Friday, August 28, 2009

Leonard Magruder-Giới Truyền Thông Tầm Vóc Quốc Gia Dối Trá Về Cuộc Tổng Tấn Công Tết Mậu Thân


Audio

Leonard Magruder

Phần 3 - Làm Sao Giới Truyền Thông Tầm Vóc Quốc Gia Dối Trá Về Cuộc Tổng Tấn Công Tết Mậu Thân

Cuộc Tổng Tấn Công Tết Mậu Thân đã được giới truyền thông cấp tiến ở New York tạo ra hình ảnh như là một cuộc bại trận của Hoa Kỳ thật ra, như Tướng Westmoreland và tất cả các nhà sử học đồng ý, hầu như là một cuộc bại trận thảm khốc của Miền Bắc Việt Nam. Không những họ mất một nửa số 90,000 quân mà họ mang ra trong các cuộc đánh, mà Việt Cộng hầu như hoàn toàn bị tiêu diệt.

Trái ngược với sự trù liệu của Miền Bắc, dân chúng Miền Nam đã không làm gì giúp những kẻ xâm lăng. Thay vào đó, họ đã nổi dậy trong sự đột ngột và chống trả, chính quyền và dân chúng lần đầu tiên đã khích động thành một khối và nhiều người tình nguyện vào quân lực VNCH gần gấp hai.

Ở Hoa Kỳ, những sự kiện rõ ràng trong cuộc Tổng Tấn Công Tết Mậu Thân, cuộc chiến không phải là cuộc "nội chiến", Miền Nam rõ ràng không muốn sống dưới sự cai trị của Cộng Sản và muốn người Mỹ viện trợ, và người Miền Bắc Việt Nam là người đưa đến sự "diệt chủng" và "gây hấn" qua vụ thảm sát tại Huế và phóng hỏa tiễn vào những thường dân tay không, chính ra đã chấm dứt những luận điệu của phong trào "hòa bình". Đó là những giây phút của sự thật cho những người ở các trường đại học và giới truyền thông. Họ đã rớt cuộc thi. Những dối trá được tiếp tục tái diễn một cách điên tiết.

Giới truyền thông New York, thấy một cơ hội để lợi dụng tin tức hầu xen lẫn những quan điểm chiến tranh của mình một cách hữu hiệu tới quần chúng Hoa Kỳ giờ đây tạo nên, và cố tình duy trì, một hình ảnh "thảm khốc", ngay cho dù hình ảnh đó trái ngược với những tường trình được gửi về từ chiến trường. Hình ảnh này đã được các vị cố vấn của Tổng Thống Johnson tin một cách nghiêm trọng đã làm thay đổi hoàn toàn kết cục của cuộc chiến ở ngay giây phút chiến thắng đã có thể xẩy ra. Tự do truyền thông đã cướp đi khả năng phán đoán nghiêm trọng của chính quyền và dân chúng Hoa Kỳ về những quyền lợi an ninh sống còn của họ trong thời chiến.

Lý do đau thương thật sự khiến chính sách thay đổi sau cuộc Tổng Tấn Công Tết Mậu Thân, được thấy trong lời Tổng Thống Johnson nói với Tướng Westmoreland lúc bấy giờ là theo đuổi cuộc chiến mạnh bạo hơn không thích hợp với khung cảnh chính trị, và ông đã "chẳng có sự lựa chọn nào ngoài việc cố xoa dịu những kẻ phản chiến để họ khỏi bất thình lình đòi người Mỹ rút ra một cách hèn hạ" (American in Vietnam, Levy, 1978). Một trong những hiện tượng không thể tin được trong lịch sử chiến tranh, trong thời kỳ này, đã phải cám ơn giới truyền thông, là không có một sự tương quan hợp lý nào giữa những gì thật sự đang xẩy ra ở Việt Nam và phản ứng tại mặt trận hậu phương. Phản ứng từ sự chiến thắng là nỗi tuyệt vọng. Đây là những gì mà giới truyền thông gọi là "chiến thắng tâm lý" do chính họ tạo ra.

Và sự nhục nhã suốt đời của họ, phong trào "hòa bình" đã đối lại với bất cứ dấu hiệu thành công nào bởi lực lượng Hoa Kỳ trong Trận Mậu Thân là sự hốt hoảng, sợ quốc gia của chính mình sẽ thắng cuộc chiến. Như ứng cử viên tổng thống George McGovern đã nói với cựu chiến binh Hoa Kỳ và là cựu Bộ Trưởng Hải Quân James Webb rằng "Ông không hiểu là tôi không muốn chúng ta thắng cuộc chiến đó" (American Enterprise Mag. May/June 1997).

Tờ The National Vietnam Veteran's Review, số tháng 4 -6 năm 1986, có 1 bài báo đăng nơi trang nhất (có hình ảnh) tựa đề "Giáo Sư Kêu Gọi Quốc Hội Điều Tra Về Sự Đối Xử Của Báo Chí Trong Cuộc Chiến Tranh Việt Nam". Trong suốt thời kỳ đó, ông Magruder đã phân phát một bản "Yêu Cầu Quốc Hội" tới hầu hết các vị Dân Biểu, Nghị Sĩ kêu gọi Quốc Hội điều tra vì làm sao mà một cuộc chiến thắng rộng lớn của người Mỹ đã bị tường trình tới dân chúng Hoa Kỳ như là một cuộc bại trận. Điều yêu cầu này đã được 12 hiệp hội lớn của cựu chiến binh Hoa Kỳ tham chiến ở Việt Nam và Tướng Westmoreland ủng hộ. Như được nói trong bài báo đăng trong tờ N.V.V.R, "Tướng Westmoreland, người đã gọi điện thoại cho Ủy Ban Chỉ Đạo (Streering Committee), công bố trước công chúng trong tuần này, đề án của Giáo Sư Magruder là một vấn đề cực kỳ quan trọng và tôi ủng hộ những nỗ lực của ông ta 100%".

Những bản sao tài liệu mà ông Magruder gửi tới Quốc Hội đã được phân phát tới tất cả các cơ quan báo chí qua trụ sở Báo Chí Quốc Gia ở Washington, nhưng không một tờ nào đăng lại trên báo. Giới truyền thông luôn luôn cố gạt bỏ lời buộc tội đã sạo sự về cuộc Tổng Tấn Công Tết như một sự tưởng tượng kỳ quặc của cánh hữu, nhưng trong tài liệu phân phát tới Quốc Hội của ông Magruder đã trích dẫn từ 21 tiêu chuẩn lịch sử và những lời bình luận về cuộc chiến Việt Nam như sau:

"Quân địch bị tổn thất nặng nề, ông ta gửi tổng cộng 84 ngàn quân. Ông ta mất 40 ngàn quân bị tử thương." (Bản báo cáo của Tướng Earl G. Wheeler, Tổng Tham Mưu Trưởng, trong cuộc Tổng Tấn Công Tết. Ngày 27 tháng 2 năm 1968) (Ghi chú: quân đồng minh tổn thất 927. Đây là một sự thảm khốc cho Miền Bắc VN song le đài CBS lại gọi là "một sự bế tắc")

"Quân đồng minh phản công sau Tết tiêu hủy cơ sở của Việt Cộng và là một sự thất trận lớn lao của Miền Bắc. Tuy nhiên mạc dù chiến thắng như vậy, giới báo chí ở Hoa Kỳ đã biến Tết thành một cuộc thất trận của Hoa Kỳ." (Những Trận Chiến Lớn của Thế Kỷ 20 - Great Battles of the 20th Century - Sir Basil Liddell Hart).

"Việt Cộng bị thương vong nặng nề... nhưng trường hợp này không phải là điều phản ảnh trên những bản tường trình báo chí hay trên những đài truyền hình ở Hoa Kỳ." (The Unmaking of a President - Hebert Schandler).

"Tiếp theo Tết, quân địch đã bị hoàn toàn thất thế (nhưng) quốc gia hùng mạnh nhất trên thế giới đã không có sức mạnh của ý chí để trực diện tình hình." (Strategy for Defeat - Admiral Sharpe)

"Quân đội chính quy Miền Bắc Việt Nam và quân du kích Việt Cộng đã hoàn toàn thất trận trên chiến trường. Công nhận là Hoa Kỳ ưu việt hơn lúc đó, ít nhất các lực lượng Miền Bắc Việt Nam bị tiêu diệt" (Crossroads of Modern Warfare - Drew Middleton).

"Ấn tượng tạo ra bởi giới báo chí và truyền hình phóng sự về cuộc tổng tấn công là một sự thất trận lớn lao cho nhân dân Hoa Kỳ và và Miền Nam Việt Nam." (Why We Were in Vietnam - Norman Podhoretz).

"Cuộc chiến hãy còn có thể mang lại nhiều lợi thế sau này, sau cuộc thất trận của cuộc Tổng Tấn Công Tết của quân địch. Nhưng điều này đã không xẩy ra. Giới báo chí và truyền hình đã tạo ra một hào quang, không phải chiến thắng, mà là bại trận" (A Soldier Reports - General William Westmoreland).

"Giới báo chí chống lại lời tuyên bố chính thức về sự bại trận của Cộng Sản bằng cách nói rằng ngay cho dù điều đó là đúng (điều mà họ phủ nhận dù chính họ đếm sự tổn thất chính thức của quân địch) Cộng Sản đã chiến thắng cuộc chiến tranh tâm lý" (The Vietnam War - an international panel of historians).

"Đây là cuộc chiến duy nhất bị thua trên những cột báo của tờ New York Times. Họ đã tạo ra một hình ảnh Miền Nam Việt Nam quá xa vời sự thật, ngay là một bức tranh biếm họa cũng dở. Có những kẻ đặt điều, bóp méo sự thật và dối trá". (Certain Victory - Dennis Warner)

"Du khách viếng thư viện Lyndon Johnson được nghe, "trong khi Tổng Thống đang đọc những bản tường trình từ cuộc chiến cho biết rõ ràng là quân địch đã bị tổn thất quân sự nặng nề (Tết), báo chí và truyền hình tạo ấn tượng là chúng ta bị tổn thất và việc bại trận không thể tránh được." (New York Times News Service)

"Liên Quân Khu, Tổng Hành Dinh của Việt Cộng, trong bản tường trình số 6 của họ, tháng 3 năm 1968, đã công nhận cuộc Tổng Tấn Công Tết Mậu Thân đã thất bại: "Chúng ta thất bại trong việc đoạt một số các mục tiêu chính. Chúng ta cũng đã thất bại giữ đóng những vùng đã chiếm được. trong lãnh vực chính trị, chúng ta đã thất bại thúc đẩy nhân dân đứng lên làm cuộc khởi nghĩa." (The Magruder Expose - Leonard magruder).

"Đây là lần đầu tiên trong lịch sử hiện đại, kết quả của một cuộc chiến được quyết định không phải trên bãi chiến trường mà trên những trang giấy in và những màn ảnh truyền hình - chưa bao giờ trước đây Việt Nam có một chính sách chung mà giới truyền thông lục kiếm, bằng hình ảnh và bóp méo sự thật không ngừng nghỉ, cuộc chiến thắng của quân địch của những phóng viên bên chính mình." (Encounter-British journalist Robert Elegant).

"Đó là sự thất bại quân sự lớn lao của Việt Cộng và Miền Bắc VN đã chứng minh chỗ rẽ chính trong sự quyết tâm của Hoa Kỳ. Nói theo kiểu quân đội đó là sự bại trận lớn lao của Giáp. Tuy nhiên, trên những màn ảnh truyền hình của Hoa Kỳ, Tết đã trở thành một cuộc chiến thắng của những người Cộng Sản." (Vietnam - Ian Beckett).

