing) ngày 20.5.99, và nội vụ được lệnh chuyển sang tòa án quận hạt thành phố Denver để bị buộc tội (arraignment). Nhật báo này còn loan tin, cho biết vào chiều hôm qua, thứ năm, 20.5.99, đã có khoảng gần 100 người VN đã tập họp trước tòa nhà thành phố (City Building), để yểm trợ cho nhà sư Lê Kim Cương, lúc đó đang ở trong phòng xử 122 C, để nghe các nhân chứng buộc ông ta về 4 tội tấn công tình dục đối với trẻ gái vị thành niên, với một tội sách nhiễu tình dục cấp 3. Phiên toà buộc tội được dự trù vào ngày 23.7.99.

Theo ”You and the law”, Reader’s Digest Association, Inc. Pleasantville, New York ấn hành, phiên toà buộc tội (arraignment), nói một cách tổng quát chỉ là một thủ tục pháp lý, trong đó nghi can sẽ được cho biết những tin tức hay tội trạng của mình, đồng thời được khuyến cáo có thể nhận tội hay không nhận tội.

Hai tháng sau, vấn đề cuả T. Chánh Lạc lại được nhật báo Denver Rocky Mountain News nhắc đến, loan báo cho độc giả biết trong phiên toà buộc tội ngày 23.7.99, Lê Kim Cương đã không nhận tội, và phiên toà xét xử (trial) được dự trù vào ngày 12.10.99. Nhưng sau đó, phiên toà xét xử (trial) này được đình hoãn lại mãi đến ngày 7.2.2000, và sau đó lại được luật sư nghi can viện cớ quá cận với ngày Tết truyền thống, là một ngày rất thiêng liêng, quan trọng của người VN, để xin dời vào một ngày khác xa hơn nữa. Tin mới nhất cho biết phiên toà xét xử ấy sẽ được dự trù vào một ngày đầu tháng 4.2000...

Như trên đã kể, chúng ta không khỏi ngạc nhiên, nhận thấy từ 26 năm qua, ở khắp nơi hải ngoại, chỗ nào có đông người Việt tị nạn cư ngụ cũng đều thấy xuất hiện các loại báo chí. Tuy Colorado không phải là nơi tập trung đông đảo người Việt như Bolsa, Cali, hay Houston, Texas, hoặc Virginia..., nhưng chẳng lẽ nơi này không có một tờ báo Việt ngữ nào phát hành, kể cả loại báo chợ? Thế mà, từ đầu đến cuối vụ án quan trọng này, ta chẳng thấy một tờ báo Việt ngữ nào làm công việc ”thông tin vô tư và xác thực” đúng theo trách nhiệm nghiệp vụ. Trong khi đó, nhà sư T.Chánh Lạc và Ban Quản Trị (BQT) chùa Như Lai vẫn tự tung tự tác, tha hồ áp dụng mọi thủ đoạn tuyên truyền bóp méo sự thật, chơi trò ”cả vú lấp miệng em”, đe doạ nạn nhân, hòng nhận chìm xuồng vụ án. Nhưng may thay cho các nạn nhân bé bỏng, cô đơn, vụ án này đã xảy ra trên đất Mỹ, thuộc công lý cuả Mỹ, được báo chí Mỹ loan tin trung thực, vô tư, cộng thêm tinh thần vô úy cuả một số cựu thành viên BQT chùa Như Lai và cuả nhóm ”Chánh Kiến” Phật Tử Colorado, nên các em đã không bị bọn gian tăng phá giới hiệp cùng đám lâu la bức hiếp và đàn áp!

VÌ ĐÂU NÊN NỖI?!

