Monday, July 20, 2009

Trả Lời Võ Văn Ái-Hàn Giang Trần Lệ Tuyền



Audio




Phật Giáo Ấn Quang Cắt máu đề huyết thơ hăm dọa giết HT Thích Tâm Châu,
cướp Viện Hóa Đạo


Võ Văn Ái


Trả Lời Võ Văn Ái


Hàn Giang Trần Lệ Tuyền



Để khỏi mất thời giờ của quý độc giả, chúng tôi phải nói ngay rằng: Trong dịp nghỉ hè hàng năm của các con của chúng tôi, đáng lẽ tôi phải tạm ngưng những bài viết. Thế rồi tôi lại nhận được một bài viết của Võ Văn Ái qua ông Hứa Vạng Thọ, chủ nhiệm của trang điện báo Tin Paris. Sau khi đọc qua, tôi được biết Võ Văn Ái đã cám ơn ông Hứa Vạng Thọ vì đã gửi bài viết của tôi bằng chín trang giấy khổ A4 đến cho Võ Văn Ái, tôi cũng chưa vội viết bài, vì nghĩ rằng đó chỉ là vấn đề giữa Võ Văn Ái và tôi. Song sau đó, tôi lại nhận tiếp một bài viết khác của Võ Văn Ái, cũng qua ông Hứa Vạng Thọ, và sau đó đã được đăng trên nhiều trang điện báo như: Ánh Dương, Take2Tango, Exodus riêng hai tờ nầy vì không biết ngoại ngữ nên tôi chỉ biết đọc là: Tả- kê- hai -tấn- gô, Ê- xô- đút v…v…. Nhưng, lần này, không phải là một bài viết, mà cái gọi là «Thông Cáo Báo Chí » của Võ Văn Ái đã nhân danh là:

« Phòng Thông Tin Phật Giáo Quốc Tế - Cơ Quan Thông Tin Và Phát Ngôn Của Văn Phòng Viện Hóa Đạo Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất, Trả Lời Bài Viết Vu Cáo Vô Bằng Và Bất Lương Của Bà Hàn Giang Trần Lệ Tuyền ».

Qua cái tựa của bài viết như đã nêu trên, thì Võ Văn Ái đã nhắm đánh thẳng vào kẻ viết bài này cùng các vị đã có ý kiến về «Lời kêu Gọi: Biểu Tình Tại Gia-Bất Tuân Dân Sự » do Thích Quảng Độ ký vào ngày 29-03-2009. Và khi tôi đang viết bài này thì có một người thân của chúng tôi, mà cũng là một người hết lòng ủng hộ Thích Quảng Độ và Võ Văn Ái, đã đến thăm chúng tôi và nói vói tôi rằng:

«Bây giờ khi ông Võ Văn Ái đã nhân danh Phát ngôn nhân Viện hóa Đạo đã ra Thông cáo Báo chí để đánh chị, là cả Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất sẽ tập trung lực lượng để đánh thẳng vào chị đó ».

Nghe như vậy, tôi trả lời rằng:

Như vậy cả Giáo hội Phật giáo Ấn Quang đã xem tôi, một phụ nữ yếu đuối đơn thương, độc mã là đối thủ??? Và người nầy đã trả lời:

« Đúng vậy ».

Mặc dù thế, tôi vẫn cho rằng «Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống Nhất » ( Ấn Quang) không thể đem đặt cá nhân tôi chỉ là một phụ nữ, chân yếu, tay mềm lên ngang hàng với một tôn giáo lớn, mà chính họ đã từng nói là « kế thừa Phật giáo tại Việt Nam hơn 2000 năm qua ».

Bới, như thế, hóa ra cá nhân Hàn Giang Trần Lệ Tuyền đương nhiên đã ngang bằng với các đời Cao Tăng – Các Tăng Thống của Phật giáo hay sao??? Chính vì vậy, nên tôi vẫn tạm xem như như cái gọi là «Thông Cáo Báo Chí » của Võ Văn Ái nó chỉ đơn thuần là chỉ riêng của Võ Văn Ái tự nghĩ, rồi tự viết ra mà thôi. Bởi chính tôi, đã từng đọc qua những lời của Pháp sư Giác Đức của «Viện Hóa dạo 2 » đã lên tiếng tố cáo Thích Chánh Lạc và Võ Văn Ái ngay trên bàn chủ tọa rồi. Nên tôi cũng cho rằng Võ Văn Ái đã lộng quyền và lạm quyền và đã tự làm ra mà thôi.

Tuy nhiên, dù thế nào chăng nữa, một khi Võ Văn Ái đã đưa lên các trang báo những cái gọi là « Thông Cáo Báo Chí » đó rồi, thì bắt buộc tôi phải trả lời những điều chính trong bài viết của Võ Văn Ái như sau:

1- Võ Văn Ái viết: «Chỉ có những người cộng sản Hà Nội, thông qua 700 tờ báo và các cơ quan truyền thông đại chúng, mới gọi xách mé «Phật giáo Ấn Quang - Giáo hội Ấn Quang ».

Tôi trả lời ngay cho Võ Văn Ái là nhiều người đã gọi Phật giáo Ấn Quang, là để phân biệt với Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất, một tôn giáo hợp pháp do Hòa thượng Thích Tâm Châu lãnh đạo. Giáo hội nầy không nhúng tay vào cuộc sát hại đồng bào của hai Phường Thanh Bồ-Đức Lợi, Đà Nẵng, ngày 24-8-1964, không mang bàn Phật xuống đường, để bên cạnh những đống rác rưởi hôi tanh, mùa hè 1966, không ra tay sát hại một cách tàn độc, dã man trên hàng ngàn sinh mạng của đồng bào vô tội tại Huế, Tết Mậu Thân, 1968, và không đem từng đoàn xe ra tận núi rừng để đón rước bộ đội Bắc Vịệt vào các thành phố của Miền Nam Tự Do, 30-4-1975. Năm 1966, Hòa thượng Thích Tâm Châu cũng đã cương quyết không ủng hộ Ấn Quang, trong việc « Thành lập Chính phủ miền Trung ».Và Hòa thượng Thích Tâm Châu, cũng viết là Phật giáo Thống nhất Ấn Quang; người từng được « Hòa thượng » Thích Huyền Quang « cung thỉnh » lên ngôi « Hòa thượng Thượng Thủ Giáo hội Phật giáo Việt Nam thống Nhất », nhưng Hòa thượng Thích Tâm Châu đã thẳng thắn từ chối, không biết có phải vì còn nhớ đến cái con dao và cái đĩa máu năm xưa mà rùng mình, hay đã biết những điều gì khác, mà Hòa thượng đã khước từ cái chức «Hòa thượng thượng thủ »???

Để biết rõ hơn, tôi xin mời quý độc giả hãy đọc lại Bạch Thư của Hòa thượng Thích Tâm Châu. Giáo hội này cũng không như «Tăng thống » Thích Quảng Độ đã nhiều lần lên chùa Từ Vân ở Gò Dầu Hạ, Tây Ninh để họp với cộng sản, đã bị cơ quan an ninh của Việt Nam cộng Cộng Hòa phát giác, theo như tài liệu của ông Kim Âu Văn Sơn đã viết trên trang điện báo chinhnghia.com.

Mặt khác: Phật giáo Việt Nam đã hai lần «thống nhất ». Lần thứ nhất: Sau khi Nền Đệ Nhất Việt Nam Cộng Hòa sụp đổ đã đẻ ra cái «Hiến Chương Phật Giáo » do Tướng Nguyễn Khánh ký, để đổi lấy lời giao ước của Ấn Quang. Nhưng đến khi cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đắc cử, thì chính Phật giáo Ấn Quang cũng tự thấy cái «Hiến Chương» ấy nó không có giá trị, vì Tướng Nguyễn Khánh không có đủ tư cách để ký. Chính vì vậy, Phật giáo Ấn Quang đã phải áp lực cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu phải ký cái «Hiến Chương» đó. Song TT Nguyễn Văn Thiệu chẳng những không ký mà còn «phán» rằng:

«Không thể chấp nhận một Chính phủ trong một Chính phủ, hay một Quốc Gia trong một Quốc gia».