"Ông Jack Fern của đài NBC đưa ý kiến với vị chủ nhiệm chương trình của NBC, ông Robert Northfield, là làm một cuốn phim tài liệu trình chiếu về Tết rõ ràng là một cuộc chiến thắng không thể chối cãi của Hoa Kỳ.""Chúng ta không làm được," ông Northfield nói, "Tết đã được kiến lập trong đầu của quần chúng như là một sự bại trận". (Between Fact and Fiction - Edward J. Epstein)

"Khi Tướng Westmoreland công bố với quần chúng là cuộc Tổng Tấn Công Tết là sự thất trận lớn lao của Cộng Sản và là một sự thắng trận to lớn cho những lực lượng Đồng Minh, một sự kiện rõ ràng cho bất cứ ai xem sự kiện đó một cách bình thản, ông ta đã bị coi như là một thằng ngu tự lừa dối mình qua giới báo chí truyền thông." (Battles and Campaigns - Tom Carhart)

"Cuộc Tổng Tấn Công Tết đã là tai họa cho những kế hoạch của chúng tôi. Thật là một điều mỉa mai cho cuộc chiến Việt Nam là sự tuyên truyền của chúng tôi đã biến điều tai họa này thành một sự chiến thắngxuất sắc. Thật ra chúng tôi trả giá bằng nửa lực lượng trong vụ Tết. Sự tổn thất của chúng tôi quá to lớn đến nỗi chúng tôi đã không thể thay thế đủ với số tân binh mới." (Trương Như Tảng - Minister of Justice - Vietcong Provisional Revolution Government - The New York Review, Oct. 21, 1982)

"Sự xung đột giữa quân đội và đoàn báo chí Saigon đã là cuộc thử thách trong việc tranh luận về Chiến Lệnh (Order of Battle). Nhưng đài CBS đã không chịu thông dò thêm về sự xung đột đó - vì để làm điều đó, đài phải đưa ra những văn thư lưu trữ của mình trong thời kỳ đó, bao gồm cả việc những lời bình luận quan trọng của Walter Cronkites tuyên bố, sau vụ Tết, rằng sự chiến thắng của Hoa Kỳ khó có thể xẩy ra và một sự ngưng bắn phải được thương lượng." (A Matter of Honor - Don Kwit)

"Mặc đù đó là cuộc chiến thắng oanh liệt của Miền Nam VN và Hoa Kỳ, hầu như tất cả phóng sự của giới truyền thông cùng một chủ đề chung là chúng ta đã bị thua thảm khốc. Những tiếng trống khua thường xuyên của những câu chuyện không đúng này đã thuyết phục được hàng triệu người Mỹ là chúng ta đã thua trận lớn." (No more Vietnam - Richard Nixon)

"Huyền thoại được tạo ra (bởi giới truyền thông) rằng cuộc chiến này không thể thắng được, và điều đó đã ảnh hưởng rõ ràng đến quyết tâm của người Hoa Kỳ." (War in Peace - Sir Robert Thompson)

"Hiếm khi nào có một cuộc khủng hoảng báo chí hiện đại xẩy ra, nhớ lại, đã cách quá xa sự thật. Về cơ bản, những chủ đề ngự trị của lời nói và phim ảnh về Việt Nam đã cộng lại thành một hình ảnh bại trận cho Đồng Minh. Những sử gia, trái lại, đã kết luận là Cuộc Tổng Tấn Công Tết Mậu Thân kết cục là một thất trận nặng nề về cả hai mặt quân sự và chính trị cho Hà Nội ở Miền Nam Việt Nam. Để tạo nên một hình ảnh với một cuộc thất trận như vậy của bên này thành một sự bại trận của bên kia - trong một cuộc khủng hoảng ngoài nước - không thể tính như là một sự huy hoàng của giới báo chí Hoa Kỳ... và nó có thể xẩy ra như vậy nữa." (Big Story - 2 vols. - Peter Braestrup)

"Nếu có sự điều tra liên quan đến cuộc chiến tranh Việt Nam, cuộc điều tra nên về lý do tại sao sự tuyên truyền của kẻ địch lại trải khắp trên nước này, và tại sao kẻ địch lại có thể uốn nắn công chúng tới mức độ mà giới có học nhất trong dân chúng của chúng ta lại tin vào những luận điệu không thể nào tin được." (Final Report - Chief of Military History - U.S Government)

Khi nào cuộc điều tra này được bắt đầu? Trong bốn năm cuối cùng của cuộc chiến, nhiều mạng người đã mất, và sự bỏ rơi cuối cùng của Hoa Kỳ với dân chúng miền Nam Việt Nam, Lào và Căm Bốt, đã là cái giá phải trả cho hành động chiều theo sự thịnh nộ của phong trào "hoà bình" nơi học đường và giới tự do báo chí ở New York. Nước Mỹ, qua sự thiếu vắng một nền tảng đạo đức và sự trí thức ngụy biện của nền tự do học đường và những nhà báo đã chịu không nổi nỗ lực tuyên truyền thành công nhất từ xưa tới giờ trên thế giới. Làm cách nào mà giới học đường và giới truyền thông đã dối trá về Việt Nam là một chấn thương to lớn trong chuỗi kiện lịch sử Hoa Kỳ chưa bao giờ gặp.

Phần 4: Làm Thế Nào Đài CBS Đã Ém Nhẹm Việc Trình Bầy Của Magruder Về "Kẻ Địch Không Kể"

"Ông đã hoàn thành một công trình nghiên cứu hết sức tỉ mỉ và Tôi chúc mừng ông" - Tướng William C. Westmoreland

Ngày 23 tháng 1 năm 1982, 8 tháng sau khi Giáo Sư Magruder xin từ nhiệm tại viện đại học Suffolk, N.Y để phản đối giới truyền thông và học đường đã nói dối về Việt Nam, đài CBS cho trình chiếu một cuốn phim tài liệu dài 90 phút trong giờ chính trên đài truyền hình với tựa đề ""Kẻ Địch Không Kể: Một Sự Lừa Đảo Việt Nam", sản xuất bởi George Crile và được thuật lại bởi Mike Wallace. Chương trình này buộc tội rằng giới an ninh tình báo quân đội Hoa Kỳ ở Việt Nam bị Tướng Westmoreland ra lệnh, đã toa rập để lừa Tổng Thống Johnson, Tổng Tham Mưu Trưởng Quân Đội, Quốc Hội và dân chúng Hoa Kỳ bằng cách đều đặn báo cáo những tin thất thiệt về sức mạnh của quân thù và làm như là Tướng Westmoreland đang thắng cuộc chiến. Theo đài CBS thì điều này được thực hiện qua việc giảm thiểu gấp năm lần khi phỏng đoán quân địch trà trộn 5 tháng trước cuộc Tổng Tấn Công Tết, và đã không kể trong sổ Chiến Lệnh (Order of Battle) thường dân ở các làng ủng hộ Việt Cộng; Dân Quân Tự Vệ (villager self defense) và các cán bộ nằm vùng (secret self defense). Mục đích của sự lường gạt này, theo đài CBS, là để dẫn dắt dân chúng tin là Hoa Kỳ đang thắng cuộc chiến trong khi đó thật ra, theo đài CBS, là Hoa Kỳ đang thua. "Mưu đồ" này, ông Mike Wallace nói, đã đưa đến việc hoàn toàn không chuẩn bị cho việc Tổng Tấn Công Tết, lính Hoa Kỳ thương vong một cách oan uổng, và trong phần phân tích cuối, đã làm thất chiến.

Chương trình này đã được hầu hết giới báo chí Hoa Kỳ tin tưởng không cả dè dặt. "Từ tờ The Nation đến tờ Wall Street Journal" như lời của Renata Adler nói trong cuốn "Bất Chấp Bạt Mạng" (Reckless Disregard), "Không một ký giả hay một tờ báo nghiêm chỉnh nào đặt câu hỏi về bất cứ điều gì trong chương trình 90 phút đó. Các nhà bình luận, một cách đơn giản, coi cuộc phát hình đó là sự thật." Đây là một bằng chứng hùng hồn về sự dốt nát không biết gì của đất nước về cuộc chiến Việt Nam, qua nhiều năm bị bóp méo sự thật bởi giới truyền thông. Họ nói dối về chủ đề này nhiều đến nỗi chính họ cũng ở trong đám sương mờ.

Giáo Sư Magruder tức khắc thấy được những điều không nhất quán một cách nghiêm trọng và những điều dối trá trắng trợn trong cuốn phim đó. Một cách kinh ngạc, ông ta thấy rằng đài CBS vừa là một thí dụ cũ rích về sự dối trá, mà ông ta vừa mới từ nhiệm để phản đối, và ngay lập tức bắt đầu cuộc tìm tòi tài liệu để vạch trần cuốn phim.

Ngày 28 tháng Ba năm 1982, 150 bản thảo của một bài viết dài 21 trang ghi lại hàng loạt những dối trá từ đầu đến cuối của cuốn phim của đài CBS, đã được ông Magruder và các sinh viên của ông ta mang đưa tận tay tới tất cả giới truyền thông thượng lưu, cao quý ở New York, kể cả việc gửi qua ngã bưu điện. Những người được gửi đến ở đài CBS gồm các vị giám đốc đài, Mike Wallace, Dan Rather và George Crile. Những vị giám đốc và những nhà đọc tin như Frank Reynolds, Sam Donaldson, Roger Mudd, Peter Jennings, Tom Brokaw, và John Chancellor của đài ABC và đài NBC cũng được gửi các bản thảo cùng với các giám đốc, các vị chủ bút, và những nhà bình luận của của tờ New York Times, Newsweek, Newsday và tờ Washington Post. Khoảng ba chục bản sao đã được đưa cho những nhà bình luận như Tom Wicker, Harriet Van Horne, và Anthony Lewis.

Bài viết ghi lại đầy đủ, chứng minh là đài CBS đã dối trá với quần chúng Hoa Kỳ với một tầm mức trọng đại, giống như họ thường xuyên dối trá trong suốt cuộc chiến tranh Việt Nam, và nhất là trong suốt cuộc Tổng Tấn Công Tết, đã lập tức được toàn thể các cơ sở tự do báo chí ở New York dấu nhẹm.

Ngày 29 tháng 5 năm 1982, 2 tháng sau khi dấu nhẹm việc phô bầy của Magruder, câu chuyện được loan ra trên tờ bìa của tờ TV Guide, viết bởi Don Kowit và Salley Bedell, dựa trên bản thảo của những cuộc phỏng vấn của đài CBS cho cuốm phim. Bài báo, mặc dù không dài và chi tiết như bài viết của Magruder, đã quá đủ để chứng minh rằng cuốn phim tài liệu của đài CBS bị rắc rối nghiêm trọng.

Bài báo chứng minh rằng đài CBS đã trả tiền và dặn người ta phải nói những gì, đã cố tình chọc tức ông Westmoreland khiến ông ta giống như kẻ phạm tội trên cuốn phim, đã từ chối không chịu để trong cuốn phim những sửa sai như ông ta yêu cầu, từ chối không chịu để những chứng cớ mà ông Walt Rostow đưa ra để chứng tỏ ông Jonhson đã được thông báo đầy đủ về sự gia tăng xâm nhập, cuộc Tổng Tấn Công Tết sau đó, và vụ cãi cọ về Chiến Lệnh, đã dối trá về những nỗ lực để liên lạc với Tướng Phillip Davidson, người cầm đầu cơ sở tình báo ở Việt Nam, và đã chối từ lời khai của George Carver, người cầm đầu tình báo CIA ở Việt Nam mà chắc chắn sẽ làm mất giá trị những luận điểm của cuốn phim của đài CBS. Bài báo cũng đã chứng minh rằng, trong cuốn phim, những lời của Đại Tá Gains Hawkins nói về con số ước lượng cao nhất của địch quân mà ông Westmoreland cho ông ta biết đã mâu thuẫn gấp 4 lần qua lời nói từ ông Hawkins với ông George Crile như đã được thấy trong cuốn phim, và đài CBS đã cố tình nhét phần trả lời của Tướng Westmoreland vào chỗ không đúng của cuốn phim, trong nỗ lực làm giảm uy tín của ông ta.