Là người VN, chúng ta thấu hiểu cặn kẽ tâm lý cuả người VN, nhất là vị thế rất yếu kém cuả nữ giới trong phong tục và tập quán cuả xã hội, và lòng tín ngưỡng sâu xa cuả người nữ PT trẻ tuổi đối với tôn giáo truyền thống cuả dân tộc, nên chúng ta không khỏi giật mình kinh ngạc trước vụ án hi hữu này. Tìm hiểu về vụ án, chúng ta càng không khỏi sinh lòng thán phục tinh thần vô úy trong Kim Cang Thừa của nữ PT trẻ tuổi Hồ Thị Thu, với các em gái vị thành niên, nạn nhân cuả con qủy râu xanh đội lốt Hòa Thượng!

Khởi đầu vụ này, ta nhận thấy, dù cho nữ PT trẻ tuổi Hồ Thị Thu đã tỏ ra đầy đủ nghị lực để giữ cho thân tâm trong sạch, nhưng ngay từ đầu, cô vẫn chưa dám mạnh tay vung nhát chổi lên, để quét ngay đống rác bẩn, thối tha, trong ngôi chùa Như Lai. Trong thơ ngỏ của cô Hồ Thị Thu, đề ngày 3.10.98, đoạn 2, đã có những câu chứng minh thái độ dè dặt và lòng cô thương sót cho danh dự cuả tăng đoàn, và cuả PG như thế nào. Nguyên văn như sau: ”...Vì danh dự của chùa, cuả tăng đoàn, của giáo hội và cuả đạo Phật, cho nên con đã cố gắng đè nén, hy vọng thầy ăn năn hối cải. Nhưng ông Chánh Lạc chứng nào tật nấy, ông đã không ăn năn, mà lại ăn vụng, còn có những hành động xúc phạm đến trinh tiết của các em khác trong Gia Đình PT Nguyên Thiều”.

Vẫn trong thơ này, cô Hồ Thị Thu còn cho người đọc biết, trước đó khá lâu, cô đã minh danh và đích thân gửi cho BQT chùa Như Lai một ”lời kêu cứu”, đề ngày 30.7.98, kể rõ”sự thật về thầy Chánh Lạc” với những hành vi dâm loạn cuả ông ta, nhưng chẳng những BQT đã không chịu cứu xét, viện ngụy cớ ”thơ nặc danh”, mà còn quật ngược lại nạn nhân, qui chụp cho nạn nhân tội ”nói láo”, và làm tay sai cho CSBV, đánh phá uy tín cuả những nhà sư ”chống Cộng”..., rồi cuối cùng còn chất vấn nạn nhân bằng một câu đầy ngụ ý bất lương: ”Tại sao sự việc xảy ra cách đây hơn 4 năm mà phải đợi tới giờ này mới đưa ra?”. Thái độ và hành động ấy cuả BQT chùa Như Lai, do ông Bùi Sỹ làm chủ tịch, tưởng rằng có thể khoả lấp được tội trạng cuả Chánh Lạc, để lập công, nhưng chẳng dè nó đã tạo nên hậu quả ”boomerang”, tức nước vỡ bờ. Thế là quả bom thúi cuả chùa Như Lai nổ tung tóe trên diễn đàn báo chí Mỹ, khiến chẳng những cộng đồng người Việt tị nạn ở Colorado phải bịt mũi, mà chí đến người Mỹ ở điạ phương cũng chịu không nổi!