2 – Về « Hòa thượng » Thích Thanh Từ, tôi đã viết: là một Tăng sĩ kỳ cựu của Phật giáo Thống Nhất (Ấn Quang) Võ Văn Ái Ái nói tôi viết sai. Nhưng tôi đã viết hoàn toàn đúng với sự thật tôi xin nói rõ như sau:

HT Thích Thiện Hoa



HT Thích Thanh Từ


Trên đây là hình cũ của « Hòa thượng » Thích Thiện Hoa, “Viện trưởng Viện Hóa Đạo GHVNTN “ (Ấn Quang), và đệ tử là “Hòa thượng” Thích Thanh Từ.


http://hochiminhsucvat.files.wordpress.com/2009/05/htthanhtu0254.jpg

HT Thích Thanh Từ

« Hòa thượng » Thích Thanh Từ tên thật là Trần Hữu Phước, sinh quán tại Ấp Tích Khánh, làng Tích Thiện, tỉnh Cần Thơ (Vĩnh Long).

Ngày 15-7-1949, sau ba tháng công quả tại chùa Phật Quang, được tổ Thiện Hoa chánh thức cho xuất gia với pháp danh là Thanh Từ.

1949-1950, theo học lớp sơ đẳng tại Phật Học Đường Phật Quang.

1951; bắt đầu học Trung Đẳng.

1953, theo Bổn sư Thiện Hoa lên Sài Gòn, tiếp tục học lớp Trung Đẳng tại Phật Học Đường Nam Việt tại chùa Ấn Quang. Tại đây, « Hòa thượng » Thích Thanh Từ được thọ giới Cụ Túc do Tổ Huệ Quang đàn đầu.

1959, tiếp tục học Cao Học Phật Học tại Phật Học Đường Nam Việt tại chùa Ấn Quang. Sau đó, làm Giảng sư trong Giảng sư đoàn của Ban Hoằng pháp.

1960- 1975, đã giữ những chức vụ trong Giáo Hội Phật giáo Việt Nam Thống Nhất:

* Phó Vụ trưởng Phật học vụ.

* Vụ trưởng Phật học vụ.

* Giáo sư kiêm Quản viện Phật học viện Huệ Nghiêm.

* Giảng sư Viện Đại Học Vạn Hạnh và Phật học Đường Dược Sư và Từ Nghiêm.

Như vậy, qua hai lần « thống nhất » của Phật giáo. Lần thứ nhất năm 1964, lần thứ hai 1981 « Hòa thượng » Thích Thanh từ cũng đều có chức cả. Còn hiện nay, thì « Hòa thượng » Thích Thanh Từ là một Đại gia với cơ ngơi to lớn là Tuyền Lâm Thiền Viện, ở Đà Lạt, và là một người nắm giáo quyền và cả thế quyền. Riêng « Hòa thượng » Thích Thiện Hoa, thì từ lâu ai cũng biết là cộng sản.

3- Khi tôi trích lại những lời của Thích Quảng Độ và Võ Văn Ái đã nói với nhau «Về chuyện hòa đồng … Hợp tác đôi bên đều có lợi…và đồng đẳng, bình đẳng » mà Võ Văn Ái đã viết trên báo Quê Mẹ, Võ Văn Ái trước khi nói dến chuyện «hòa đồng- hợp tác» chính Võ Văn Ái đã nói:

Võ Văn Ái: Hôm nào Thầy có dịp gặp Thầy Trí Quang, cho con kính lời thăm. Và Võ Văn Ái cũng đã « Xin đãnh Lễ cả Thầy Trí Quang và Thầy Huyền Quang ». Rồi nói đến « 18 000 trang sách và 400 bài thơ tù mà chỉ làm ở trong đầu mà còn đánh mục lục từ số một, số hai, số ba, … cho đến thứ bốn trăm ». Nhưng tại sao không thấy Võ Văn Ái trả lời về « 18 000 trang sách và 400 bài thơ tù của Thích Quảng Độ » trong cái «Thông cáo báo chí » để đánh Hàn Giang Trần Lệ Tuyền??? mà chỉ viết:

«Câu Hòa thượng khái quát sự việc đôi bên cùng có lợi là nhắc tới nguyên lý tương sinh trong xã hội loài người. Có chi không phải? Có chi tội lỗi? Có chi liên quan tới cộng sản hay theo cộng sản? Vợ chồng cưới nhau, hai bên cùng chia sớt tình yêu. Thương gia hùn hạp làm ăn, hai bên cùng có lợi. Đảng phái liên minh nhau, hai bên không thất thế. Hai quốc gia thương thảo hợp tác, hai bên cùng có lợi … »

Chúng tôi không biết quý độc giả đọc những lời của chính Võ Văn Ái đã viết như trên, thì quý vị nghĩ sao? Riêng tôi, tôi đã cười đến chảy cả … nước mắt đấy; bởi tôi không ngờ Võ Văn Ái lại ngu đến mức độ như thế, nếu muốn nói thì chắc chắn là phải dài dòng, nên trong phạm vi của bài nầy, không thể nói hết. Vậy, tôi xin mời các bậc trưởng thượng cùng suy gẫm. Phần tôi, nếu cần, tôi sẽ viết trong một bài khác. Nhân đây, tôi cũng xin nói rõ:

Bởi Võ Văn Áii đã nhân danh là «Phòng thông tin Phật giáo Quốc tế - Văn phòng Phát Ngôn Nhân Viện Hóa Đạo GHPGVNTN » để đưa «Thông Cáo báo Chí » lên các trang điện báo để nhắm nhánh thẳng vào một phụ nữ yếu đuối như tôi; thì đương nhiên, Võ Văn Ái đã xem tôi là đối thủ. Chính vì vậy, nên không còn cách nào khác là bắt buộc tôi phải xưng hô khác hơn trước đây.

4- Võ Văn Ái cũng đã đề cập đến cuốn sách: «Nhận định về những sai lầm tai hại của đảng cộng sản Việt Nam đối với Dân tộc và Phật giáo Việt Nam. Sách do Phòng Thông tin Phật giáo quốc tế và Quê Mẹ xuất bản tại Paris 1995, tái bản 3 lần ». Mặc dù tôi không hề nói đến.

Vậy, tôi cũng phải nói qua về cuốn « sách » này: Cuốn sách nói trên, đã được xuất bản như Võ Văn Ái đã nói; song cũng được đăng trên « Giai Phẩm Xuân Quê Mẹ » số 131 & 132, tháng 1 & 2 năm 1995 Và tôi cũng đã đọc qua. Có một điều mà tôi muốn nói rằng: Nghe cái tựa đề của cuốn sách như vậy. Nhưng, ở trang số 76, đã viết nguyên văn:

«Chính quyền ông Ngô Dình Diệm càng ngày càng trở nên độc tài, gia đình trị và có tính cách kỳ thị tôn giáo, nên ít được lòng dân. Sau khi đã tiêu diệt các giáo khác, như Cao Đài, Hòa Hảo, năm 1963, ông Ngô Đình Diệm ra tay đàn áp Phật giáo, toàn thể tăng ni Phật tử miền Nam đã phải đứng lên chống lại để bảo vệ đạo pháp. Đến tháng 11 năm 1963, chế độ ông Ngô Đình Diệm bị lật đổ ».

Qua những lời của Thích Quảng Độ đã viết như thế trong cuốn sách: «Nhận định về những sai lầm tai hại của đảng cộng sản Việt Nam đối với Dân tộc và Phật giáo Việt Nam »; thì hà cớ Thích Quảng Độ phải viết những lời hoàn toàn không có phù hợp với cái tựa đề của cuốn sách. Phật giáo Ấn Quang cứ mỗi lần ngoác cái mồm ra là nói: « Không cần nhắc đến những chuyện trước 1975, mà chỉ nói đến hiện tại mà thôi ». Vậy, tại sao Thích Quảng Độ viết cái cuốn sách này vào thời điểm năm 1995, mà Thích Quảng Độ cũng vẫn cứ gian manh, láo khoét để lên án «chế độ ông Ngô Đình Diệm ». Những lời kết án trên của Thích Quảng Độ nó chẳng có phù hợp hay dính dáng gì với cái tựa đề của cuốn sách, mà theo tôi thì nó có ẩn ý như thế này:

Đảng cộng sản Việt Nam phải nhớ và phải biết rằng nếu không có «toàn thể tăng ni phật tử miền Nam đã phải đứng lên chống lại để bảo vệ đạo pháp. Đến tháng 11 năm 1963, chế độ ông Ngô Đình Diệm bị lật đổ », thì đảng cộng sản khó chiếm được miền Nam lắm. Bởi ông Ngô Đình Diệm mà còn sống thì miền Nam vẫn là bức tường thành kiên cố không dễ gì có được cái ngày 30-4-1975!!! Nghĩa là Thích Quảng Độ lên án «chế độ ông Ngô Đình Diệm » là để kể công lao của Ấn Quang với cộng sản Hà Nội.