Khi Tướng Westmoreland nhận được bản bạch hóa của ông Magruder, ông ta đã viết cho Giáo Sư Magruder một bức thư riêng, nói rằng "Ông đã hoàn thành một công trình nghiên cứu hết sức tỉ mỉ và tôi chúc mừng ông. Tôi đang gửi thư của ông và những tài liệu đính kèm đến luật sư của tôi." (bức thư đề ngày 13 tháng 9 năm 1982).

Trong bản bạch hóa của Magruder cho biết trong cuốn phim, ông Mike Wallace đã không nói cho khán giả biết rằng luận điệu từ đầu đến cuối của cuốn phim của đài CBS, dựa trên những lời kết tội của Sam Adam, một phân tích viên của CIA, đã được điều tra hoàn toàn và miễn bỏ bởi Ủy Ban Đặc Biệt của Hạ Viện về Tình Báo năm 1975 và đã được truyền thông đầy đủ lúc đó qua giới báo chí. Adams, một người xuất thân từ trường đại học Harvard, cảm tình viên về quan điểm khuynh tả của những kẻ lãnh đạo phong trào phản chiến, và người đã ra chứng nhận cho Daniel Ellsberg lúc ra tòa, đã hy vọng rằng qua sự ước đoán 600,000 quân Việt Cộng của mình sẽ khiến ông Johnson phải rút ra khỏi cuộc chiến. Ông này tin tưởng dữ dội vào quan điểm "cách mạng nhân dân" của những người Marxist, và luôn luôn cố chứng minh qua những con số của mình là chính "người dân" là những người đang đấu tranh, không được sự trợ giúp nào từ Miền Bắc, cùng một huyền thoại ngây thơ được tuyên truyền tại các học đường bởi phong trào "hòa bình" và giáo phái báo chí New York.

Wallace cũng đã không cho khán giả biết rằng Adams, trong 1 bài báo của tờ Tạp Chí Harper số Tháng Năm, 1975 và một lần nữa trong cuộc điều tra của Quốc Hội, đã chú tâm là CIA, không phải Tướng Westmoreland, đã loại bỏ sự ước đoán của ông ta về sức mạnh của Việt Cộng. Phụ đề của bài báo của ông ta là "Một Mưu Toan Của CIA chống Lại Chính Tình Báo Của Mình". Theo ông Rufus Taylor, Phó Tổng Giám Đốc cơ quan CIA từ năm 1966 tới năm 1969, trong 1 bức thư trả lời bài báo của Adams đăng trong số Tháng 7, 1975 của tờ Harper, "Chúng tôi thấy chẳng có một giá trị gì để giới thiệu Sam hay lời kết luận của anh ta với Tổng Thống." Ông James Graham, một thành viên của Hội Đồng Tình Báo Quốc Gia, viết về cùng vấn đề của bài báo trên tờ Harper, "anh ta giả định rằng những điều nhận định như vầy thường được chấp nhận trong cơ quan CIA là một điều bóp méo sự thật". Ông ta đã buộc tội Adams là đã chuyển đạt một "ấn tượng sai lạc về một thân một mình tranh đấu để thông báo sự thật tới tòa Bạch Ốc, chống lại một thế lực vĩ đại của vô số những kẻ bất lương và hèn nhát." Sự thật, ông Graham nói "Trong 25 năm làm việc cho cơ quan CIA, tôi chưa bao giờ thấy một phân tích viên nào đã được chú ý tới nhiều hơn, nhiều cơ hội để trình bầy chứng cớ và giải bầy vụ của mình như vậy." Nhưng vụ của anh ta thì quá kỳ dị đến nỗi không ai có thể tin được, ngoại trừ ông Mike Wallace và đài CBS.

Ông Wallace đã không nói cho khán giả biết rằng chưa một lúc nào cơ quan CIA đã coi trọng sự phỏng đoán con số 600 ngàn quân Việt Cộng của Adam. Sự phỏng đoán mà cuốn phim của đài CBS dựa trên, đã bị chính Hội Đồng Cố Vấn Về Tình Báo Ngoại Quốc của Tổng Thống Johnson loại bỏ; và cả hai ngành, Tình Báo trực thuộc Ban Giám Đốc và Văn Phòng Giảm Định Quốc Gia, của cơ quan CIA. Lời nói then chốt của Wallace trong cuốn phim là CIA đã "lục đục với Washington khi Washington chấp nhận sự phỏng đoán của Adams" là điều không đúng sự thật. George Crile, người sản xuất cuốn phim này của đài CBS, phải biết những sự kiện này. Ông ta đã là vị chủ bút cho bài báo của Adams đăng trên tờ Harper năm 1975 mà tất cả những lời ở trên được trích ra. Hơn nữa, tất cả những điều này phải được hầu hết các nhà bình luận cấp tiến biết tới, như Anthony Lewis của tờ New York Times đã nhận được những bản thảo sự vạch trần của Magruder, mà hầu hết những điều trong bản vạch trần đó được dựa trên những bài báo của họ đăng vào cùng thời gian cuộc điều tra của Quốc Hội qua lời buộc tội của Adams. Họ đã biết là cuốn phim của đài CBS là một sự bôi bẩn Tướng Westmoreland dựa trên những lời dối trá, nhưng họ đã không hề mở miệng vì nó phục vụ mục đích ý thức hệ của họ.

Trích từ cuốn hồi ký của Tổng Thống Jonhson, "Điểm Thuận Lợi" (The Vantage Point), Magruder đã chứng minh không những Tướng Westmoreland lúc nào cũng thông báo tới Tổng Thống Johnson và dân chúng Hoa Kỳ về tình trạng ở Việt Nam, mà Tổng Thống Johnson cũng đã được thông báo đầy đủ về vụ tranh cãi "Chiến Lệnh", sự gia tăng xâm nhập của quân đội chính quy Bắc Việt, kể cả tổng quát thời gian và mục đích của cuộc sửa soạn Tổng Tấn Công Tết. Cả hai ông Johnson và Westmoreland đều chỉ trích việc giới báo chí Hoa Kỳ đã không đăng tin cho dân chúng Hoa Kỳ biết về những điều họ đã cảnh cáo về cuộc sắp sửa Tổng Tấn Công Tết. Giới báo chí sau đó đã dùng việc mất tinh thần của dân chúng (điều mà họ tạo nên) như là một lý do để làm mất uy tín về những lời tuyên bố lạc quan trước đó của Tổng Thống Johnson và Tướng Westmoreland. Giới báo chí đã cố tình phớt lờ về những lời cảnh báo về Tết của họ để dương bẫy cho sự chỉ trích sau này.

Một số các nguồn tin đã được ông Magruder trích dẫn mà đài CBS đã có thể tìm những hồ sơ quân sự chính thức một cách dễ dàng về sự gia tăng xâm nhập mà ông Mike Wallace buộc tội Tướng Westmoreland là đã chận lại không cho ra. Ông ta cũng đã đưa ra Đại Tướng McChristian, người mà trong phim mang hình ảnh là đã bị Tướng Westmore chận lại những lời cảnh báo của mình, khiến quân đội đã không sẵn sàng trong vụ Tổng Tấn Công Tết, đã được trích trong một bài bình luận của Jack Anderson hôm 31 tháng 10 năm 1975 rằng "Đã có đủ các dữ kiện để tiên đoán một cuộc tấn công vào mùa xuân năm 1968," và Tướng Westmoreland đã "rất xem trọng" lời của ông ta.

Cuốn phim của đài CBS là một sự cố gắng tuyệt vọng cuối cùng của giới truyền thông trong việc dành phần thắng về quan niệm cuộc chiến của phong trào "hòa bình". Họ bị phản ứng ngược một cách thê thảm, kết quả là một sự vạch trần hoàn toàn một cách chính xác cách làm sao mà giới truyền thông (và cả các viện đại học), như là ông Magruder đã công bố ở lúc từ chức để phản đối, đã dối trá về cuộc chiến Việt Nam. Những điều xảo trá trong cuốn phim Tổng Tấn Công Tết như một sự bại trận là sự lập lại những hình ảnh mà đài CBS đã tạo nên về cuộc tấn công trong lúc đó.

Sự kém cỏi của Adams trong bài báo của mình mà ông ta đã ước đoán khoảng 10 ngàn quân nhân Mỹ thiệt mạng trong cuộc Tổng Tấn Công Tết. Con số được công nhận là 927 mạng. Ông Magruder đã chỉ rõ trong một bản lượng định cuối cùng của CIA về Adams như một phân tích viên, một thời gian ngắn trước khi ông ta từ chức dưới áp lực, đã miêu tả ông ta như là "hạng thứ" khi thực hành cuộc nghiên cứu, và đã mất sự "thăng bằng và khách quan".

Luận điệu từ đầu đến cuối của cuốn phim của đài CBS - Wallace, nói là đây là một âm mưu của quân đội để che dấu sức mạnh quân địch trong việc ủng hộ lời tuyên bố của Tổng Thống Johnson về những tiến triển và đã đưa đến cuộc chiến thắng thảm khốc bất ngờ của Cộng Sản trong ngày Tết, và rồi con số ước lượng của Adams đã được công nhận, đưa đến sự từ nhiệm của Tổng Thống Johnson và chấm dứt cuộc chiến, là một sự dối trá được duy trì và kéo dài, như Tướng Westmoreland đã nói: "một sự bịa đặt độc hại đáng quở trách và vô trách nhiệm." Cuốn phim là một sự coi thường trình độ hiểu biết của dân chúng Hoa Kỳ và là một điều vu khống những người đã phục vụ tại Việt Nam, do những người đã phản bội lại cả quyền lợi quốc gia lẫn dân chúng Hoa Kỳ.

Ngày 13 tháng 9 năm 1982, Tướng Westmoreland thưa đài CBS 120 triệu đô la cho tội phỉ bảng, gọi cuốn phim "ác ý, dối trá và đê tiện." Ông Magruder lúc đó biết là sự từ nhiệm của mình để phản đối giới truyền thông đã dối trá về cuộc chiến Việt Nam thì đang bắt đầu được làm sáng tỏ bởi một cuộc thưa lớn nhất từ xưa tới giờ tới giới truyền thông. Tướng Westmoreland có nói trong bức thư rằng ông ta đã gửi bản vạch trần mà ông Magruder đã gửi cho ông ta tới luật sư của mình, ông Dan Burt. Ngày 4 tháng 2 năm 1984, ông Burt đã viết cám ơn ông Magruder về bài phân tích. Có thể ông Burt sẽ dùng bài vạch trần như là bản hướng dẫn trong việc hoạch định kế hoạch tấn công đài CBS, vì cho tới ngày xử, bản vạch trần của Maguder hãy còn là bản hay nhất kể tỉ mỉ chi tiết những lời dối trá trong cuốn phim. Vì vậy có thể thông hiểu được ông Magruder đã thật thỏa mãn, sung sướng ngồi xem trên đài ABC, hôm mùng 10 tháng 10 năm 1984, hàng loạt các vị tướng và đại tá đã ra tòa khai về sự dối trá của đài CBS.

Vụ xử kiện, cuối cùng đài CBS đã phải xin lỗi Tướng Westmoreland, phá nát sự khả tín chương trình Tin Tức của đài CBS đến nhiều thập niên sau.