Vậy, nội dung và diễn trình của vụ án dâm tăng này đã xảy ra như thế nào? Để bảo đảm tính chất xác thực, dưới đây, tôi mạn phép công bố nguyên văn bức thơ minh danh tố cáo thứ nhất, đề ngày 30.7.98, cuả nạn nhân Hồ Thị Thu, đã gửi cho cộng đồng người Việt ở Colorado, các sáng lập viên chùa Như Lai, các cựu thành viên BQT chùa Như Lai, các báo: Ý Dân, Việt Báo, Lạc Việt, Chàng, Văn Nghệ và toàn thể PT trên toàn cõi HK như sau:
“...Là một PT thuần thành, mọi chuyện xảy ra liên quan đến đạo Phật đều trước hết nên tìm cách giải quyết êm đẹp trong nội bộ đó là điều cần thiết. Bản thân chúng con đã viết thư gửi cộng đồng PG chùa Như Lai, để trình bày việc làm của thầy Chánh Lạc, Lúc ban đầu BQT chùa Như Lai đã không tiếp nhận lá thư của con và cho đó là thư nặc danh. Không hiểu trình độ của BQT đến đâu mà cho đó là thư nặc danh, trong thư có ghi rõ tên tuổi, chữ ký, và đích thân con đưa đến tận tay qúy bác trong BQT; mà vẫn còn cho đó là thư nặc danh. Thế nào mới gọi là thư chính danh hỡi qúi bác? Vào ngày 12.5.98, ông Bùi Cảnh, phó chủ tịch chùa Như Lai đã gọi điện thoại đến nhà con và nói với ba con rằng: ”Tôi đại diện cho cộng đồng chùa Như Lai báo cho anh biết chúng tôi đã họp nội bộ 2 lần rồi, và không có tư cách để giải quyết vấn đề này, chúng tôi đã đưa cho luật sư làm việc và sẽ đưa con anh ra toà về tội vu khống một vị lãnh đạo tinh thần”. Khoảng ba tuần sau, vào chiếu thứ sáu, ngày 22.5.98, lúc 5 giờ 30 chiều con nhận được thư hồi âm bảo đảm cuả BQT. Bức thư mà BQT gửi cho con thật quá kém về nội dung cũng như hình thức. Chẳng khác gì một bức lệnh thư mà khu phố công an CSVN thường dùng để buộc người dân đến văn phòng hạch hỏi. Bức thư mà con viết gửi BQT với tư cách là một nguyên cáo chứ không phải là một kẻ bị cáo; ngược lại thư mà BQT gửi cho con với ẩn ý như một kẻ bị cáo. Qua đó cho con thấy rằng BQT thiếu nhiệt tình để giải quyết vấn đề này. Tiếp theo, con có trả lời một thư bảo đảm cho BQT là không thể đến sáng thứ bảy, ngày 23.5.98, vì lý do thời gian chỉ vài tiếng đồng hồ sau khi nhận thư thì không thể đáp ứng kịp. Con thiết nghĩ, con là một PT còn nhỏ đến chùa với một tâm nguyện duy nhất là học hỏi giáo lý nhà Phật từ nơi thầy cũng như từ những chú, bác lớn tuổi trong chùa để giúp ích cho bản thân và xã hội. Không ngờ các bác các chú trong BQT chùa Như Lai có những hành động vu cáo con để che lấp hành động dâm dục cuả thầy Chánh Lạc. Sau đó những phe cánh của ông thầy Chánh Lạc chẳng hạn như ông Bùi Sỹ, một số ông trong và ngoài BQT, cùng tờ báo Chánh Tín vớ vẩn nào đó đã gián tiếp cho con là người CS nằm vùng, kẻ phá chùa, v.v... Thậm chí có những ông không dính dáng gì đến BQT mà cũng ồn áo xách quần đi họp BQT về vấn đề lá thư của con. Cũng nên biết những ông này chỉ dựa hơi để tham cầu điạ vị, chẳng có khái niệm gì về phương pháp chống Cộng ngoại trừ phương pháp ”chụp mũ sau lưng”. Điển hình, nếu các ông ấy thật sự chống Cộng thì làm sao để cho vợ, con, rể, của mình đi về VN như đi chợ. Riêng bản thân con hãnh diện chưa bước chân về VN để tiếp tay CS trên phương diện kinh tế; chưa bao giờ điền đơn xin xỏ nhà cầm quyền CS để được nhập cảnh. Không đến nỗi ngu suẩn như bao nhiêu kẻ khác bán rẻ trinh tiết vợ con của mình để cầu danh.