5-Võ Văn Ái đã nói là «Thầy Thanh Minh » khác với « Hòa thượng » Thích Minh Châu. Vậy tôi cũng xin nói rõ hơn. Cả gia tộc bên chồng tôi đều theo đạo Phật. Họ đã vào Sài Gòn từ hơn nửa thế kỷ để lập nghiệp rất đông đảo, và họ đều thường xuyên đến các chùa ở Sài Gòn như chùa Quảng Hiền và Thanh Minh Thiền Viện để Lễ Phật, có người từng là phụ tá cho «Hòa thượng » Thích Thiện Minh, Tổng Vụ trưởng Tổng vụ Thanh Niên.

Về « Hòa thượng » Thích Minh Châu, ông là người Quảng Nam, song không riêng đồng bào Quảng Nam, mà đa số Phật tử đã không gọi pháp danh Thích Minh Châu, mà họ đã gọi là «Thầy Thanh Minh», vì họ gọi theo «Danh hiệu của bổn Tự» mà chính các «Thầy» ở trong Thanh Minh Thiền Viện cũng đều cung kính gọi là «Thầy Thanh Minh»; và cũng bởi «Hòa thượng» Thích Minh Châu đã gắn liền với Thanh Minh Thiền Viện, từ lúc khởi đầu, nhiều người trong nước và hải ngoại cũng biết điều đó.

Một điều khác nữa là từ xưa, « Hòa thượng » Thích Minh Châu tức «Thầy Thanh Minh» vốn được không riêng người dân Quảng Nam, mà còn được rất nhiều người kính trọng, bởi có hai điều:

Thứ nhất: Về sự uyên bác «Hòa thượng » Thích Minh Châu đã viết và dịch nhiều pho sách có giá trị.

Thứ hai: Mặc dù ông đã chọn con đường cộng sản nhưng không ai biết. Ông rất kín đáo. Ngày xưa qua những cuộc bạo loạn mọi người chỉ thấy Thích Trí Quang, Thích Đôn Hậu v … v… là ra mặt công khai cầm loa phóng thanh, to mồm kêu gọi phật tử « Đánh đổ Mỹ - Diệm - Thiệu - Kỳ - Hương… ». Còn riêng « Hòa thượng » Thích Minh Châu thì không ai thấy ông kêu gọi gì cả, mà ông chỉ ở trong bóng tối. Người ta chỉ thấy ông với một khuôn mặt hiền lành của một Tăng sĩ, chuyên lo việc giáo dục và giáo lý nhà Phật. Cho đến sau 1975, người ta mới biết ông là cộng sản, mà cộng sản thứ gộc, nắm hết mọi quyền hành và chỉ đạo Giáo hội Phật giáo cả nước. Mặc dù thế, song ít ai ghét ông. Cho đến bây giờ, mà các Phật tử đến Thanh Minh Thiền Viện, hoặc gặp ông ở đâu họ cũng đều chắp tay, gục đầu cung kính: «Kính bạch Thầy Thanh Minh - Dạ thưa Thầy Thanh Minh». Có những lần ông về Quảng Nam - Đà Nẵng, thì rất đông đảo đồng bào chứ không riêng Phật tử, họ cũng kêu gọi nhau: « Đi đón Thầy Thanh Minh vì mấy khi Thầy về thăm quê, mình đi gặp Thầy, chứ mai mốt ổng chết rồi, mình không thấy được nữa đâu ».

Võ Văn ái cũng nói: « Thầy Thanh Minh người Bắc, còn « Hòa thượng » Thích Minh Châu là người Trung. Tôi cho Võ Văn Ái biết rằng: Người Quảng Nam đa số họ đã từ Bắc Hà đi theo phong trào Nam tiến qua nhiều đợt khác nhau, và họ nói được cả ba giọng nói Nam – Trung - Bắc, ngay bản thân tôi cũng nói được như thế. Trước 1975, tôi nói hoàn toàn giọng Bắc, sau 1975, vì ghét Việt cộng nên tôi đã bỏ giọng Bắc, nhưng vẫn còn nói trở lại được. Tôi còn nhớ, lúc ở trong nhà tù «cải tạo» trong một lần giả giọng Bắc Trà Cổ để nhái giọng công an cho vui, mà tôi đã bị cùm một buổi chiều. Bây giờ, có lần một anh bên Mỹ đã gọi cho tôi hỏi về cái lý do bị cùm, tôi nói lại nguyên văn cái câu trêu chọc bằng giọng Trà Cổ, làm anh ấy cười như pháo nổ.

Võ Văn Ái cũng đã ghi chú tấm hình ở trang bìa báo Quê Mẹ là « Thầy Thanh Minh ». Vậy, Võ Văn Ái hãy nhìn cho thật kỹ tấm hình dưới đây của « Thầy Thanh Minh » nè. Tuy nhiên, phải biết « Thầy Thanh Minh tức « Hòa thượng » Thích Minh Châu, tu theo phái Nguyên thủy, tức Tiểu thừa hay Nam Tông, nên mặc chiếc áo của phái Nguyên thủy, thường là mầu vàng, có khi hơi sậm mầu một chút; song cái « Y » nầy nó khác với những chiếc áo của các sư sãi của phái Đại Thừa (Bắc Tông). Song Thanh Minh Thiền Viện là Cơ quan Chỉ đạo tôn giáo của Đảng cộng sản Hà Nội, nên những người nầy muốn phù phép, hô biến ra cả hàng nghìn «Thầy Thanh Minh » cũng được. Nhưng duy nhất chỉ có một «Thầy Thanh Minh » tức « Hòa thượng » Thích Minh Châu Thật mà thôi. Và Võ Văn Ái đã nói chuyện với «Thầy Thanh Minh » tức « Hòa thượng » Thích Minh Châu.


«Thầy Thanh Minh » tức « Hòa thượng Thích Minh Châu.

Một lần nữa tôi xin lập lại: Thanh Minh Thiền Viện ở số 90, đường Trần Huy Liệu, phường 15, quận Phú Nhuận, Sài Gòn, là Cơ quan Chỉ đạo tôn giáo của Đảng cộng sản Hà Nội, đã từ bao nhiêu năm qua, cũng đều đặt dưới quyền chỉ đạo của «Thầy Thanh Minh », tức «Hòa thượng » Thích Minh Châu. Chính vì thế, nên cho dù Võ Văn Ái có tránh né, có ngụy biện và có ngụy tạo ra bằng muôn nghìn cách gì chăng nữa, thì Võ Văn Ái đã và đang liên hệ chặt chẻ với Thanh Minh Thiền Viện nơi có mặt của Thích Quảng Độ; và mọi người ai cũng biết tất cả những cái gọi là; «Giáo Chỉ - Thông Bạch – Thông Điệp v …v… do Thích Quảng Độ ký tên, đều xuất phát tại Thanh Minh Thiền Viện thì tất cả vẫn là một.

Cũng nên biết, không phải «Thầy Thanh Minh » hay «Hòa thượng Thích Minh Châu không bao giờ đến Thanh Minh Thiền Viện như Võ Văn Ái đã nói, mà «Thầy Thanh Minh » tức «Hòa thượng » Thích Minh Châu đã từng thường xuyên có mặt ở nhiều chùa cả ba miền Nam-Trung - Bắc, và từ rất lâu ông cũng đã nói được cả ba giọng nói Nam – Trung - Bắc. Ông là siêu lãnh tụ của Phật giáo Việt Nam; song ông vẫn có một nơi riêng để có người chăm sóc, hầu hạ như một «quốc sư ». Và một lần nữa, tôi xin lập lại: Tất cả những «chiêu » ở tù- quản thúc, quản chế v…v… của Thích Quảng Độ đều chỉ là những màn do Hà Nội và Thanh Minh Thiền viện đạo diễn. Tại sao tôi dám nói như vậy? Tôi xin trả lời ngay: Nếu bị quản thúc thì Thích Quảng Độ không bao giờ được tự do vác loa phóng thanh ung dung ra đường phố để kêu gọi «dân oan» đi biểu tình. Tôi tin rằng các vị mà ngày xưa đã từng bị quản thúc, quản chế tại Việt Nam, hiện nay đang có mặt tại hải ngoại đều đã hiểu được tất cả.