Monday, August 24, 2009

Sư Sãi Ấn Quang Là Những Tên Giặc Và Nói Láo-Hàn Giang Trần Lệ Tuyền

Sư Sãi Ấn Quang Là Những Tên Giặc Và Nói Láo

Hàn Giang Trần Lệ Tuyền

Nếu con người khi mới sinh ra là, « Nhơn chi sơ tánh bổn thiện »; thì một Phật tử bình thường, hoặc một người khi mới «Thí phát Quy y » họ cũng có thể là một con người lương thiện, họ đều biết trong « Ngũ giới » của nhà Phật, trong đó có « Cấm sát sinh – Cấm vọng ngữ ». Nhưng tiếc thay, vì sau khi họ đã gia nhập vào băng đảng của Ấn Quang rồi, thì gần hết họ đã trở thành những kẻ chuyên môn đi giết người vô tội và nói láo.

http://www.chuaphatgiaovietnam.com/SANGHA_FILES/ThichDonHau.jpg

See full size image

Thích Trí Quang,


HT Thich Duc Nhuan

Thích Đức Nhuận,

Thich Nhat Hanh in Paris in 2006

Thich Nhat Hanh in Paris in 2006

Những tên nỗi tiếng như: Thích Đôn Hậu, Thích Trí Quang, Thích Trí Dũng,Thích Đức Nhuận, Thích Thiện Minh v…v…. Riêng hai tên Thích Nhất Hạnh và Thích Thiện Minh, trong cái gọi là « Hội nghị Tôn Giáo và Hòa Bình » tại Nhật hồi đầu tháng 10-1970, để sau đó chúng đã đẻ ra cái gọi là « Phái đoàn theo dõi Hòa Đàm Paris », mục đích là để hậu thuẩn cho Cộng sản Hà Nội. Điều này đã chứng tỏ Ấn Quang đã liên kết chặt chẻ với Cộng sản Hà Nội, bọn chúng đã biết trước về Hòa Đàm Paris, nên đã chuẩn bị trước cho bộ tứ Thích Huyền Quang, Thích Thiện Minh, Thích Nhất Hạnh, Thích Minh Tâm ở trong cái « Hội Nghị Tôn giáo và Hòa Bình » này.

Vì khó có thể kể cho hết những tên đã từng làm giặc trong băng đảng Ấn Quang; bới chúng quá nhiều. Tuy nhiên, tôi cũng phải nói đến một số tên với những điều mà chính chúng cũng không làm sao chối cãi cho được như:

Thích Nhất Hạnh, với những lời láo khoét như sau:

« Tại một làng nhỏ, một chiếc xe bò đang đi trên con lộ. Trên xe, một thiếu phụ ôm con, bên cạnh là bà mẹ già. Chiếc xe chất đầy tài sản của họ . Từ trên trời cao, một chiếc trực thăng Mỹ bỗng sà xuống, tiếng máy nổ và tiếng cánh quạt đinh tai nhức óc. Những con bò kéo xe sợ hãi, chạy tứ tán, hất hai người đàn bà và đồ đạc xuống đất. Mấy người lính Mỹ từ trực thăng bước xuống. Họ nói rõ: họ muốn mang người thiếu phụ đi với họ. Hai người đàn bà khóc lóc van xin, nhưng vô ích. Cuối cùng người thiếu phụ phải trao đứa con nhỏ cho bà cụ già, rồi để cho mấy người lính Mỹ đẩy lên trực thăng bay đi mất ».

Vậy, chúng ta hãy tưởng tượng thử xem:

1*__ « Tại một làng nhỏ, một chiếc xe bò đang đi trên con lộ… », Thích Nhất Hạnh tả như thấy trước mắt, thế mà hắn không viết ra được cái tên của làng ấy ở đâu? Mà chắc Thích Nhất Hạnh muốn nói đến một « làng nhỏ » trong cái đầu óc ngu xuẩn của hắn là nó ở trong một vùng mất an ninh do Việt cộng kiểm soát, chứ những nơi do chính quyền Quốc Gia kiểm soát thì không bao giờ có cái chuyện ấy xảy ra cho được.

2*__ Chiếc trực thăng của Mỹ không bao giờ dám hạ cánh xuống trên một con lộ, ở một làng nhỏ nơi Việt cộng kiểm soát, nếu không muốn bọn du kích Việt cộng chúng xúm nhau làm thịt.

3*__ Một chiếc xe bò, thì làm gì có tới « những con bò kéo xe sợ hãi chạy tứ tán », vì ai cũng biết những chiếc xe bò ở những « làng nhỏ » chỉ có từ một, đến hai con bò kéo xe, chứ làm gì có đến « những con bò », là nhiều con bò; rồi « những con bò kéo xe sợ hãi chạy tứ tán, hất hai người đàn bà và đồ đạc xuống đất ». Như thế, ta thử hỏi, những con bò kéo xe, cổ của chúng đều bị cột dính vào những chiếc xe bò; vậy, khi những con bò này chạy tứ tán, hất hai người đàn bà và đồ đạc xuống đất, thì chắc chắn là chiếc xe bò cùng đồ đạc sẽ đè hai người đàn bà và em bé ấy, không chết thì cũng bị trọng thương; nhưng Thích Nhất Hạnh đã nói cả hai người đàn bà và đứa con nhỏ của thiếu phụ kia lại không có bị trầy sướt một tí gì cả, mà còn bình tĩnh để « khóc lóc van xin những người lính Mỹ » nữa chứ.

4*__ Thích Nhấy Hạnh đã viết « mấy người lính Mỹ » bao nhiêu??? Nên biết, Trực thăng của quân đội Mỹ có nhiều loại, nhưng không có nhiều người ở trên một chiếc trực thăng Rồi « Họ nói rõ: họ muốn mang người thiếu phụ đi với họ ». Vậy, những «mấy người lính Mỹ » đó « họ nói rõ » là họ đã nói bằng thứ tiếng gì??? Tiếng Anh, tiếng Pháp, hay tiếng Cà-Tu …??? Và hai người đàn bà đã khóc lóc van xin với mấy người lính Mỹ là họ đã nói bằng thứ tiếng gì??? Thật quái đản, hai người đàn bà nhà quê « tại một làng nhỏ » nào đó trong cái bộ óc chó của Thích Nhất Hạnh này, lại có thể nói chuyện « van xin » với người Mỹ một cách dễ dàng như vậy được?!

Trên đây, là một trong vô số những chuyện láo khoét của Thích Nhất Hạnh. Nhưng hình như có một số người đã tin vào tên Đại Láo này, như vừa qua Thích Nhất Hạnh và Cộng sản Hà Nội đã tung tin là « tăng thân Bát nhã » của Thích Nhất Hạnh bị Việt cộng trục xuất. Cái chuyện « trục xuất » chỉ là một trò để lừa bịp thiên hạ.

Vì thế, chỉ khi nào Thích Nhất Hạnh chứng minh được một cách chính xác, về những điều mà hắn đã viết về hai người đàn bà và đứa con nhỏ của thiếu phụ kia, cũng như chiếc xe bò, mà tôi đã nói ở trên là thật, thì chuyện « Việt cộng trục xuất tăng thân » của hắn mới là thật.

Còn một điều nữa là khi cái gọi là « Hội nghị tôn Giáo và Hòa Bình » gồm có bộ tứ: Thích Huyền Quang, Thích Nhất, Hạnh, Thích Thiện Minh, Thích Minh Tâm. Tại « Hội nghị » này, cả bộ tứ này đã đòi hỏi những điều giống như của Việt cộng đã đòi hỏi, và Thích Nhất Hạnh đã phát biểu trước báo chí của ngoại quốc bằng tiếng Anh như sau:

« I would like to repeat that this proposal is not made only by the Vietnamese Buddist delegation at this conference but is the proposal made by the whole Unified Buddist Church in Vietnam in accordance with many other Catholics, Caodaists and Taoists in VietNam.”

(Tôi muốn nhắc lại là đề nghị này chẳng phải chỉ riêng của phái đoàn Phật giáo tham dự hội nghị này, mà là đề nghị của toàn thể giáo hội Phật giáo Thống nhất ở Việt Nam với sự đồng tình của rất nhiều người Công Giáo, Cao Đài và Lão giáo khác ở Việt Nam).

Sau đó, khi bị các báo chí hỏi, có phải Phật giáo Thống nhất có quyền đại diện cho toàn thể nhân dân và Phật tử Việt Nam hay không? thì Thích Thiện Minh đã nhanh nhẩu trả lời bằng tiếng Việt như sau:

“Phật giáo đã đại diện cho toàn thể nhân dân Việt Nam từ 11 thế kỷ rồi, và tuy ở Việt Nam cũng có một số các tổ chức Phật giáo khác, nhưng chỉ có chúng tôi là có quyền đại diện cho Phật giáo và Dân tộc Việt Nam mà thôi.”

Câu nói trên đây, đã cho mọi người đều thấy được Thích Thiện Minh đã lộng ngôn và vọng ngữ đến cái mức độ không còn biết dùng đến một từ ngữ nào để nói. Song cho đến hôm nay, thì chứng nào vẫn tật nấy, mà xem ra cái loại siêu vi nói láo nầy chúng đã nhiễm sâu vào đến tận xương, tận tủy của bọn Ấn Quang; như Thích Quảng Độ đã nói:

“Vì ở tù nên không có cả dao, kéo để cắt tóc, cạo râu - Tôi làm bốn trăm bài thơ mà chỉ để ở trong đầu, rồi còn đánh mục lục từ số một, số hai, số, ba … cho đến thứ bốn trăm”.

Riêng về cái chuyện ở tù không có dao, kéo để cạo râu và cắt tóc, mỗi lần nhớ đến là cứ làm tôi buồn cười quá đi thôi. Nên nhớ, sau ngày 30-4-1975, đã có không biết bao nhiêu vị là Quân- Cán- Chính của Việt Nam Cộng Hòa đã vào các nhà tù của Việt cộng, có vị đã ở tù hơn mười năm; nhưng sau khi ra tù có ai thấy vị nào có bộ râu dài như … tóc … của phụ nữ như Thích Quảng Độ đâu??? Ôi! ở tù, rồi về Thanh Minh Thiền Viện, vì không có tiền, nên không có được dao, kéo để cạo râu, cắt tóc; nhưng những hình ảnh đã tràn ngập trên các trang mạng điện tử với hình ảnh của Thích Quảng Độ, một tay cầm loa phóng thanh, tay kia cầm những túi tiền đem phân phát cho “dân oan” giữa ban ngày, ngay trên đường phố!!!

Và cũng vậy, nếu tất cả các vị tù nhân của các trại tù của Việt cộng, mà sau khi ra tù đều có một bộ râu dài như Thích Quảng Độ, thì cái chuyện vì ở tù nên không có dao, kéo để cạo râu, cắt tóc do Quảng Độ và Võ Văn Ái đã nói ra mới là sự thật.

Võ Văn Ái: Đường nào rồi cũng đến … Việt Weekly.