Trở lại vấn đề, sau khi bức thư con gửi cho BQT chùa Như Lai, từ đó con không nghe động tĩnh gì về phía BQT chùa Như Lai. Con đã gửi thư bảo đảm thẳng giáo hội VNTN hải ngoại tại HK, văn phòng II VHĐ, để xin giáo hội giải quyết. Cho tới ngày hôm nay GH vẫn chưa trả lời thư của con. Theo con nghĩ thủ tục giải quyết đối với nội bộ như vậy là đầy đủ mà họ vẫn không giải quyết cho con. Do đó hôm nay con mạo muội trình bày vấn đề ra trước công luận để xin qúi vị giúp con giải quyết về việc ô nhục con mà thầy Thích Chánh Lạc là thủ phạm.

Thưa qúi vị,
Bốn năm về trước (1994), con vào trong phòng ăn của thầy Chánh Lạc để rửa chén cho thầy, không ngờ thầy Chánh Lạc đứng sau lưng con và bóp vào vú con. Khi đó đầu óc con rất kinh hoàng và bỏ chạy ra khỏi nhà bếp. Cách ba tháng sau, chị Lê Thị Hiền đoàn trưởng đoàn thiếu nữ của con sai con vào nhà bếp lấy cái đĩa cho chị, con liền tuân theo và chạy vào lấy, khi đưa tay vói lấy cái đĩa, một lần nữa thầy Chánh Lạc đã đứng sau lưng con và bóp vào vú con và ông còn nói: ”Thầy dạy mất công, không cho thầy để cho người khác thôi!”.
Một lần nữa con bỏ chạy và không bao giờ tha thứ cho việc làm cầm thú cuả thầy Chánh Lạc nữa.
Ngoài ra có những em chỉ mới 14 tuổi cũng bị ông thầy cầm thú lạm dụng tình dục một cách trắng trợn trong chùa. Để bảo chứng lời con nói là sự thật, con xin phát lời thệ nguyện như sau: ”Nếu con bịa đặt để vu khống cho thầy Chánh Lạc về hai vụ trên thì đời đời kiếp kiếp của con, của gia đình con, và cuả tất cả bà con thân thuộc của con sẽ bị đoạ vào điạ ngục và không bao giờ rời khỏi cảnh tam đồ ác đạo”.

Đối với BQT cộng đồng PG chùa Như Lai tại Colorado, theo nội qui của chùa thì hội đồng BQT là những vị đại diện cho PT tại Colorado điều hành ngôi chùa, phục vụ quần chúng PT, không chịu sự chỉ đạo hay phục vụ bất cứ một cá nhân nào kể cả ông thầy Thích Chánh Lạc. Nếu qúi vị quả tình thuộc vào diện này thì bản thân chúng tôi yêu cầu BQT trước ngày 15.9.98 ra văn thư triệu tập PT đến chùa đông đủ để đích thân chúng tôi cùng thầy Chánh Lạc ra trước chánh điện để đối chất trước mặt mọi người. Đạo Phật là đạo tôn trọng sự thật, tại sao BQT không dám điều tra sự thật về việc này. Ngược lại nếu BQT không đủ tư cách giải quyết theo như ông phó CT Bùi Cảnh đã nói thì qúi vị nên che mặt lại rồi rút lui khỏi chùa, đừng choán chỗ.

Đối với cộng đồng người Việt tại Colorado, qúi vị sáng lập viên chùa Như Lai, qúi vị cựu hội trưởng, cựu thành viên HĐQT và toàn thể quí vị PT, con xin qúi vị vì chính nghĩa, vì danh dự cuả ngôi chùa Như Lai mà lên tiếng đòi BQT chùa Như Lai phải đưa vụ này ra trước mọi người để giải quyết.

Kính gởi đến qúi vị lòng biết ơn và cầu chúc qúi vị luôn luôn sáng suốt để bài trừ những thành phần ”tầm gởi” gây tác hại đến PT tại Colorado. Nếu ai cần biết thêm chi tiết xin liên lạc con ở số 303- 935, 8827.
Ký tên (Hồ Thị Thu).