Và vì một trong «35 điều Nội quy » của các nhà tù của Việt cộng là:

Điều 31:« Nghiêm cấm tất cả các nam trại viên không được để râu, mà phải cạo sạch sẽ. Khi tóc dài đều phải cắt tóc bình thường như mọi trại viên trong trại. Đối với tất cả các nữ trại viên thì không được cạo trọc đầu ».

Như thế, chỉ những tên ngu đần, láo khoét mới dám nói là: «Vì ở tù nên Thích Quảng Cáo, ý quên Quảng Độ không được cắt tóc và cạo râu.

Cũng như tôi đã từng viết là ở các nhà tù của Việt cộng đều không bao giờ cho phép tù nhân nhận giấy bút, kinh sách để làm thơ hay viết thư.

Tôi xin chép lại một trong « 35 điều Nội quy của trại cải tạo »:

« Điều 15: Không được nói tiếng lóng. Không được dùng ngoại ngữ. Không được sao chép kinh sách và truyền bá giáo lý trong các trại cải tạo ».

Chính vì thế, nên tôi mới dám nói: cuốn « Phật Quang Đại Tự Điển » với 18 000 trang «bốn trăm bài thơ tù mà chỉ làm ở trong đầu lại còn đánh mục lục từ số một, số hai, số ba… cho đến thứ bốn trăm », không bao giờ là của Thích Quảng Độ.

Và tại trại T.154, Tiên Phước, tôi đã thấy hàng ngày có anh Thắng (xin lỗi tôi quên họ) thường đứng ở một cái chòi cắt tóc, được dựng ngay ở con đường gần cổng trại nam đi đến nhà chăn nuôi. Còn những ngày ra đồng để lao động thì có Thiếu tá Dần (xin lỗi tôi cũng đã quên họ) thường xuyên cầm bộ đồ nghề cắt tóc do thợ rèn của trại làm ra, để cắt tóc cho các nam tù «cải tạo»; nếu một nam tù nhân nào mà không chịu cắt tóc, không chịu cạo râu, là bị «cán bộ dẫn giải » đánh ngay lập tức. Như thế, chính cái bộ râu dài và mái tóc đẹp như mái tóc của «Vô Thượng Sư Thanh Hải » đã chứng tỏ rằng Thích Quảng Độ không có ở tù.

Nhưng nếu những ai muốn biết rõ hơn về Võ Văn Ái thì nên tìm đọc cả ba cuốn sách Giặc Thầy Chùa của Giáo sư Đặng Văn Nhâm, hoặc đọc trên Trang nhà của dangvannham.com, đã có sẵn một cột dành cho Võ Văn Ái.

Võ Văn Ái đã lừa bịp cả Liên Hiệp Quốc:

Trên báo Quê Mẹ - Giai Phẩm Xuân Kỷ Mão, 1999, Võ Văn Ái đã giả tạo ra một « Thư khiếu nại » đảng cộng sản Việt Nam được gọi là của « Hòa thượng » Thích Quang Thể, đã được đăng trên số báo nầy, vì bài dài nên tôi xin trích đoạn ở trang 85 như sau:

« Liên quan đến chuyến đi điều tra tình hình tôn giáo tại Việt Nam của ông Abdelfattah Amor, Báo cáo viên đặc nhiệm LHQ về bất dung tôn giáo, vì không được tự do gặp gỡ để phúc trình tình hình đàn áp Phật giáo, Tăng Đoàn Bảo vệ Chánh pháp thành phố Đà Nẵng đã gửi một Hồ sơ 17 trang sang Paris nhờ Ủy ban Bảo vệ Quyền làm người Việt Nam chuyển đến Genève cho ông Amor... »

Đến trang số 86:

« Trong Hồ sơ của Tăng Đoàn Bảo vệ Chánh pháp TP Đà Nẵng, ngoài những tài liệu chứng minh công an, ban Dân vận đàn áp Phật giáo, không cho cử hành Lễ Phật Đản, còn trưng dẫn bức Thư khiếu nại số 244/BTS/VP của Hòa thượng Thích Quang Thể, Trưởng ban Thành hội Phật giáo Đà Nẵng thuộc Giáo hội Phật giáo nhà nước, yêu sách nhà cầm quyền trả lại cho Giáo hội 17 ngôi chùa, trường Bồ Đề và Cô nhi viện mà nhà nước cưỡng chiếm từ sau 1975 »

Và Võ Văn Ái đã đưa cái « Thư khiếu nại » này ra trước Liên Hiệp Quốc để khiếu nại cộng sản Hà Nội về tội đã cưỡng chiếm 17 ngôi chùa tại Đà Nẵng. Nhưng thực ra, « Hòa thượng » Thích Quang Thể là một cán bộ cao cấp của cộng sản lúc đó đang giữ chức « Cố vấn chính trị Mặt trận Tổ quốc khu Trung Trung bộ. Vậy, tại sao Võ Văn Ái lại đưa tên tuổi của Thích Quang Thể, một đảng viên cộng sản kỳ cựu ra để lừa bịp Liên Hiệp Quốc??? Rồi sau đó đăng trên báo Quê Mẹ, để đánh bóng tên tuổi của « Hòa thượng » Thích Quang Thể. Mục đích của việc làm nầy, chỉ có chính Võ Văn Ái là biết rõ hơn cả.

Còn hiện nay, Võ Văn Ái đang tìm cách để lừa bịp các vị trong Ủy Ban Chấm Giải Nobel, bằng cách sẽ dịch ra ngoại ngữ 400 bài « Thơ tù mà chỉ làm ở trong đầu rồi còn đánh mục lục từ số một, số hai, số ba,… cho đến thứ bốn trăm » của Thích Quảng Độ, để dự tranh giải Nobel Văn chương.

Cuối cùng tôi hỏi thẳng Võ Văn Ái, Ái đã gọi tôi bằng những từ ngữ như « bất lương ». Vậy, Võ Văn Ái hãy trả lời: Diệp Trương Thuần, tức Thích Đôn Hậu « Đệ tam Tăng thống » của Phật giáo Ấn Quang đã từng ra lệnh cho lũ đệ tử phải xuống tay chặt đầu, cắt cổ, hàng ngàn người dân Huế vô tội trong trận chiến Tết Mậu Thân, 1968, chỉ vì một cái « tội » là đã chứng kiến Diệp Trương Thuần làm cộng sản và giết hại Quân- Cán- Chính- Việt Nam Cộng Hòa. Như vậy, Diệp Trương Thuần, tức Thích Đôn Hậu, Đệ tam Tăng thống của GHPGVNTN, có bất lương hay không, hả Võ Văn Ái???

Nhưng chưa hết, tôi vẫn còn nhớ trước đây, khi Thích Chánh Lạc: Phó Viện trưởng Viện Hóa Đạo-Phó Chủ tịch Nội vụ Hội đồng Điều hành-Tổng Vụ trưởng Vụ Hoằng pháp, đã bị đưa ra tòa về tội sách nhiễu tình dục, nạn nhân là hai chị em cháu Hồ Thị Thu và Hồ Thị Thi, con của ông bà Hồ Văn Ngộ, thì Võ Văn Ái cũng đã nhân danh là: « Chủ tịch ủy ban bảo vệ quyền làm người Việt Nam- Phó chủ tịch liên đoàn Quốc tế Nhân quyền ». để bênh vực Thích Chánh Lạc và để hà hiếp cháu bé Hồ Thị Thi, chỉ mới 13 tuổi. Chẳng những vậy, mà cả bọn còn chụp mũ ông Hồ Văn Ngộ một đảng viên Đại Việt và là một nhân viên cảnh sát, từng ở tù « cải tạo » 06 năm, và cả ba cha con ông là « Tình báo Bắc Bộ Phủ ». Và chúng đã dùng mọi thủ đoạn để cô lập cả gia đình ông. Nhưng rồi luật pháp Hoa Kỳ đã nghiêm minh. Vì thế, sau nhiều năm, qua nhiều phiên tòa. Cuối cùng Tòa Án đã tuyên phạt Thích Chánh Lạc phải bồi thường cho ba nạn nhân, với số tiền lên đến: Bốn triệu tám trăm nghìn Mỹ kim. Song mặc dù được bồi thường tiền bạc, vẫn không thể làm vơi đi những đau buồn của gia đình ông Hồ Văn Ngộ, nhất là đối với cháu Hồ Thị Thi, lúc bị Thích Chánh Lạc xâm hại cháu chỉ mới 13 tuổi. Bởi vậy, sau đó, dù đã được bồi thường tiền triệu, nhưng cháu đã bỏ tất cả để Thí phát Quy y. Kể từ ngày ấy, cho đến hôm nay, ông Hồ Văn Ngộ chỉ biết cháu Hồ Thị Thi đã trở thành một Ni Cô. Nhưng ông không hề biết cháu Thi đang ở một chùa nào. Cả hai cha con ông, mỗi khi nhớ cha, nhớ con, cũng chỉ biết khóc mà thôi. Vì để tránh sự hãm hại của bọn thầy chùa Ấn Quang, nên luật pháp Hoa Kỳ đã bảo vệ cháu Thi; và cháu Thi đành phải lìa xa cả mái ấm gia đình, để ngày đêm chỉ biết có kệ, kinh, để vơi bớt những nỗi buồn;đặc biệt là để quên đi một buổi chiều có tuyết rơi trắng xóa lạnh lẽo, là lúc cháu đến chùa để làm công quả. Nhưng, rồi những đớn đau, tủi nhục và giông bão phủ phàng đã từ trên tấm nhục thân của Hòa thượng Thích Chánh Lạc: Phó Viện trưởng Viện Hóa Đạo, Tổng Vụ trưởng Vụ Hoằng pháp của Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất, đã tàn nhẫn phủ chụp xuống mãnh thân yếu ớt, ngây thơ của đứa bé mang tên Hồ Thị Thi chỉ mới mười ba tuổi!!!