Bởi thầy trò cật ruột, thì phải truyền … nhiễm cho nhau chứ, nên vừa qua Võ Văn Ái đã ngụy biện trên trang điện báo Việt Weekly, vì bài quá dài nên tôi xin trích một đoạn như sau:

“Cuộc tranh đấu của Phật giáo thời Đệ Nhất Cộng Hòa, chỉ là một cuộc tranh đấu để đòi hỏi tự do tín ngưỡng, chứ không phải đòi hỏi cướp chính quyền. Thời Thiệu-Kỳ cũng vậy thôi. Cuộc tranh đấu năm 1966 cũng chỉ với mục đích đòi hỏi một chính quyền dân sự và một Quốc hội Lập hiến. Tôi có thể nói rằng, từ năm 1963 đến bây giờ chưa bao giờ Phật giáo chủ trương cướp chính quyền”.


http://www.cand.com.vn/Uploaded_ANTG/thanhbinh1/2_cap850-to.jpg

Cặp “đào kép” Võ Văn Ái

Võ Văn Ái, lại thêm một lần nói LÁO nữa. Quả đúng như vậy, loại siêu vi nói LÁO này, cứ mỗi ngày chúng càng tăng trưởng nhanh hơn. Điều nầy đã được chứng minh bằng chính những lời của Thích Trí Dũng, người đã dựng Nam Thiên Nhất Trụ tức Chùa Một Cột ở miền Nam, chùa đã bắt đầu khởi công từ năm 1958, và chính Tổng Thống Ngô Đình Diệm, vì an ninh nên đã đưa tiền cho Thích Trí Dũng để yêu cầu ông ta đi xây chùa nơi khác; song Thích Trí Dũng không chịu, mà vẫn tiếp tục xây chùa, mà Tổng Thống Ngô Đình Diệm cũng không lấy tiền lại. Sau đó, Thích Trí Dũng còn xây thêm nhiều chùa khác như chùa Phổ Thiên, chùa Phổ Quang v…v… nhưng không phải để thờ Phật, mà để thờ …Việt cộng và súng đạn ở trong chùa. Đặc biệt Thích Trí Dũng đã công khai viết trên sách, báo với cái tựa đề “ Tài Trí Việt Nam”, chính Thích Trí Dũng đã kể lại tất cả căn nguyên, điều đáng kể là Thích Trí Dũng đã nói rõ là đã nuôi giấu tên tướng Việt cộng Trần Hải Phụng, và những tên khác thuộc Lực lượng Biệt động Thành Sài Gòn – Gia Định thuộc Lữ đoàn 316 của Việt cộng, và chính Thích Trí Dũng đã cạy nắp mộ của Ông Ngô Đình Cẩn rồi đem súng đạn, chất nổ TNT bỏ vào trong quan tài, để bắt cái xác chết của Ông Ngô Đình Cẩn phải giữ tất cả số súng đạn và chất nổ đó. Để rồi như chính Thích Trí Dũng đã nói và viết:

“ Trong cuộc tổng công kích Tết Mậu Thân, 1968: chùa Phổ Quang đã là nơi khai hỏa đánh sân bay Tân Sơn Nhất”

Dù sao, tôi cũng thấy vui, vì chính Thích Trí Dũng đã viết, đã nói một cách công khai về chính sách Tự Do Tôn Giáo, dưới Thời Đệ Nhất Việt Nam Cộng Hòa.

Xin quý độc giả hãy đọc lại bài viết: Tưởng Niệm Bốn Mươi Năm Cuộc Thảm Sát Mậu Thân, 1968- 2008, mà tôi đã viết vào ngày 26-01-2008, trước Tết Mậu Tý chưa đầy hai tuần lễ, đã được đăng trên nhiều trang điện báo; đặc biệt là trên Hồn Việt có lời đọc của Ông Chính Khí Việt. Tôi muốn nói: Ấn Quang là một lũ bội nghĩa, vong ân. Ấn Quang phải biết, trước ngày 20- 7-1954, Phật giáo chỉ là Hội phật Học Thừa Thiên-Huế. Sau 20-7-1954, dưới thời Đệ Nhất Việt Nam Cộng Hòa, nó đã tiến tới thành “Hội Phật Học Trung Phần”, rồi sau đó Phật giáo đã được tăng trưởng nhanh chóng, các chùa chiền và các Khuôn hội mọc lên như nấm tại miền Nam Tự Do dưới thời Đệ Nhất Việt Nam Cộng Hòa. Như thế, mà tên Võ Văn Ái còn dám Láo Khoét trên Việt Weekly:

“Cuộc tranh đấu của Phật giáo thời Đệ Nhất Cộng Hòa, chỉ là một cuộc tranh đấu để đòi hỏi tự do tín ngưỡng…”.

Như vậy, vào năm 1958, Thích Trí Dũng đã nhận tiền của Tổng Thống Ngô Đình Diệm để xây dựng Chùa Nam Thiên Nhất Trụ tức Chùa Một Cột ở Miền Nam, và nhiều chùa khác để nuôi giấu những tên Đặc công, Biệt động thành Sài Gòn -Gia Định, thuộc Lữ đoàn 316 của Việt cộng; như thế là không có tự do tín ngưỡng hay sao? Vậy mà cho đến bây giờ Võ Văn Ái vẫn còn dám láo khoét công khai trên Việt Weekly, thì thử hỏi tất cả những gì Võ Văn Ái và Thích Quảng Độ đã nói và sẽ nói, thì với thời gian, những con siêu vi nói LÁO này nó sẽ tăng theo đến mức độ nào nữa chứ??? Tôi nghĩ rằng quý độc giả, trong đó có cả những người thân của tôi đã vì bênh vực Võ Văn Ái mà đã giận hờn tôi; song tôi vẫn tin rằng sẽ có một ngày rồi các vị ấy, sẽ được “khai thị”, sẽ được sáng mắt ra, sẽ thấy, sẽ biết tất cả. Như tôi đã từng viết trước đây: Xin tất cả những người thân của chúng tôi hãy hiểu cho rằng: Từ lúc chào đời, trái tim bé nhỏ của tôi vốn đã khép mình ở phía dưới của khối óc. Chính vì vậy, nên cho dù biết rằng các vị đã rất quý tôi từ bao nhiêu năm qua, nhưng tiếc rằng khối óc của tôi nó lại lớn hơn trái tim đến gấp bội, vì thế, nên tôi phải cam chịu tạm mất người thân của RIÊNG mình, hầu cho trọn vẹn được nghĩa CHUNG. Tôi nhớ trong truyện Ỷ Thiên Đồ Long Ký, tức Cô Gái Đồ Long, của Kim Dung, có một câu nói của Trương Vô Kỵ mà tôi rất thích:

“ Nếu không thể chọn được cả hai, thì phải chọn lấy cái lớn hơn”.

Và tôi đã chọn việc CHUNG, vì việc CHUNG là cái lớn hơn, mà tôi đã đặt lên trên hết..

Võ Văn Ái đã ngụy biện cho cuộc bạo loạn bàn thờ Phật xuống đường tại miền Trung, mùa hè 1966:

Ngoài việc láo khoét “ Cuộc tranh đấu của Phật giáo thời Đệ Nhất Cộng Hòa, chỉ là một cuộc tranh đấu để đòi hỏi tự do tín ngưỡng…” Võ Văn Ái còn ngụy biện cho những màn chém giết trong cuộc bạo loạn mang bàn thờ Phật xuống đầy đường, trên các cống rãnh tanh hôi tại miền Trung trên tuần báo Việt Weekly như sau:

“ Thời Thiệu-Kỳ cũng vậy thôi. Cuộc tranh đấu năm 1966 cũng chỉ với mục đích đòi hỏi một chính quyền dân sự và một quốc hội lập hiến”.

Láo, Láo, Đại Láo. Võ Văn Ái là một tên gian manh, láo khoét nhất, có lẽ vì thế mà ông Trời đã đoạn đứt con người của hắn, nên tôi không bao giờ đối diện với Ái cho được. Bởi cố hữu, dù đi hay đứng, tôi cũng đều nhìn thẳng, chứ không nhìn xuống, mà cơ khổ, hễ nhìn ngang thì tôi không bao giờ thấy được mặt mũi của Võ Văn Ái, vì muốn thấy mặt Võ Văn Ái thì bắt buộc tôi phải khom lưng, sụm gối xuống, mệt lắm. Nhưng cái “ tài” nói láo thì tôi xin ngả mũ chào thua Võ Văn Ái. Và chỉ có bọn Việt - gian Cộng- sản, chúng mới gọi chung là “Thiệu-Kỳ” chứ người dân của Miền Nam Tự Do, thì không ai có thể gọi như Võ Văn Ái.

Một điều ai cũng biết là Võ Văn ái đã bỏ nước ra đi từ thời Đệ Nhất Việt Nam Cộng Hòa cho đến hôm nay, Y chỉ biết những chuyện xảy ra trong nước qua những cái loa của những tên giặc Ấn Quang. Thế mà, Võ Văn Ái cũng đã lên án ông Liên Thành. Văn Ái nên nhớ, ông Liên Thành đã sống, đã chiến đấu với cộng sản, để bảo vệ đồng bào tại cố đô Huế, và tôi đây, đã từng bị Việt cộng bắt vào rừng, đã bị Việt cộng đem giam ở dưới hầm đất, tôi cũng đã từng chứng kiến những cuộc thảm sát trong cuộc bạo loạn bàn thờ Phật xuống đường tại Đà Nẵng, mùa hè 1966, tôi đã thấy tận mắt những màn hành hạ, đánh đập trẻ em bằng gạch, đá, rồi nổ súng giết chết em

Sunday, August 23, 2009

Bọn công an đầu trọc tại hải ngoại- Trần Thanh






Hòa Thượng quốc doanh Thích Trí Tịnh ( bên mặt) đang tươi cười với đại tá CA đầu trọc thích Thanh Tứ. Trí Tịnh tự ý quy y đảng, được đảng cử giữ chức vụ then chốt trong giáo hội PG quốc doanh, Với chức vụ nầy, Trí Tịnh "lợi dưỡng" một tài sản kết sù 250 triệu đô la. Khi CS hói ý kiến Trí Thủ "làm sao diệt GHPGVNTN, Trí Tịnh tỉnh bơ bảo "Giết rắn phải đập đầu" Ý muốn nói trước hết phải "GIẾT CHO BẰNG ĐƯỢC NHỊ VỊ ĐẠI LÃO HÒA THƯỢNG THÍCH HUYỀN QUANG VÀ THÍCH QUẢNG ĐỘ". Nếu không nhờ Ông Võ Văn Ái lên tiếng báo động Diễn Đàn Liên Hiệp Quốc, sự việc rồi sẽ ra sao?

Sáng 27/12, tại Thiền viện Quảng Đức (thành hồ) - Văn phòng II Giáo hội Phật giáo VN(GHPGVN), Hội đồng Trị sự GHPGVN (quốc doanh) đã tổ chức lễ đón nhận Huân chương Độc lập hạng Nhất của Chủ tịch nước trao tặng Hòa thượng Thích Trí Tịnh, Chủ tịch Hội đồng Trị sự GHPGVN.
Ông Nguyễn Minh Triết; Bí thư Thành ủy thành hồ; Trưởng ban Tôn giáo nhà nước và đông đảo chư tôn hòa thượng, chư vị giáo phẩm trong Hội đồng chứng minh, Hội đồng Trị sự GHPGVN đã tới dự.
( trích báo Giác Ngộ VC)



hòa thượng" Thích Thanh Tứ*, 82 tuổi

Bọn công an đầu trọc tại hải ngoại

- Trần Thanh -
Những tên sư quốc doanh tại hải ngoại







Trong những bài viết trước đây, chúng tôi đã từng thưa với quý độc giả là có một loại công an cộng sản không mang súng, không mang còng số tám nhưng vô cùng nguy hiểm. Loại công an này không có ... tóc,(đầu trọc) khoác áo cà sa, và vũ khí độc hại của bọn chúng chính là cái lưỡi rắn độc, liên tục đưa đẩy hàng ngàn đồng bào ở hải ngoại vào chỗ chết mà đồng bào còn cám ơn bọn chúng nữa! Chưa hết, bên cạnh cái lưỡi rắn độc là hai bàn tay của những tên công an đầu trọc này thường xuyên móc túi, moi ruột, moi gan đồng bào cho đến khi nào sạch bách, không còn một đồng đô la nào mới thôi!


Ðọc đến đây, chắc có độc giả phản đối:

- Tôi thấy mấy ông thầy chùa hiền khô, thường xuyên khuyên nhủ chúng tôi làm lành tránh dữ, từ bi hỉ xả, như vậy tại sao lại nói quý thầy có miệng lưỡi rắn độc?

Trước khi trả lời, chúng tôi xin có đôi lời phi lộ, minh định rõ: - Ðây là bọn công an đầu trọc, những tên cán bộ cộng sản lợi dụng tôn giáo để nô lệ hóa đồng bào. Chúng tôi không bao giờ có ý xúc phạm đến những người tu hành chân chính cũng như xúc phạm đến một tôn giáo nào.