VÀI Ý KIẾN

Ngoài ra, ngày 14.5.98, ông Hồ Văn Ngộ, thân phụ của cô Thu còn gửi cho HT Thích Hộ Giác, chủ tịch HĐĐH giáo hội PGVNTN tại HK (văn phòng II VHĐ) để ”kính mong GHPGVNTNHN tại HK sắp xếp chuyện này êm đẹp cho khỏi mang tiếng ra ngoài”. Noi gương cha, ngày 28.5.98, cô Thu cũng đích thân gửi thêm một lá thơ khác cho HT T. Hộ Giác, tỏ bày ước vọng hết sức khiêm nhường với những lời lẽ rất dễ thương mà bất cứ ai không phải loài cầm thú vô lương tri đều không khỏi sinh lòng trắc ẩn: ”Con kính mong HT, qúi thầy và qúi cô giải quyết vấn đề này cho êm đẹp. Con không muốn làm lớn chuyện tại sợ xấu cho đạo mình. Con không muốn thầy T. Chánh Lạc hại những em bé sau này”.

Căn cứ nơi những bức thơ trên đây cuả cô Hồ Thị Thu, và ông Hồ Văn Ngộ, thân sinh của cô, tuy bất đắc dĩ đã phải minh danh tố cáo trực tiếp những hành động dâm dục và ngôn nữ vô luân cuả Thích Chánh Lạc, nhưng nạn nhân và gia đình vẫn không hề có ý muốn ”làm xấu cho đạo mình”. Mặt khác, cha con cô Thu còn tin tưởng nơi cái tổ chức gọi là GHPGVNTN ở hải ngoại, do HT Hộ Giác cầm đầu, và nuôi hy vọng sẽ được Hộ Giác tìm cách giải quyết êm đẹp trong vòng nội bộ... Từ đó, ta nhận thấy thêm một bằng cớ hùng biện nữa chứng tỏ người phụ nữ PTVN, vốn thấm nhuần truyền thống nhẫn nại cuả luân lý PG. Tuy thân đã trở thành nạn nhân cuả dâm tăng phá giới, nhưng vẫn không bao giờ dám đơn phương phản ứng tức khắc, hoặc làm lớn chuyện ngay, để chuốc thêm phiền não. Thậm chí có người đành cắn răng chịu nuốt nhục, rồi âm thầm xa lánh chỗ chùa chiền cho đến ngày nhắm mắt. Còn lại, phần đông, họ thường âm thầm chịu đựng và tha thứ, để cho kẻ tội lỗi có dịp ăn năn, hối cải. Nhất là kẻ tội lỗi đó lại đáng tuổi ông, cha đang núp dưới danh nghĩa Như Lai, ngồi tòa Như Lai, nói pháp Như Lai, đóng vai hướng dẫn tâm linh cho PT.

Nhưng theo tôi, đức tính qúi báu đó chỉ có giá trị tiêu cực, và không đúng hoàn toàn với giáo lý chân truyền cuả PG. Bởi chính Đức Thế Tôn đã dạy, nhẫn nại là khí giới tuyệt độc để tiêu diệt các ác pháp, để đào bứng tận tuyệt hết gốc rễ của các ác pháp. Người nhẫn nại được gọi là người đào bứng tận gốc rễ của các điều tội lỗi trong thế gian. Đây chính là mặt tích cực của hạnh ”nhẫn nhục”. Trong Mật Tông Du Gìa Tối Thượng ghi rõ: ”Thầy dạy điều gì trái với Phật pháp, chớ có theo, mà phải phê bình, chỉ trích ngay!”