Như thế, hành vi của Thích Chánh Lạc và của cả Võ Vãn Ái nữa có bất lương hay không??? Nên biết, những tài liệu qua các phiên tòa của vụ án Thích Chánh Lạc tôi đều có trong tay đã từ lâu lắm. Trong đó, có một bản kết toán trong trương mục của Lê Kim Cương tức Thích Chánh Lạc, mà theo lệnh của Tòa án nên Ngân hàng đã giao cho Tòa án và ông Hồ Văn Ngộ. Qua bản kết toán này đã cho thấy những chi phiếu của Thích Chánh Lạc, một kẻ không hề đi làm một ngày, nhưng đã ký thác cho ngân hàng với số tiền cả triệu Mỹ kim. Và Thích Chánh Lạc đã chi cho: Võ Văn Ái: $13,069,00 và còn nhiều chi phiếu khác; song ở đây tôi xét thấy chưa cần phải nói đến. Quý độc giả muốn biết thêm, xin hãy tìm đọc sách Giặc Thầy Chùa 3, hoặc trên trang nhà dangvannham.com.

Song chưa hết, mà bây giờ Võ Văn Ái còn chụp mũ tôi là cộng sản nữa

Đến đây, tôi xin phép quý độc giả vài phút để nói riêng với Võ Văn Ái: Võ Văn Ái ơi! Ta đây chẳng hề sợ cái mũ cộng sản, vì các vị đồng hương của ta hiện đang sống ở khắp năm châu; đông nhất là đã định cư tại Hoa Kỳ theo diện tù «cải tạo » hoặc vượt biển. Các vị ấy đều biết gia đình ta. Vào năm 1964, Cha ruột của ta là ông Trần Tăng, đã bị du kích Việt cộng bắn chết ngay trước mặt của gia đình, rồi chúng còn móc trong túi của Cha ta để lấy 27 000 đồng (tiền Việt Nam Cộng Hòa), và chúng đã không cho gia đình ta được chôn cất, mà còn bắt tất cả đưa vào rừng, nhốt dưới hầm đất; những đêm mưa Mẹ ta phải thức suốt đêm để tát nước, vì sợ nước ngập hầm thì cả nhà sẽ chết hết. Người đã đưa quân đi tìm cứu gia đình ta không được, nên chỉ biết đem xác của Cha ta ra vùng an ninh để chôn cất là anh Huỳnh Xanh cùng em ruột là anh Huỳnh Huy và người em gái là chị Huỳnh Thị Báu, là cháu nội của cụ Huỳnh Thúc Kháng, đã từng qua cả chục năm tù « cải tạo » hiện nay cũng đang có mặt tại Hoa Kỳ đó Võ Văn Ái ạ. Và sau đó, gia đình ta đã được giải cứu trong một cuộc hành quân của quân đội đồng minh. Còn Bác ruột của ta là ông Trần Thắng cũng đã bị Việt cộng bắt, rồi đưa vào «Trại cải tạo Đá Trắng » rồi chết ở trong trại này. Vì thế, gia đình ta cho đến chết cũng không bao giờ quên được hình ảnh của Cha ta nằm chết trên vũng máu, và cái chết của Bác ruột của mình đâu. Vậy, Võ Văn Ái hãy cứ tìm kiếm bất cứ cái mũ nào, hay bất kể một thứ gì đê tiện nhất, bẩn thỉu nhất, để chụp cho ta, thì cũng đừng hòng làm cho ta nao núng. Quả thật, ta không thể ngờ rằng ngươi: Võ Văn Ái vì đã quá khôn liền nên đã tự ý đưa ta trở thành đối thủ, khi đã nhân danh: « Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế - Cơ quan Phát ngôn nhân Viện Hóa Đạo Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất » để chỉ nhắm thẳng vào một phụ nữ yếu đuối như ta để đánh. Vậy, ta đây, cũng vô cùng «hoan hỷ »chấp nhận là đối thủ.

À mà ta quên, Võ Văn Ái nói ta «nghe như một người đàn bà mất gà … », còn Võ Văn Ái thì đúng là không phải mất gà, mà là một con người đang sợ phải mất một con HEO, một con HEO mập mạp, hồng hào, tuy nó to lớn nhất trong bầy HEO, nhưng nó rất NGU, thế nhưng Võ Văn Ái vẫn cố bám chặt lấy con HEO kia, chẳng phải vì thương yêu gì con HEO đó, mà vì nó có dư thừa thịt mỡ.

Và ta cũng nói với Võ Văn Ái: đây là lần đầu và cũng là lần cuối, kẻ viết bài này đã trả lời cho cái miếng giẻ … chùi …đ … là cái «Thông cáo báo chí » kia. Còn kể từ nay, vì có nhiều việc cần phải làm, nên dù không bao giờ buông bút; song sẽ không bao giờ trả lời một lần nào nữa, mặc cho Võ Văn Ái có nhân danh bất cứ là một thứ gì và dù có đến cả nghìn cái miếng giẻ chùi … «Thông cáo báo chí » thì cũng chỉ là những tiếng «dế» kêu trong rừng vắng. Bởi « Nếu trên đường đi mà mỗi lần chó sủa, là mỗi lần ta dừng bước, thì ta sẽ không bao giờ đi đến đích cả ».

Cuối cùng, tôi xin thành kính tri ân các bậc phụ huynh đã hết lòng lo lắng cho chúng tôi, đã cho chúng tôi những lời khuyên vô cùng quý báu, qua những dường dây viễn liên từ nhiều quốc gia. Những nghĩa ân nầy, suốt đời chúng tôi nguyện khắc cốt, ghi tâm.

Hàn Giang Trần Lệ Tuyền.


Trả lời bài viết vu cáo vô bằng và bất lương
của bà Hàn Giang Trần Lệ Tuyền


Hôm 10.7 vừa qua tôi được ông Hứa Vạn Thọ, Chủ nhiệm Trang Điện tử TinParis, gửi cho xem bài viết của bà Hàn Giang Trần Lệ Tuyền dưới nhan đề : “Hòa thượng Thích Quảng Độ có phải là một “Nhà Chống Cộng” hay không ?”.

Bài viết dài hơn 9 trang, khổ A4, chuyện nọ nối sang chuyện kia, không đầu không đuôi, quanh co khúc mắc. Người đọc có cảm tưởng nghe một người đàn bà mất gà nghi cho nhà hàng xóm đánh cắp, nên đứng ở bờ dậu văng tục giờ này sang giờ khác.

Suốt bài bà Lệ Tuyền chỉ lan man viết điều bà muốn nói, chẳng băn khoăn đến sự thật và lịch sử. Điều bà muốn nói là điều bà đeo đuổi nhiều năm, lập đi nói lại qua nhiều bài báo, nhưng chẳng đưa ra chứng cớ xác đáng : Tố khổ Hòa thượng Thích Quảng Độ và chư Tăng Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất là Cộng sản.