Xin thưa với quý độc giả, nếu chúng ta muốn chiến thắng cộng sản, chúng ta phải hết sức chú trọng đến mặt trận tôn giáo. Lý do vì bọn việt gian cộng sản đã triệt để lợi dụng tôn giáo để nô lệ hóa đồng bào trong suốt 60 năm qua. Bọn chúng biết rất rõ rằng TÔN GIÁO CHÍNH LÀ NƠI ẨN NẤP RẤT AN TOÀN, hầu như không có ai dám động tới. Khi một tên cán bộ cộng sản đã tìm được một chỗ ẩn náu, dưới một chức vụ gì đó trong một tổ chức tôn giáo thì hầu như hắn trở nên "bất khả xâm phạm" và sức mạnh của hắn tương đương với vài sư đoàn quân đội!

Ðó là lý do vì sao chúng ta thấy trong thời chiến tranh chống Pháp, tên đại tướng việt cộng Văn Tiến Dũng đã từng cạo đầu, khoác áo cà sa, giả làm tu sĩ trong chùa! Một tên cộng sản gộc khác tên là Trần Ðống Long, sinh năm 1927, quê ở Hưng Yên, lúc còn trẻ đã từng "đi tu" tại chùa Ðống Long, biến chùa thành nơi cất giấu vũ khí để chống Pháp!

Chắc sẽ có độc giả thắc mắc: - Quái lạ, Trần Ðống Long là thằng chó nào mà tên tuổi lạ hoắc, chưa từng nghe nói tới? Nếu nó là cộng sản gộc thì chúng tôi ắt đã nghe danh!

Xin thưa: Trần Ðống Long chính là "hòa thượng" Thích Thanh Tứ*, 82 tuổi, hiện vẫn đang còn sống nhăn răng và đang giữ nhiều chức vụ quan trọng trong cái gọi là giáo hội Phật Giáo quốc doanh của việt cộng. Hắn đang giữ chức vụ Phó Chủ Tịch thường trực Hội đồng trị sự Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam.

Mới đây, tên việt gian Thích Thanh Tứ đã ký hợp đồng mần ăn, thời hạn kéo dài ba năm (2009-2012) với nhà nước việt gian cộng sản, đại diện bởi tên việt gian Nguyễn Thanh Sơn, thứ trưởng Bộ ngoại giao kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Nhà nước về người Việt Nam ở nước ngoài. Quý vị nào muốn biết cái "hợp đồng" đó thì có thể tìm đọc tờ điện báo Nhân Dân ra ngày 19/7/2009. Chúng tôi không bao giờ trích dẫn những đoạn văn dài dòng, đặc sệt những ngôn ngữ lưu manh, chó đẻ của bọn cướp. Thay vào đó, chúng tôi cho biết nguồn trích dẫn từ đâu để độc giả nào cần tìm hiểu thì tham khảo. Bởi lẽ, nếu chúng ta trích dẫn dài dòng thì chẳng khác gì tự nguyện phổ biến những tài liệu giùm cho bọn giặc!

Ðọc lướt qua cái "hợp đồng" của bọn giặc, chúng ta thấy rất rõ âm mưu của bọn chúng là quyết tâm nô lệ hóa toàn bộ cộng đồng người Việt tại hải ngoại. Bọn chúng đã đưa ra những mục tiêu như:

- Nắm chắc, quản lý chặt chẽ các phật tử ở nước ngoài.
(Kiểm soát túi tiền và phần hồn lẫn phần xác của các phật tử!)

- Tổ chức các đại lễ cầu siêu cho các "anh hùng" có công trong sự nghiệp giải phóng dân tộc!
(Chúng ta phải hiểu là cầu siêu cho mấy thằng chó đẻ liệt sĩ việt cộng như Nguyễn Văn Trổi, Võ Thị Sáu, Nguyễn Chí Thanh!)

  • CÁC Ổ RẮN ÐỘC CỦA VIỆT GIAN CỘNG SẢN TẠI HẢI NGOẠI:
Những ổ rắn độc này chính là các chùa và nhà thờ của các tôn giáo tại hải ngoại. Cách đây khoảng 20 năm, chúng ta thấy những tu sĩ Phật giáo và Công giáo tại hải ngoại rất ít, thậm chí có nhiều nơi các phật tử cùng chung sức góp tiền xây chùa nhưng không có thầy trụ trì. Nhưng ngày nay bỗng nhiên chúng ta thấy rất nhiều "tu sĩ" Phật giáo lẫn Công giáo lạ hoắc xuất hiện nhan nhản tại các chùa do cộng sản vừa mới xây dựng. Những "tu sĩ" này thuộc đủ hạng tuổi và chức sắc từ thấp đến cao: đại đức, thượng tọa, hòa thượng, linh mục, giám mục có đủ hết, không thiếu một chủng loại nào. Ða số những tên giặc này đều từ trong nước mới di dân ra hải ngoại theo diện tu sĩ hoặc đi "du lịch" rồi trốn ở lại luôn.

Nhìn lại quá khứ, chúng ta thấy ngay từ hồi kháng chiến chống Pháp, tên Hồ tặc đã biết lợi dụng tôn giáo để chiếm đoạt chính quyền. Tên "hòa thượng" Thích Thanh Tứ là một trong những tên cướp đã hoạt động trong lãnh vực này. Trong khoảng thời gian từ 1954-1975, Phật giáo tại miền Nam cũng đã bị bọn giặc lợi dụng, cài cắm người của bọn chúng dày đặc đến mức làm sụp đổ nền Ðệ Nhất Cộng Hòa và kéo theo sự sụp đổ của toàn miền Nam. Và giờ đây, vẫn bổn cũ soạn lại, bọn giặc lại tiếp tục nô lệ hóa người Việt tại hải ngoại qua mặt trận tôn giáo! Chúng ta có thể chấp nhận được không khi những chùa tại hải ngoại làm lễ cầu siêu cho những tên liệt sĩ việt cộng? Những tên giặc cạo đầu trọc, khoác áo cà sa lại tiếp tục ngồi trên đầu chúng ta, bóc lột xương máu của chúng ta ngay tại hải ngoại! Ðó là chưa kể chúng đã và đang gây ra điều hết sức nguy hiểm sau đây:
  • MÓC TÚI VÀ ÐẦU ÐỘC CÁC PHẬT TỬ:
Trong một bài viết trước đây, chúng tôi đã vạch mặt tên cộng sản gộc Thích Chân Quang ở trong nước. Tên này là cháu ruột của tên Hồ tặc, hiện đang làm trụ trì một ngôi chùa ở Bà Rịa. Quý vị có thể tìm thấy qua YouTube trên mạng những bài "thuyết pháp" của tên giặc này, công khai đầu độc các phật tử qua "thuyết nhân quả"! Ðiều đặc biệt nguy hiểm là hắn được bọn giặc cho đi "thuyết pháp" trên khắp nước và những băng video của hắn đều được phụ đề tiếng Anh, gởi ra hải ngoại để đầu độc giới trẻ!

Sau đây, mời quý độc giả theo dõi một màn "thuyết pháp" ngắn gọn:

Hai phật tử là hai vợ chồng già trên 60 tuổi đã từng cúng dường cho .... đảng Cộng Sản rất nhiều tiền và làm công quả quanh năm tại một ngôi chùa trên nước Mỹ. Nhờ cúng dường quá nhiều nên họ mới được đặc ân được thầy trụ trì chùa là "hòa thượng" Thích Ðô La tiếp kiến tại phòng riêng, chớ người thường không dễ gì được gặp riêng thầy. Muốn gặp thầy cũng khó tương đương như gặp ngôi sao ca nhạc Michael Jackson, bởi lẽ "vệ sĩ" của thầy dày đặc tới hai ba lớp!

Người chồng cung kính chắp tay, cúi đầu đảnh lễ và thưa:

- Bạch thầy, chúng con có một vài thắc mắc, mong thầy chỉ dạy cho. Chúng con sống trên nước Mỹ đã 30 năm nay, thường xuyên làm công quả và cúng dường Tam Bảo để mong được Ðức Phật gia hộ độ trì cho phát tài, phát lộc, phát danh. Chúng con cũng đã về Việt Nam rất nhiều lần để hoạt động từ thiện. Nhưng sao làm việc từ thiện mấy chục năm rồi mà chúng con vẫn nghèo quá! Không lẽ Ðức Phật không thấy, không nghe, không cảm thông cho những lời cầu xin của chúng con? Thầy ơi, qua nhiều lần về Việt Nam, chúng con mới thấy tận mắt mà muốn té xỉu. Ðó là mấy ông cộng sản ở trong nước sao bây giờ giàu quá mức tưởng tượng. Chính mắt con đã thấy mấy ổng mồi thuốc lá bằng tờ giấy bạc 100 đô la! Ở bên Mỹ này, con phải đem cái thân già này đi chùi cầu tiêu ba ngày liên tiếp mới được trả công 100 đô la tiền mặt. Vậy mà mấy ông cộng sản mồi thuốc lá có vài ba giây là cháy tiêu hết một tờ giấy bạc 100 đô! Ca sĩ Ðàm Vĩnh Hưng ở trong nước mà dám mua sắm hai cái nhẫn kim cương trị giá 250 ngàn đô la rồi bị mất mà anh ta coi như "chuyện nhỏ"! Theo con biết, ca sĩ Michael Jackson của Mỹ, rồi nữ hoàng nhạc Pop Britney Spear chỉ dám mua sắm nhẫn kim cương trị giá có 100 ngàn. Ông hoàng Ả Rập mua nhẫn kim cương tặng cho công chúa Diana Anh Quốc, chiếc nhẫn cũng chỉ trị giá có 200 ngàn đô la. Vậy thì ở Việt Nam bây giờ người ta đã quá giàu rồi, giàu hơn nước Mỹ của mình rất nhiều, mà tại sao thầy vẫn kêu gọi phật tử tiếp tục đóng góp tiền làm từ thiện để giúp đồng bào nghèo ở Việt Nam? Thầy ơi, đến chừng nào thì tụi con mới được giàu như mấy ông cộng sản?

Hòa thượng Thích Ðô La cởi trần trùng trục, mặc có mỗi một cái quần xà lỏn, trông thầy không khác gì một con heo nọc! Thầy đang phì phèo điếu thuốc thơm, ngồi bật ngửa trên chiếc ghế dựa. Phía sau lưng thầy là một chú tiểu đang ra sức đấm bóp. Ðây là phòng riêng của thầy, chỉ có những đệ tử rất thân tín mới được thầy cho vào phòng, cho nên thầy không cần giữ ý tứ gì nhiều. Thầy nheo cặp mắt nhìn hai vợ chồng già bằng ánh mắt thương hại; tuy nhiên, thầy nghĩ thầm, ở đời càng có nhiều thằng ngu mê tín, tham lam như vầy thì cái đám tu sĩ ăn bám như thầy mới được đời đời hưởng vinh hoa phú quý!

Thật vậy, tuy mang tiếng là người tu hành nhưng mọi lạc thú trên đời như ăn, ngủ, đụ, ỉa, thầy thường xuyên được hưởng thụ không thua gì một tiểu vương! Những món ăn ngon nhất, chay cũng như mặn, thầy đều được các đệ tử ruột kính dâng tận miệng. Thầy cũng đã từng bú .... vú nữ đệ tử còn trinh để lấy hên! Còn ngủ thì thầy muốn ngủ bao nhiêu tùy thích, không có một đệ tử nào dám đến quấy rầy trong khi thầy đang .... "nhập thất"! Cứ hai tuần một lần, ban đêm thầy lén chuồn ra ngoài, vào các động đĩ sang trọng, chơi gái Mỹ cho thỏa thích, hết năm mười ngàn đô la là chuyện nhỏ! Các em điếm Mỹ rất thích thầy, gọi thầy là "sugar daddy" (bố già hảo ngọt) vì thầy thường cho tiền "tip" rất hậu hĩ! Tuổi thầy đã già trên bảy bó, không "dựng cờ" được nữa thì thầy tích cực gỡ gạc bằng hai bàn tay và bú, liếm, hít hà cho thật thỏa mãn ... bát chánh đạo!