May thay, sau đó cô Thu đã nắm bắt được yếu tố tích cực nằm trong Phật ngôn, để kịp thời dám biến đức tính nhẫn nại cuả người PT chân chính thành một võ khí hiệu nghiệm chống lại hành động dâm dục của Chánh Lạc, cùng thái độ nô lệ u mê, ươn hèn cuả BQT chùa Như Lai và đồng bọn PT gian. Tuy nhiên, trong phản ứng cuả cô Thu và ông Ngộ, ta thấy có hai điều cần phải mổ xẻ và bàn luận thêm cho sáng tỏ hơn:

-Trước hết, khi đọc hai lá thơ cuả cha con cô Thu cầu cứu HT Hộ Giác, tôi không khỏi đau lòng thương hại cho hai PT đáng yêu này. Qủa tình họ đã không biết một mảy may gì về thực chất băng đảng ”MAFIA” của cái tổ chức gọi là giáo hội PGVNTN ở hải ngoại. Họ lại càng mù tịt về các hành vi bất lương, gian dâm, sảo trá cuả một số đông trong nhóm cầm đầu các tổ chức giáo hội đó. Nhất là tiền tích gian dâm lẫy lừng của Hộ Giác từ thuở còn là một Đại Đức (!?) trẻ tuổi, trong nhóm PG đấu tranh miền Trung, trụ trì ở một ngôi chùa gần cầu Băng Ky, trên đường đi Thủ Đức, nằm sau lưng hãng sơn Bạch Tuyết. Thời đó, báo chí Sài Gòn đã bàn tán khá nhiều đến những hành vi công khai dâm loạn đốn mạt cuả Hộ Giác với các nữ PT. Trong số đáng kể nhất có người con gái nhỏ của bà chủ hãng dầu cù là Mac Shu, nằm trên đường Lê Thánh Tôn, gần chợ Sài Gòn. Hành động dâm dục của Hộ Giác đã lẫy lừng đến độ một người dân thường lao động, tên ông Bảy, nhà ở ngang chùa cuả Hộ Giác cũng đã biết, và thường chiều chiều ra đứng trước cửa, ngó sang chùa, chửi đổng: ”Đ...mẹ, mấy thằng thầy chùa này mà tu cái gì. Chúng nó tu gì mà chơi toàn là đàn bà con gái không!... Đ...mẹ tiền thân cuả tụi nó là "Cậu Chó" đó!!!”

Sang đến HK, thoạt tiên Hộ Giác ở vùng miền Đông, bị chuyện tình ái lôi thôi, bỏ chạy tới Houston, Texas, trụ trì chùa Pháp Luân, đã vướng thêm nhiều vụ liên can đến dâm dục, dụ dỗ gái vị thành niên ra khỏi nhà cha mẹ, tòng phạm hiếp dâm nữ đệ tử, bị toà xử tội, và báo chí ở Houston đã đăng tải rùm trời. Chưa đủ! Hộ Giác còn dám ngủ cả với vợ một đệ tử của ông ta, cũng là một thầy chùa cùng phái Nam Tông!... [hãy đọc lại chương viết về Bửu Trí]

Bởi vậy, tôi không lạ gì, khi thấy lời kêu cứu của cha con cô Thu đã bị rơi vào sa mạc. Ấy là chưa kể, về sau, chính Hộ Giác còn nhân danh cái giáo hội ”MAFIA” của y, để bày tỏ sự ”tiếp tục tín nhiệm đối với Chánh Lạc”!

Theo tôi, đây là một bài học rất đắt gía cho các giới PT khắp nơi hải ngoại. Sau 26 năm lường gạt lòng tín ngưỡng cuả đồng bào, thầy chùa nào cũng đã trở nên giàu có, nhà cửa, đất đai, xe cộ sang trọng, tiền muôn bạc triệu trong tay, bây giờ cái mặt nạ của bọn ấy đã bị rơi xuống rồi. Họ đã hiện nguyên hình là một băng đảng ”giặc thầy chùa”, cấu kết rất chặt chẽ với nhau, áp dụng chính sách ”phủ bênh phủ, huyện bênh huyện”, để bảo vệ quyền lợi chung, để tiếp tục làm ông làm cha thiên hạ, tạo một sức ép rất nặng nề trên tinh thần cuả tập thể PT.