Hôm nay tôi chứng minh tính chất vu cáo vô bằng và bất lương qua bài viết cuối của bà Lệ Tuyền. Một bài viết dài dòng, quanh co, khúc mắc. Nhưng luận điệu chủ yếu kê dựa vào các lời trích, mà bà Lệ Tuyền khổ công tìm tòi trong tạp chí Quê Mẹ xuất bản tại Paris qua hai số 108 phát hành tháng 3 năm 1990 và 147 phát hành tháng 9-10 năm 1998.

Bà rất tự tin khi viết như đinh đóng cột : “Để mọi người đều biết một cách rõ ràng hơn, thì không gì bằng những bài viết của chính các sư sãi Ấn Quang đã được đăng tải trên báo Quê Mẹ của ông Võ Văn Ái” (…) “Nên nhớ, những dòng mà tôi đã trích ở trên đây, là đã đăng trên báo Quê Mẹ chứ không phải do tôi tự ý viết ra hay “suy diễn” như một số người đã nói”.

Sợ độc giả không hiểu những đoạn trích từ tạp chí Quê Mẹ của bà, hoặc giả bà quá tương đắc với những trích đoạn mà bà xem như “chiến lợi phẩm” thu đạt trong cuộc chiến ảo lúc nằm mơ. Nên bà Lệ Tuyền lập lại tới hai lần các trích đoạn rút từ tạp chí Quê Mẹ, một lần ở đầu bài và lần sau ở cuối bài.

Bài hồi đáp này tôi không đi sâu vào các đoạn viết dài dòng nhưng hoang tưởng của bà Lệ Tuyền. Tôi chỉ vạch trần sự bịp bợm cùng những vu cao vô bằng và bất lương của bà Lệ Tuyền qua các đoạn bà trích từ tạp chí Quê Mẹ. Làm như vậy độc giả có thể kiểm chứng khi lật tìm các số báo Quê Mẹ rồi so sánh điều tôi phát hiện với điều bà Lệ Tuyển “suy diễn”. Dù bà Lệ Tuyền cố tín viết rằng :

“Nên nhớ, những dòng mà tôi đã trích ở trên đây, là đã đăng trên báo Quê Mẹ chứ không phải do tôi tự ý viết ra hay “suy diễn” như một số người đã nói”.

Điều thứ nhất, dù là kẻ thù chăng nữa, người có văn hóa khi tranh luận luôn giữ lễ độ khi nhắc đến tên của người hay tổ chức mình phê phán. Hòa thượng Thích Quảng Độ và chúng tôi thuộc Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất (GHPGVNTN), một giáo hội dân lập và truyền thống có 2000 năm lịch sử Việt. Chỉ có những người Cộng sản Hà Nội, thông qua 700 tờ báo và các cơ quan truyền thông đại chúng, mới gọi xách mé “Phật giáo Ấn Quang”, “Giáo hội Ấn Quang”. Tôi lấy làm lạ cho một số người ở hải ngoại “tự gọi là Chống Cộng” như bà Lệ Tuyền lại rất thích kiểu nói xách mé, vô giáo dục của Cộng sản gọi GHPGVNTN là “Phật giáo Ấn Quang”, “Giáo hội Ấn Quang”.

Điều thứ hai, bà Lệ Tuyền viết :

“Vậy, nhân đây, tôi xin trích nguyên văn một trong « Năm yêu sách của Phật giáo tại Việt Nam , do Thượng tọa Thích Thanh Từ, Tổng thư ký Hội đồng trị sự Trung ương Giáo hội Phật giáo THỐNG NHẤT (sic, chúng tôi nhấn mạnh), trong tháng 2 năm 1990, đã đưa ra năm yêu sách đối với Ban chấp hành Trung ương đảng cộng sản tại Hà Nội ». Và sau đó, đã được đăng trên báo Quê Mẹ số 108, tháng 03 năm 1990, nơi trang số 21 như sau :

« Yêu sách thứ năm : Phải nhớ ơn các nhà tu hành, các tín đồ Phật giáo Việt Nam Thống Nhất (sic, 4 chữ « Phật giáo Việt Nam Thống nhất » không có trong tạp chí Quê Mẹ, chúng tôi chú) đã góp công lao vào công cuộc tranh đấu thống nhất đất nước trước đây ».

“Đến đây, tôi xin quý độc giả cùng suy nghĩ : Nếu không phải là một thành viên trong Ban chấp hành Trung ương đảng cộng sản, mà chỉ là một « Tăng sĩ » hay một người dân bình thường thì « HT » Thích Thanh Từ có được « đưa ra Năm yêu sách đối với Ban chấp hành Trung ương đảng cộng sản tại Hà Nội » hay không ??? Nên nhớ, « Hòa thượng » Thích Thanh Từ là một « Tăng sĩ » kỳ cựu của Phật giáo Thống Nhất (Ấn Quang ). Để giải đáp, chúng ta chỉ cần hai chữ « đưa ra » thì đã rõ”. (*)

Sự vu cáo vô bằng và bất lương của bà Lệ Tuyền là không trích nguyên văn theo tạp chí Quê Mẹ. Trái lại, thêm thắt chỗ này chỗ kia cho phù hợp với ý đồ bất lương của bà. Ngoài ra, bà cố ý bóp méo sự thật. Bà Lệ Tuyền lạm dụng chữ “Nên nhớ” để khẳng định ý đồ, nhưng bà không có trí nhớ. Không có trí nhớ vì bà thiếu hiểu biết và không có kiến thức. Ví dụ, Hòa thượng Thích Thanh Từ chưa từng giữ bất cứ chức vụ gì trong Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất trước cũng như sau 1975. Thế nhưng bà Lệ Tuyền vẫn coi trời bằng vung để khẳng định vô bằng : “Nên nhớ, « Hòa thượng » Thích Thanh Từ là một « Tăng sĩ » kỳ cựu của Phật giáo Thống Nhất (Ấn Quang )”.

Câu thứ 3 trong đoạn đầu mà bà Lệ Tuyền trích từ tạp chí Quê Mẹ số 108, phát hành tại Paris tháng 3.1990, trang 21, bà viết : « Năm yêu sách của Phật giáo tại Việt Nam , do Thượng tọa Thích Thanh Từ, Tổng thư ký Hội đồng trị sự Trung ương Giáo hội Phật giáo THỐNG NHẤT (sic), trong tháng 2 năm 1990, đã đưa ra năm yêu sách đối với Ban chấp hành Trung ương đảng cộng sản tại Hà Nội ».

Vào đọc tạp chí Quê Mẹ, thì không hề có chữ “Giáo hội Phật giáo Thống Nhất”. Trái lại, tạp chí Quê Mẹ in rõ “Giáo hội Phật giáo Việt Nam”. Nguyên văn trên Quê Mẹ viết rằng :

“Thượng tọa Thích Thanh Từ, Phó Tổng Thư ký Hội đồng Trị sự Trung ương GIÁO HỘI PHẬT GIÁO VIỆT NAM, trong tháng 2.1990, đã đưa ra 5 yêu sách đối với Ban Chấp hành Trung ương đảng Cộng sản tại Hà Nội”.

Hóa ra đọc mà không hiểu, hay hiểu méo theo ý đồ lừa gạt, bà Lệ Tuyền không biết rằng tư liệu in ở Quê Mẹ số 108, trang 21, là tư liệu của “Giáo hội Phật giáo Việt Nam”, tức Giáo hội Phật giáo Nhà nước, Giáo hội Quốc doanh do Đảng hình thành năm 1981 làm công cụ chính trị cho đảng Cộng sản. Chứ không phải Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất đã và đang bị Cộng sản đàn áp trắng trợn.

Cũng thế, câu Yêu sách thứ năm, tạp chí Quê Mẹ viết theo Thượng tọa Thích Thanh Từ trích từ báo chí Cộng sản : « Yêu sách thứ năm : Phải nhớ ơn các nhà tu hành, các tín đồ đã góp công lao vào công cuộc tranh đấu thống nhất đất nước trước đây ». Khi trích lại, bà Lệ Tuyền tự ý thêm 4 chữ « Giáo hội Việt Nam Thống nhất » sau chữ « tín đồ » nhằm vu oan giá họa !