Hòa thượng đằng hắng giọng một chút rồi trả lời:

- Con nêu thắc mắc rất là chí lý. Ðể thầy giải đáp cho con từng điểm một:

Trước hết, mấy ông đảng viên cộng sản được giàu có là tại vì trong kiếp trước họ đã khéo tu nhơn tích đức, làm việc từ thiện nhiều, vì vậy, trong kiếp này họ được giàu có, sung sướng là lẽ đương nhiên, công bằng, chính Ðức Phật cũng đang phù hộ cho họ! Ví dụ như bản thân thầy cũng là .... đảng viên cộng sản, chính thầy cũng đã từng là bộ đội cụ Hồ, đã từng làm nhiều việc phước đức giúp đồng bào hồi tết Mậu Thân tại Huế cho nên bây giờ thầy mới được hưởng phước báu đó chớ!

Còn mấy người nghèo tại Việt Nam là tại vì trong kiếp trước họ từng làm nhiều điều ác nên bây giờ họ bị nghèo là ... rán chịu! Ðừng có đổ thừa là tại vì họ bị cộng sản bóc lột. Không phải đâu, đó chính là do luật ... quả báo!

Thầy khuyên con nên cố gắng cúng dường Tam Bảo, làm việc từ thiện càng nhiều càng tốt, rồi sớm muộn gì con cũng được giàu có giống như mấy ông ... cộng sản!

Ðược hòa thượng cho uống nước đường, người phật tử già quá hồ hởi phấn khởi. Lòng tham của ông ta trổi dậy:

- Thầy ơi, con phải được giàu có như mấy ông trung ương đảng cộng sản hay bộ chính trị, chớ mấy ông cộng sản tép riu thì cũng nghèo mạt máu! Mong thầy cầu nguyện, gia hộ độ trì cho con!

Hòa thượng bèn tiêm thêm một liều độc dược nữa:

- Ðúng, con nói đúng. Con sẽ trở nên giàu có như mấy ông trung ương đảng Cộng Sản! Cứ cúng dường tiền cho thầy rồi thầy sẽ thay mặt con, đem về Việt Nam để làm .... "từ thiện"!

Người phật tử già run lên vì sung sướng:

- Thầy ơi, kiếp sau con sẽ được hưởng phước báu làm ủy viên trung ương đảng, mà phải là trung ương đảng Cộng Sản Việt Nam nghe thầy. Như vậy mới chắc ăn. Chớ nếu làm ủy viên trung ương đảng Dân Chủ hay Cộng Hòa của Mỹ thì có nước húp cháo. Nghèo mạt máu! Hình như luật nhân quả không có ép phê ở bên Mỹ phải không thầy?

  • KẾT LUẬN:

Chế độ cộng sản tại Việt Nam chắc chắn phải bị diệt vong. Sớm hay muộn là do ý chí đấu tranh của toàn dân trong nước chớ không phải nhờ nước Mỹ hay thế giới can thiệp. Cũng không phải là do sự đối đầu giữa Mỹ và Trung Cộng, rồi Mỹ diệt được Trung Cộng thì cộng sản Việt Nam mới bị sụp đổ, như nhận định của ông Ðinh Thạch Bích.

Trong quá khứ, những thế lực cùng hung cực ác như đế quốc của Tần Thủy Hoàng, phát xít Ðức, Ý, Nhật đã từng làm mưa làm gió trên khắp thế giới, tưởng chừng như không bao giờ chúng bị hủy diệt. Thế nhưng ngày tàn của bọn chúng đã đến và chúng đã bị hủy diệt vĩnh viễn, không bao giờ còn ngóc đầu lên được nữa. Ðiều này chắc chắn sẽ đến với chế độ cộng sản tại Việt Nam hiện nay.

Nhiều người cho rằng cộng sản Việt Nam đang dựa vào một thế lực hết sức hùng mạnh là Trung Cộng thì không thể nào bị sụp đổ. Nhận định này hết sức sai lầm. Trung Cộng có bề ngoài hùng hổ nhưng bên trong bọn chúng đang có rất nhiều mầm mống sẽ bộc phát, làm cho đất nước của bọn chúng sẽ bị vỡ ra nhiều mảnh, trở lại như thời Ðông Chu Liệt Quốc. Vụ bùng nổ tại Tân Cương vừa rồi là một ví dụ. Nói tóm lại, chỗ dựa của bọn việt gian cộng sản hiện nay là một hòn núi bằng ... rơm.

Khi chế độ cộng sản bị sụp đổ thì cái đám sư quốc doanh tại hải ngoại chắc chắn cũng phải rã đám. Trong tình trạng hiện nay, muốn diệt bọn ma quỷ, rắn độc này, biện pháp hữu hiệu nhất của chúng ta là tuyệt đối không bố thí cho bọn chúng một xu, một cắc nào. Bọn đỉa đói ăn bám sống nhờ tiền cúng dường mà nếu bị triệt nguồn tài chánh này thì bọn chúng sẽ phải tự động cuốn gói chuồn về nước!

Nếu toàn bộ đồng bào đều đồng lòng thắt chặt hầu bao thì một trăm cái nghị quyết 36 cũng đem vất thùng rác. Vấn đề là ý chí thực hiện.

Trần Thanh
Ngày 22 tháng 8 năm 2009


  • Chú thích:

*Bài viết: "Mừng lễ Phật Ðản 2009, hòa thượng Thích Thanh Tứ, một thời đánh giặc" đăng trên điện báo Công An Nhân Dân ngày 16/5/2009 của việt cộng.

* Trong nước hiện nay có hai "hòa thượng", tuổi tác suýt soát nhau, một người bắc kỳ, một người nam kỳ:

- Thích Thanh Tứ, sinh năm 1927, quê ở Hưng Yên, đã từng là bộ đội cụ Hồ, đảng viên cộng sản gộc, hiện đang giữ nhiều chức vụ quan trọng trong giáo hội Phật giáo quốc doanh. Cách đây vài năm, Thanh Tứ đã đóng vai trò "đối lập cuội" rất xuất sắc khi hắn lên tiếng công khai chỉ trích Thích Quảng Ðộ là "phá rối trị an, chống đối nhà nước". Lúc ấy Quảng Ðộ đi ủy lạo dân oan, bị công an làm khó dễ và bị Thanh Tứ nhân danh Giáo hội quốc doanh lên án qua truyền thanh, truyền hình và báo chí.

Màn đối lập cuội trình diễn xuất sắc, đã làm cho đồng bào ở hải ngoại tin như sấm: đúng thầy Quảng Ðộ là vị cứu tinh của dân tộc rồi! Thầy bị giáo hội quốc doanh "lên án" dữ quá! Bây giờ thì Quảng Ðộ đã trở thành cái mền rách, mặt thật của y đã lộ ra quá rõ, sau vụ ban hành bản văn "Lời Kêu Gọi"! Văn phòng hải ngoại của y tại Pháp đã trở thành cái hang chuột, chẳng còn ai tin tưởng nữa!

- Một người khác là Thích Thanh Từ, sinh năm 1924, quê ở Cần Thơ, sư quốc doanh. Thích Thanh Từ nổi tiếng nhờ tài làm thơ, thuyết pháp và được mệnh danh là "thiền sư", được việt gian cộng sản cho đi chu du khắp thế giới để "giảng Pháp" và .... móc túi đồng bào! Thanh Từ nổi tiếng là tu sĩ "nghèo". Theo dư luận thì tài sản của y chỉ sơ sơ khoảng ...HAI TRĂM TRIỆU ÐÔ LA mà thôi!

Hiện nay những "thiền viện" của Thanh Từ đang phát triển khắp nơi tại hải ngoại. Bọn việt gian cộng sản đang thực hiện việc rửa tiền và móc túi đồng bào qua việc xây chùa tại hải ngoại. Thoạt tiên, bọn chúng đi mua đất, diện tích từ vài chục đến vài trăm hectare, giá tiền có thể lên đến vài triệu đô la. Tiếp theo là xây chùa thật "hoành tráng", phí tổn năm mười triệu đô là chuyện nhỏ. Lý do vì mọi sự đã có bầy phật tử ngu ngốc lo cho "quý thầy" rồi! Bọn giặc chỉ ứng ra một phần tiền để ký hợp đồng mua bất động sản theo phương thức trả góp từ những công ty tín dụng. Phần trả góp hàng tháng, kéo dài nhiều năm sẽ do các phật tử đóng góp để hy vọng kiếp sau được đầu thai làm .... ủy viên trung ương đảng cộng sản!


Trần Thanh
Ngày 23 tháng 8 năm 2009



Friday, August 21, 2009

Theo Thầy hay theo..."thầy"- Tuan Phan

Theo Thầy hay theo..."thầy"?

Nhiều “Phật” tử thường hay khoe, Diệu …tôi, Quảng…tôi, là đệ tử của “thầy” thích đủ thứ, trụ trì Chùa XYZ. Họ theo “thầy” thích nầy thích nọ chứ hiếm người tự hào họ theo…Phật! Họ mê lầm, bị “thầy” thích nầy thích nọ nhồi sọ rằng: thấy…”thầy” như thấy…Phật (!?) nên phải thường xuyên đến chùa thăm “thầy” để thấy…Phật nhiều hơn là đến thăm cha mẹ già sống cô đơn ở các nhà dưỡng lão !? Do đó, nhiều “Phật” tử rất siêng đi chùa của “thầy” thôi dù biết rõ mười mươi “thầy” là đồng chí của “thầy” thích Phước Huệ ở Úc, tình lang của nàng Diệu Đức! Họ biện luận rằng họ đi chùa lễ Phật chứ không vì “thầy” nhưng họ sốt sắng bỏ tiền cúng dường “thầy”, làm công quả (ở đợ free) cho “thầy”!

Họ cũng biện luận rằng “thầy” làm bậy thì có Phật ... lo, chúng sinh khỏi lo; “thầy” phải chịu luật Nhân Quả, chịu tội với…Phật! Luật Nhân Quả đâu chưa thấy, Phật thì ở cõi xa xăm, chứ “Phật” tử kiểu nầy đã làm hư hỏng “thầy”, vô tình là tòng phạm, phá họai Phật Pháp.

Không rõ những “Phật” tử nầy đã học hỏi được điều gì tốt lành, đã noi được gương sáng gì của quý “thầy” của họ? Bởi vì, như “thầy” đại lão thích Phước Huệ, một chức sắc cao cấp của Giáo Hội PGVNTN, từng trắng trợn “khai thị” vô minh cho tín nữ sồn sồn Diệu Đức đại ý rằng: - “Em” phục vụ sinh lý cho “Anh” cũng là giúp “Anh” làm tròn “Phật” sự!

Nói ta bà thế giới, xin trở lại bài viết của bà Tôn Nữ Hòang Hoa, hết lòng ca ngợi, tán tụng “Biểu Tình Tại Gia, Ngồi Nhà Chống…Cộng” của “thầy” Quảng Độ là "từ tâm" (!?) tức phát tán cái tinh thần HỮU ÚY VS. Vô Úy của Nhà Phật. Thay vì “vượt qua sợ hãi” để đối đầu Ma Vương Việt Cộng, thay vì noi gương Đại Hùng Đại Lực của Phật để chiến thắng Ma Vương Việt Cộng, thích Hậu Liêu Quảng Độ cổ xúy dân Việt nên thích tọa, thích ngọa tại gia, rút lui sau cánh cửa nhà để khỏi bị Ma Vương Công An CSVN… bắt! Đúng là đấu tranh kiểu…vô nhị độc nhất, khỏe re như bò không kéo xe ai mà không ham kiểu đấu tranh “bất chiến tự nhiên huề nầy hở bà Tôn Nữ Hòang Hoa?

Có thể bà Tôn Nữ Hòang Hoa đã đánh sai chính tả (spelling): chữ Tử (dấu hỏi) thành Từ (dấu huyền) nên ý nghĩa sai.. ngàn dặm! Thiết tưởng “Lượng Tử Tâm của người Tu Sĩ mới đúng với cái thực Tâm người Tu Sĩ Quảng Độ, vị thầy khả kính bà Tôn Nữ Hòang Hoa, đã dồn dân Việt vào cửa…Tử qua Lời Kêu Gọi BỐN KHÔNG của ông ta, thêm vào Bát Khổ nhà Phật thành Thập Nhị Khổ cho dân Việt trong nước!