Trong nghịch cảnh đau thương này, theo tôi, về mặt tu hành, ta nên đem lời Phật dạy: ”Hãy thắp đuốc lên mà đi!”..., và hãy tìm ”Phật tại TÂM!”... ra mà nghiền ngẫm thêm cho đáo lý hơn. Ta không nên vọng động, cầu tìm Phật nơi người khác, nhất là nhờ trung gian cuả những ác tăng, như ta đã từng nhận diện. Về mặt, xã hội, nay đã đến lúc, các giới PT ở hải ngoại nên sớm tỉnh ngộ, đoàn kết chặt chẽ thành một khối tín đồ chân chính, xứng danh đệ tử của Như Lai, để tự cứu lấy mình và các đồng đạo của mình, không để cho bọn giặc thầy chùa tiếp tục khai thác lòng mộ đạo mù quáng của mình nữa. Trong 26 năm qua, các giới PT đã bị đặt vào một nghịch cảnh vô cùng nghiệt ngã, mà những câu châm ngôn, tục ngữ sau đây đã cực tả hết sức xác đáng: ”Nuôi ong tay áo, nuôi khỉ dòm nhà” và ”Nuôi cò, cò mổ mắt, nuôi chó, chó nắc vào L...!”

- Xuyên qua một tình tiết khác mà cô Thu đã kể trong thơ, có lẽ nhiều người không bận tâm đến, song theo tôi, lại chính là mấu chốt cuả vấn đề, là nguyên ủy cực kỳ quan trọng đã đẻ ra mọi thứ tội lỗi, mọi hành vi ác pháp trong chốn Thiền môn từ hơn một phần tư thế kỷ đã qua ở hải ngoại. Đó là câu: ”Bốn năm về trước (1994), con vào trong phòng ăn của thầy Chánh Lạc để rửa chén cho thầy, không ngờ thầy Chánh Lạc đứng sau lưng con và bóp vào vú con!...”. Câu này đã nhắc cho tôi nhớ đến các hành động tuân phục, và nuông chiều cách quá đáng cuả một số nữ PT đối với các thầy chùa. Tại sao cô Thu lại phải rửa chén cho Chánh Lạc? Bộ ông ta đã cụt hết hai tay rồi sao? Cô Thu và tất cả các nữ PT khác nên nhớ: Đạo Phật từ thuở mới du nhập vào VN đã đem theo truyền thống cao qúi: ”chấp lao phục dịch” (phải lao động tay chân), và ”bất tác bất thực”(không làm thì không ăn). Ngày nay, ở hải ngoại, bọn thầy chùa này đã được các hàng đàn na thí chủ cúng dường phủ phê, nuôi dưỡng béo mập, cả ngày chỉ ăn không ngồi rồi, thế mà khi Chánh Lạc ăn xong còn có người hầu hạ rửa chén cho nữa, thì thực là quá đáng, và ngoài sức tưởng tượng của tôi!

Thì ra bây giờ, trong chốn Thiền môn ở hải ngoại, bất cứ chuyện gì, dù tồi bại, phi lý, vô luân đến đâu cũng đều có thể xảy ra được. Như tôi đã kể trong các chương trước, trong một chuyến xe buýt du ngoạn, có nữ PT đã vội vàng te te chạy đi xí chỗ trước ở cầu tiêu công cộng, bên xa lộ, để cho thầy vào ỉa đái! Có những PT còn ngoan ngoãn đến độ chịu khó đứng im lìm như một pho tượng gỗ, khoanh tay hầu thầy suốt bữa ăn, chờ thầy ăn hết chén cơm, vội vàng khom lưng nâng chén, đem sới chén khác, rồi kính cẩn bưng đến dâng lên cho thầy. Khi thầy đớp xong, PT đó lật đật dâng lên một chiếc khăn hấp nóng, ủ hương thơm, đặt trên một cái khay nhỏ, để thầy lau mặt!... Chứng kiến cảnh quan liêu, phong kiến lạc hậu đó, lòng tôi không khỏi quặn thắt, và cổ họng nghẹn đầy đờm dãi, nhưng không sao khạc ra nổi. Tôi thiết nghĩ, những PT đó, trong gia đình, chắc gì đã chịu hầu hạ bố mẹ tận tình như thế, để gọi là đền đáp phần nào công sinh thành dưỡng dục. Ấy là chưa kể hạng người đến chùa để phô trương, ra điều ta là người PT thuần thành, mộ đạo không ai bằng; nhưng thực chất chỉ là trò đóng kịch cuả những kẻ bất lương...