Tạp chí Quê Mẹ cho in bài này để chứng minh rằng, đấy, các Sư quốc doanh trong Giáo hội Quốc doanh mà còn phải than phiền như thế. Cốt vạch trần một chế độ độc tài toàn trị khiến giới tay chân khuyển mã còn không chịu nỗi. Trong số bào này nhan nhản những bài vạch trần như thế : Hội nghị Trung ương Đảng 8, Khi trái núi lớn đẻ ra con chuột chù vừa hôi vừa thối (tr. 8) – Thi sĩ Hoàng Cầm lên tiếng (tr.11) – Bà Nguyễn Đình Chi thành viên Mặt trận Giải phóng miền Nam kêu gọi cho Dân chủ đa nguyên (tr.15) – Huỳnh Tấn Mẫm trả lại thẻ đảng (tr.19) – Nguyễn Văn Linh chống những người Kháng chiến cũ (tr.22) – Đường Sơn Quán, thế giới Nhất dạ đế vương của cán bộ CS (tr.30), v.v… và v.v…

Thứ ba, bà Lệ Tuyền trích 3 câu trong cuộc phỏng vấn Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ để “khẳng định” Hòa thượng Thích Quảng Độ “hòa đồng với Nhà nước”. Xin đọc đọan bà Lệ Tuyền trích dẫn :

Thích Quảng Độ : Đúng rồi. Bởi vì từ đầu mình phải xét. Cái gì nó có cái dĩ nhiên. Khi hợp tác, phải hai bên cùng có lợi thì mình mới làm được chứ ? Việc làm ăn ngoài đời cũng thế … ».

“Võ Văn ái : Vâng ạ. Cái gì cũng phải đồng đẳng và bình đẳng chứ …

“Thích Quảng Độ : Đúng. Đồng đẳng ! Mà ít nhất là hai bên cùng có lợi. Ông lợi cái này, tôi được lợi cái kia. Cũng như mình hợp tác trao đổi để cùng làm, đằng này họ thu lợi tất (cười).

“Võ Văn Ái : Dạ, tham quá thì …

Thích Quảng Độ : Tôi mới nói rằng là … Các vị Sư miền Bắc được vào Quốc Hội, nào Phó Chủ tịch Quốc hội, nào Dân biểu v…v… ». (*)

Sự vu cáo vô bằng và bất lương của bà Lệ Tuyền là trích 10 câu phỏng vấn không đầu không đuôi để quy chụp Hòa thượng Thích Quảng Độ “hòa đồng với Nhà nước” trong một bài phỏng vấn dài 9 trang !

Trên tạp chí Quê Mẹ số 147, phát hành tháng 9-10 năm 1998, tôi làm cuộc phỏng vấn Hòa thượng Thích Quảng Độ hôm Hòa thượng về tới Saigon sau cuộc đặc xá ngày 2.9.1998 nhờ áp lực quốc tế và LHQ.

Điều bình thường ai cũng hiểu, trừ bà Lệ Tuyền, là chẳng ai dại gì đổ gan đổ ruột về những vấn đề chiến thuật, chiến lược hay lập trường đấu tranh qua cuộc phỏng vấn điện thoại viễn liên tại một nước độc tài toàn trị Cộng sản. Hơn nữa, cuộc phỏng vấn người mới ra tù sau những năm bị giam cầm đằng đẵng, hẳn nhiên chuyện chính yếu và nhân đạo là vấn an sức khỏe hay hỏi thăm cảm tưởng. Có đề cập chi khác phải “ý tại ngôn ngoại”, mà kẻ có trí khi đọc sẽ nhận ra ngay - gọi là đọc giữa hai hàng chữ. Bài phỏng vấn này lúc ấy đã được độc giả Quê Mẹ trong toàn thế giới rất hoan nghênh khi họ nhận ra ý vị khí khái giữa hàng chữ và con người bất khuất Thích Quảng Độ. Có đâu bất nhân như bà Lệ Tuyền chăm chăm soi mói theo hậu ý thủ sẵn để hàm huyết phún nhân.

Bà Lệ Tuyền cần biết điều sơ đẳng, rằng Hòa thượng Thích Quảng Độ là một nhà lãnh đạo tôn giáo. Tôn giáo có ngôn ngữ và phong thái tôn giáo. Hòa thượng không là cán bộ chính trị chuyên hô hào, sách động. Huống chi qua cuộc phỏng vấn dài 9 trang, Hòa thượng Thích Quảng Độ khai triển những đoạn dài kêu gọi người hải ngoại “Phải tiếp tục góp phần thêm nữa, để làm sao hy vọng đất nước mình và dân tộc mình một ngày không xa cũng hưởng được đủ mọi cái quyền như các dân tộc văn minh”. Hòa thượng cũng nhắc đến cuốn sách đã đem lại cho ngài 5 năm tù tội, sách “Nhận định về những sai lầm tai hại của Đảng Cộng sản Việt Nam đối với Dân tộc và Phật giáo”(**). Cuốn sách quyết liệt này không có chỗ đứng cho một mảy may nghi ngờ về lập trường dân tộc của bậc cao tăng Phật giáo trước ý thức hệ ngu dân và ngoại lai Cộng sản. Hòa thượng thẳng thắn tố cáo “Giáo hội Nhà nước” ra đời năm 1981: “Cái việc thống nhất Phật giáo là cái việc của Giáo hội chứ, của Phật giáo chứ. Thế mà ông Bí thư Đảng ủy của Nhà nước đứng ra tổ chức thống nhất Phật giáo thì còn ra cái gì ! » (…) “Người nào đã được Nhà nước tin tưởng, thì dân không tin tưởng nữa !”.

Miêu tả chuyện ngoài Bắc, Hòa thượng nói :

“Bây giờ anh thấy ở miền Bắc nó nguy như thế này. Đấy, 40 năm họ o ép nhé ! Cũng như một hòn đá đè lên nấm cỏ. Họ tưởng là chết rồi, nhưng mà nó không chết. Rồi lật lên, nới nó ra, cái đám cỏ nó lên rất mau. Cũng như tín ngưỡng 40 năm bị ép. Bây giờ họ nới ra một tí, thì bị ôi đủ thứ. Đồng bóng này ! Chứ thực ra Chính pháp họ không hiểu. Đưa cả cá thịt đến chùa. Lễ thì giết cả gà lợn hết cả trong chùa thì còn cái gì đây ? (…) “Đảng Cộng sản phải nắm độc quyền, không chia sẻ cho ai”. Khi được hỏi Hòa thượng có bị Cộng sản áp lực phải bỏ nước ra đi như họ đã áp lực hai ông Đoàn Viết Hoạt và Nguyễn Đan Quế, Hòa thượng đoan quyết : “Chẳng thà tôi cứ ở trong tù thôi, còn về mà đi nước ngoài… Cũng như con cá phải có nước, bỏ vứt nó lên cạn, nó sống làm sao? Đi đâu có được, mà đây là cái Đất tổ tiên ông bà, cha mẹ của tôi đẻ ra ở đây, tôi phải sống ở đây”.

Đại loại những ý chí kiên cường và dân tộc như thế sao bà Lệ Tuyền không trích ? Lại đi trích mười câu không đầu không đuôi ? Câu Hòa thượng khái quát sự việc “đôi bên cùng có lợi” là nhắc tới nguyên lý tương sinh trong xã hội loài người. Có chi không phải ? Có chi tội lỗi ? Có chi liên quan tới Cộng sản hay theo Cộng sản ? Vợ chồng cưới nhau, hai bên cùng chia sớt tình yêu. Thương gia hùn hạp làm ăn, hai bên cùng có lợi. Đảng phái liên minh nhau, hai bên không thất thế. Hai quốc gia thương thảo hợp tác, hai bên cùng có lợi, v.v…

Tại sao trích mười câu rồi quy chụp Hòa thượng Thích Quảng Độ “hòa đồng với nhà nước”, mà những ai đọc 9 trang phỏng vấn không thể đi tới kết luận ấu trĩ như thế? Tại sao, nếu không là sự bất lương !

Thứ tư, bà Lệ Tuyền trích tạp chí Quê Mẹ nhưng lại thêm một bớt hai nhắm mục tiêu vu cáo và tố khổ. Bà khẳng định vô bằng :

Qua những lời của chính Thích Minh Châu và ông Võ Văn Ái đã đăng trên báo Quê Mẹ ; thì nó cũng cho mọi người thấy được mối giao kết khắng khít, chặt chẽ giữa bộ ba Thích Quảng Độ-Thích Minh Châu-Võ Văn Ái”.

Câu viết của bà Lệ Tuyền tuy không giải thích, nhưng nhiều người đều hiểu Hòa thượng Thích Minh Châu “là Cộng sản”. Từ đó sự “khắng khít” giữa “bộ ba Thích Quảng Độ-Thích Minh Châu-Võ Văn Ái” hẳn phải là cái khắng khít Cộng sản. Còn chối cãi vào đâu được ?! Thế nhưng tự nội không hề có Tăng sĩ Thích Minh Châu qua cuộc phỏng vấn.