Có một vị Phật tử tường thông Giáo Lý Nhà Phật nhờ đọc nhiều Lời Phật Dạy cho biết: Chỉ có vị THẦY duy nhất của tín đồ Phật Giáo là Đức Phật Thích Ca Mâu Ni nên mới gọi là Phật Giáo (tức Phật dạy dỗ, giáo dục). Tăng (Ni) không phải là Thầy; ai xưng và tôn Tăng (Ni) là “Thầy” tức xúc phạm Đức Phật, là tiếm danh Phật vì Tăng (Ni) chỉ được xem là “người thông dịch” (thông ngôn) Lời Phật Dạy!

Đã gọi Tăng (Ni) là những “thông dịch viên giáo lý nhà Phật” thì họ đâu có dạy Phật tử điều đâu mà gọi họ là…"Thầy”, trái lại họ còn làm nhiều gương xấu cho Phật tử nữa! Do đó, Phật tử đúng nghĩa chân chính chỉ tin Phật (là Thầy), theo Phật (làm theo Lời Phật Dạy) chứ không tin Tăng, không gọi Tăng (Ni) là Thầy! Nếu vì nhu cầu xưng hô, thiềt tưởng Phật tử nên hiểu chữ “thầy” chỉ có giá trị như chữ YOU trong tiếng Mỹ!

Xin tặng bà Tôn Nữ Hòang Hoa đọc bài nầy để bà thấy “thầy” Chánh Lạc của bà đã đầu độc Phật tử khi ông ta diễn dịch xuyên tạc “Y Pháp Bất Y Nhân” để bắt buộc Phật tử phải tuyệt đối “Kính Phật Trọng Tăng”! Kính Phật thì Phật tử lúc nào và ở đâu đều kính Ngài nhưng không thể đi kèm với Trọng Tăng vô điều kiện! Chẳng lẽ Phật tử phải trọng kính những dâm tăng, trọc phú tăng, ma tăng, Cộng tăng…hầm bà lằng tăng, tòan là lũ phản Phật họai Pháp?

Xin tặng bà Tôn Nữ Hòang Hoa bài dưới đây để bà thấy “thầy” Quảng Độ của bà có cái Tâm Phật hay Tâm… Ác Tăng, thay vì Thánh Tăng, Cao Tăng? Để tránh nghiệp chướng, và chắc ăn khỏi mê lầm, Phật tử chúng ta luôn luôn đến thẳng với Phật trong Tâm hơn là Phật xi măng, cốt sắt (VC thì cốt…tre) ngồi bất động trong chùa qua trung gian Chủ chùa có cái Tâm không bảo đảm, đa số là hàng…giả, với cái tâm được chích phọc môn!

Tuấn Phan

Thursday, April 16, 2009 4:24 PM

12 cái KHỔ của dân Việt dưới triều đại Đệ Ngũ Tăng Thống Xã Hội Chủ Nghĩa.

Giáo lý nhà Phật cho biết chúng sinh phải chịu 8 cái khổ lớn (Bát Đại Khổ): sinh, lão, bệnh, tử, ái biệt ly, cầu bất đắc, oán tăng hội, ngũ âm xí thạnh khổ (sắc, thọ, tưởng, hành, thức). Riêng chúng sanh ở trong nước Việt Nam sẽ bị thêm 4 cái khổ nữa Lời Kêu Gọi của HT Quảng Độ ngày 29-3-2009, vị chi là 12 khổ:

1. Nông dân không ra đồng: Ruộng vườn bỏ hoang cả tháng trời, không chăm sóc thì THẤT MÙA, còn gì là tài sản của nông dân. Đây là Ác Khẩu thứ 1 của HT Quảng Độ làm khổ dân!!!

2. Công nhân không đến nhà máy: Thời buổi kinh tế tuột dốc như hiện nay, công nhân bỏ việc cả tháng trời chắc chắn bị THẤT NGHIỆP, tiền đâu nuôi thân và gia đình? Đây là Ác Khẩu thứ 2 của HT Quảng Độ làm khổ dân!!!

3. Thương gia, Tiểu thương không đến chợ: Chợ búa đóng cửa cả tháng trời, người dân không có hàng hóa, thương gia, tiểu thương THẤT THU thì kinh tế càng thảm hại thêm. Đây là Ác Khẩu thứ 3 của HT Quảng Độ làm khổ dân !!!

4. Sinh viên, học sinh không đến trường: Trường đóng cửa cả tháng trời, sinh viên học sinh rong chơi không học hành càng THẤT HỌC, ngu dốt, chưa nói là giới trẻ nầy có thể làm những chuyện phá làng, phá xóm. Đây là Ác Khẩu thứ 4 của HT Quảng Độ làm khổ dân!!!

Đặc biệt: HT Quảng Độ kêu gọi tòan dân Việt: Tháng 4-2009 chuẩn bị lương thực cho gia đình (hay cá nhân) dùng cho cả tháng 5-2009 để… biểu tỉnh tại gia, thì đúng là HT Quảng Độ hiến kế cho gian thương ĐẦU CƠ TÍCH TRỮ, làm vật giá leo thang gây điêu đứng thêm cho dân Nhà Nghèo, còn Nhà Chùa (có cúng dường), Nhà Nước CSVN thì khỏe re!

Kêu gọi Bất Tuân Dân Sự là xúi dại CON NÍT ĂN CỨT GÀ SÁP, xuỵt chó vào bụi tre gai, ai ngu nghe theo sẽ bị thiệt thân, hại gia đình. Nếu muốn, CSVN sẽ cáo buộc việc tích trữ quá nhiều lương thực cũng như việc đình công, bãi thị, bãi khóa, bỏ hoang ruộng đồng là các hành vi phạm pháp thuộc về hình sự: phá họai xã hội kinh tế, giáo dục v.v… để làm khó dễ, khổ sở thêm cho dân chúng. Tội lỗi dường bao, HT Quảng Độ ơi!

Đặc biệt: HT Quảng Độ rất ma mảnh, không hề kêu gọi Phật tử không đến chùa trong tháng 5-2009 kể cả chùa thuộc Giáo Hội anh em một cha là GH Phật Giáo Việt Nam (quốc doanh). HT Quảng Độ cũng không kêu gọi dân chúng đừng giao dịch với cơ quan chính quyền CSVN, không kêu gọi nhân viên dân chính ngưng làm việc tại các công sở CSVN. Tại sao? Vì HT Quảng Độ sợ làm TÊ LIỆT bộ máy hành chính của CSVN!

HT Quảng Độ là cao tăng hay ác tăng khi đưa ra lời ác khẩu làm gia TĂNG THỐNG khổ cho dân Việt trong nước vốn đã khổ dưới chế độ độc tài đảng trị của CSVN? HT Quảng Độ đúng là vị Tăng gia Thống khổ thứ 5 của Giáo Hội PGVNTN, một tập đòan Giặc Thầy Chùa từng làm thống khổ biết bao sinh linh dưới thời VNCH!

Tuấn Phan

Cao Tăng hay Ác Tăng?
Hình HT Quảng Độ trên điện báo Quê Mẹ ngày 16-4-2009:

Ven. Thich Quang Do

Lượng Từ Tâm cuả Người Tu sĩ

Tôn Nữ Hoàng Hoa

Lâu lắm tôi không tham gia vào các diễn đàn vì hoàn cảnh gia đình. Cho nên có những lần tôi hứa sẽ viết về Đại Lão Hoà Thượng Thích Quảng Độ mà cũng làm chưa được. Mong đạo hữu ở bên Pháp vị tình tha thứ.

Hôm nay đọc được bài thơ cuả Thi sĩ Minh Triết Trần Thiện Đạt trong đó có hai câu thơ đã làm tôi ngộ ra cái đạo hạnh cuả Đại Lão Hoà Thượng Thích Quảng Độ đã cưu mang:

Chân tu thấy Tướng Không Là Tướng

Mà Tánh mơ hồ tựa khói sương ( MTTTD)

Một trong yếu tố để chuyễn tãi tư tưởng cuả mình đến tha nhân có lẽ là ngôn ngữ là văn phong cuả người cầm bút.

Đương nhiên không phải ai ai cũng rập khuôn một văn phong trong cách cư xử cuả mình. Ai cũng có quyền tạo cho mình một thứ ngôn ngữ riêng, nhưng chắc chắn vị Tu Sĩ thì không thể dùng ngôn ngữ cuả người khiếm nhã hay trái lại .

Đôi lúc có những người lo ngại cho tôi là bài viết cuả tôi không mang một hàm ý đánh phá nào mà sao vẫn có người đã kích tôi. Tôi cười bảo rằng vì ở đó tôi chưa làm tròn trịa chức năng khi diễn tả những điều mình suy nghĩ. Một bài viết được gởi ra công luận không còn nằm trong sự suy diễn cuả mình mà là sự suy diễn cuả độc giả. Sự suy diễn tuỳ theo khả năng tiếp nhận.

Cũng như một Đại sư vào đời hoằng dương đạo pháp. Không phải lời thuyết pháp nào cuả Đại sư cũng được đạo hữu đón nhận tuyệt đối. Cũng có người còn mỉa mai lời thuyết pháp rồi chê bai bảo rằng Thầy tu sao tóc lại dài quá hai phân, Thầy tu sao để râu rậm rạp. Những chấp pháp, chấp tướng đó đều phát sinh từ phiền não cuả con người.

Chính vì lẽ đó mà người xuất gia đầu Phật, chánh tâm cầu đảo sẽ không bị trôi nỗi trên sự phiền não cuả chúng sanh, mà vẫn an nhiên trên những lời bình phẫm có dụ ý chấp pháp, chấp tướng đi từ phiền não mà ra.

Khi những phiền não cuả chúng sanh miệt mài dồn dập, tâm lượng cuả những người chánh tâm cầu đạo cần sáng suốt để không đánh bật mình ra khỏi vị trí cuả mình

Pháp nạn 1963 do Sư VC Trí Quang khởi loạn lợi dùng danh nghiã cuả Phật giáo để thực thi một âm mưu chính trị thâu tóm Miền Nam đã đưa đến vụ Thảm sát anh em Cố TT Ngô Đình Diệm. Ngay sau đó, Sư Trí Quang và Liên phái Phật Giáo họp tại chùa Xá Lợi vào 2 ngày 31 tháng 12 năm 1963 và ngày 1 tháng 1 năm 1964 để thành lập Giáo Hội Phật Giáo VN Thống Nhất và đã được ông Dương Văn Minh ký giấy cho phép hoạt động ( Tất cả qúi Thầy chánh tâm cầu đạo và Sư Quốc Doanh (trong thời gian này chưa lộ mặt) đã cùng chung một mái nhà Giáo Hội.

Sau hai ngày ký giấy phép hoạt động cho GHPGVNTN,Tướng Dương Văn Minh trong ngày 16 tháng 1 năm 1964 đã ra lệnh thả hết tù Việt Cộng trong đó có tên gián điệp Vũ Ngọc Nhạ và tên Bảy Liêm chí huy tổ đặc công của VC tại Sài gòn Chợ Lớn chuyên ám sát và phá hoại chính quyền VNCH.

Người Mỹ biết Tướng Dương Văn Minh là "Đệ tử thứ thiệt " của Sư Trí Quang và lấy chỉ thị của Sư Trí Quang để thi hành do đó họ rất quan tâm trước hành động thả tù VC của Dương Văn Minh. Trước hiện tình đó người Mỹ đã liên kết với Tướng Nguyễn Khánh để làm cuộc Chỉnh lý ngày 30 tháng 1 năm 1964 loại trừ những Tướng VN thân với Giáo Hội Phật Giáo lúc bấy giờ.