Những PT ngu dại đó đã không biết rằng những hành vi, ngôn ngữ xu phụ quá đáng cuả họ đối với thầy chùa đã góp phần tội lỗi rất lớn trong sự băng hoại cuả PG, làm sa đọa giáo pháp cuả Như Lai. Những hạng PT đó thổi phòng tính kiêu căng hợm hĩnh quê muà cuả thầy chùa lên đến tận mây xanh, khiến bọn bất lương đội lốt tu hành này sinh lòng ngã mạn nói năng sống sượng, trịch thượng, và hành động vô luân. Như trường hợp thầy chùa Như Điển ở Đức đã dám hô hào trắng trợn: ”thùng phước sương chia ba!”, và không chút ngượng miệng khi lớn tiếng mắng mỏ sỉ vả cả đám đông PT, có người đáng tuổi cha, chú, cô, dì cuả hắn, tại NPĐ Berlin, và NPĐ Munchen: ”Mấy người làm mất thể diện tôi, tôi sẽ từ mấy người!...”, và: ”Mấy người, ai cũng chỉ biết nói cho đã, cho sướng miệng!...”.
Thực đúng là khẩu khí láo xược của bọn người vô giáo dục, dựa hơi Phật pháp, coi mục hạ vô nhân và không còn biết luân lý là gì nữa!

Nơi đây, ta hãy nghe chính lời Đức Đạt Lai Lạt Ma, đời thứ 14, hiện đang tại thế, đã nói: ”Một phần lỗi thuộc về PT. Vì họ đã dại dột coi các ông thầy như thần thánh, lầm tưởng mọi hành động của ông thầy đều cao thượng, nên đã tỏ ra tuân phục, cưng chiều các thầy qúa đáng, làm hư hỏng họ... Điều quan trọng là đừng nên vội vàng coi ai là thầy của mình. Vì đó là mối liên hệ rất quan trọng. Phải đợi một thời gian dài, có khi cần đến 10 năm, hay lâu hơn thế nữa, để quan sát cách xử sự, cách giảng dạy, khả năng tu hành của kẻ ấy cho thật chính xác. Trong thời gian đó ta chỉ nên coi họ như một người bạn thiện tri thức mà thôi. Không nên tin cậy gì nơi họ hết thảy!...” [trích lời trao đổi giữa Đức Đạt Lai Lạt Ma với tiến sĩ tâm lý học Jack Engler, và GS tâm lý Jean Shinoda Bolen].


1 comment:

Anonymous said...

Người viết bài này sao ko để lại tên hoặc bút danh? Or ở chỗ nào mà mình tìm ko thấy kìa?
Also, viết báo là làm nhiệm vụ truyền thông tin chứ ko phải tuyên truyền hoặc chuyển đạt cảm giác của mình. Người viết bài này dùng rất nhiều "tính từ" cho nên ko đúng với nhiệm vụ của mình.
Đặc biệt, khi dẫn chứng tin của báo, sách, hoặc ai đó thì phải có trách nhiệm đưa links.
Mình ko nói là các thông tin trên là sai nhưng người viết phải làm đúng với bổn phận và trách nhiệm của một người đưa tin thật sự.