Than ôi, đây là chỗ Trời bất dung kẻ gian.

Bà Lệ Tuyền “trích” từ tạp chí Quê Mẹ số 147, phát hành tại Paris tháng 9-10 năm 1998, như sau :

“Đoạn nầy Võ Văn ái đã nói chuyện trực tiếp với Thích Minh Châu (tức thầy Thanh Minh) :

“Võ Văn Ái : Xin cho con đãnh lễ Thầy Thanh Minh (tức Thích Minh Châu).

Thích Quảng Độ : Thôi trước khi dứt lời, thì nói chuyện trực tiếp với Thầy Thanh Minh ( tức Thích Minh Châu) chút nhé. Thôi, chào anh Ái, và nhớ gửi lời cảm tạ tới các bạn nhé. Rất mong một ngày không xa sẽ được gặp nhau.

Võ Văn Ái : Dạ, con cũng tin như vậy. A-lô ?

Thích Minh Châu : A di Đà Phật !

« Võ Văn Ái: A Di Đà Phật. Dạ, bạch Thầy.

Thích Minh Châu: Cảm ơn ông. Làm sao ông cố xin giấy phép về thăm quê hương ? Bây giờ đi bao nhiêu chục năm rồi, quên hết cả tiếng Việt, quên hết cả nơi quê hương là làm sao?

Võ Văn Ái: Dạ, quên thì không quên đâu, bạch Thầy. Chúng con nhớ nước, nhớ đạo lắm, chỉ mong được một ngày bước chân về đất nước mà thôi…

Thích Minh Châu : Tôi chỉ mong làm sao tất cả người Hồng Bàng cùng hợp tác với nhau, để trước là đảnh lễ Tổ Hồng Bàng, sau là lễ Tổ tiên ông bà và sau là lễ Phật. Bởi mình là người Phật tử, thì bao giờ cũng có hai trách nhiệm, một là Đạo, hai là Đời. Nhưng mà dù sao, Tổ quốc (XÃ HỘI CHỦ NGHĨA (sic, chúng tôi nhấn mạnh), vì Thích Minh Châu là đảng viên cộng sản cao cấp) có trước, thì mình phải làm cái bổn phận của người con của Tổ quốc trước, rồi làm đệ tử của Phật sau. Có phải thế không ?

Võ Văn ái : Dạ, con xin ghi lời …

Thích Minh Châu : Quý vị cố về thăm Tổ quốc đi.

Võ Văn Ái: Dạ, chúng con sẽ thực hiện điều đó …

Thích Minh Châu : Cầu Phật cho ông và gia quyến được an lành …

“Võ Văn Ái: Con xin cảm ơn Thầy, bao nhiêu năm đã lo cho Hòa thượng Quảng Độ. Chúng con xin ghi ơn tạc dạ.

Thích Minh Châu : Anh em chúng tôi bao giờ vẫn son sắt với nhau. Dù một tấc đạ, không bao giờ rời nhau ».

“Võ Văn Ái: Xin kính Thầy. A di Đà Phật ». (*)

Sự bất lương thứ nhất của bà Lệ Tuyền là tuy trích tạp chí Quê Mẹ, nhưng lại sửa đổi theo ý mình nhằm vu cáo Hòa thượng Thích Quảng Độ. Tạp chí Quê Mẹ số 147, trang 15, là phần cuối cuộc phỏng vấn Hòa thượng Thích Quảng Độ trao máy nói cho Hòa thượng Thích Thanh Minh để tôi, Võ Văn Ái, vấn an. Thế nhưng bà Lệ Tuyền làm nhà ảo thuật biến Hòa thượng Thích Thanh Minh thành Thích Minh Châu.

Và khi Hòa thượng Thích Thanh Minh động viên tôi rằng :

Tôi chỉ mong làm sao tất cả người Hồng Bàng cùng hợp tác với nhau, để trước là đảnh lễ Tổ Hồng Bàng, sau là lễ Tổ tiên ông bà và sau là lễ Phật. Bởi mình là người Phật tử, thì bao giờ cũng có hai trách nhiệm, một là Đạo, hai là Đời. Nhưng mà dù sao, Tổ quốc có trước, thì mình phải làm cái bổn phận của người con của Tổ quốc trước, rồi làm đệ tử của Phật sau. Có phải thế không ?”,

thì bà Lệ Tuyền tán tận lương tâm viết thêm chữ “XÃ HỘI CHỦ NGHĨA” sau chữ Tổ quốc để quy chụp “yếu tố Cộng sản” cho Hòa thượng Thích Thanh Minh. Tuy không xác nhận qua lời, nhưng câu động viên trên đây của Hòa thượng Thích Thanh Minh phân rõ trắng đen giữa Tổ quốc của Tổ Hồng Bàng với đảng cầm quyền Cộng sản phi Việt và phi dân tộc.

Nói cho rõ một lần, Hòa thượng Thích Thanh Minh là Hòa thượng Thích Thanh Minh. Chẳng dính dấp gì đến Hòa thượng Thích Minh Châu. Lấy cớ gì và rút tài liệu ở đâu để cả gan viết rằng :

“Đoạn nầy Võ Văn ái đã nói chuyện trực tiếp với Thích Minh Châu (tức thầy Thanh Minh)” ?

Hòa thượng Thích Thanh Minh, trú trì Thanh Minh Thiền viện ở đường Trần Huy Liệu, quận Phú Nhuận, Saigon. Hòa thượng ở đây từ trước 1975. Thời gian Hòa thượng Thích Quảng Độ bị bắt năm 1977, sau đó đưa ra lưu đày tỉnh Thái Bình, rồi giữa thập niên 90 Hòa thượng bị giam ở trại Ba Sao và nhà tù Thanh Liệt, thì Hòa thượng Thích Thanh Minh là người thường xuyên đi thăm nuôi Hòa thượng Thích Quảng Độ trong bấy nhiêu năm trời. Hòa thượng Thích Thanh Minh người Bắc. Tờ bìa tạp chí Quê Mẹ số 147 mà bà Lệ Tuyền trích dẫn có đăng tấm hình đồng bào Phật tử và hai Hòa thượng Thích Thanh Minh và Thích Đức Nhuận ra phi trường Tân Sơn Nhất đón Hòa thượng Thích Quảng Độ. Hãy nhìn và so với hình Hòa thượng Thích Minh Châu xem có là một người như bà Lệ Tuyền vu khoát không !

Trong khi ấy, Hòa thượng Thích Minh Châu, người Trung, giữ chức vụ cao trong Giáo hội Phật giáo Nhà nước và từng là Đại biểu Quốc hội Cộng sản. Hòa thượng chưa bao giờ cư ngụ hay bước chân tới Thanh Minh Thiền viện. Ngày 17.9.1981, nhân danh Chánh thư ký “Ban Vận động Thống nhất Phật giáo Việt Nam” do Đảng Cộng sản chủ trì, Hòa thượng Thích Minh Châu viết Biên bản Ban Vận động Thống nhất Phật giáo Việt Nam dài 3 trang mà phần kết luận tố cáo Hòa thượng Thích Quảng Độ như sau :

“Thượng Tọa Quảng Ðộ đã lạm dụng chức vụ Tổng Thư Ký Viện Hóa Ðạo để hành động thao túng, lạm quyền, vi lệnh hạ nhục Hòa Thượng Thích Trí Thủ, Viện Trưởng Viện Hóa Ðạo, đồng thời là Trưởng Ban Vận Ðộng Thống Nhất Phật Giáo Việt Nam.

“Hành động đó của Thượng Tọa Quảng Ðộ không còn thuộc phạm vi nội bộ Viện Hóa Ðạo, mà nhằm mục đích triệt hạ uy tín toàn Ban Vận Ðộng Thống Nhất Phật Giáo Việt Nam phá hoại công cuộc thống nhất Phật Giáo, phản lại nguyện vọng tha thiết của tuyệt đại đa số Tăng Ni và đồng bào Phật tử cả nước, ngang nhiên thách thức với Chánh phủ và Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam, đã và đang khuyến khích giúp đỡ công cuộc thống nhất Phật Giáo cả nước.

“Hội nghị nhất trí quyết nghị:

“Yêu cầu Trung Ương các tổ chức, Giáo Hội, Hệ phái Phật Giáo, Ban Chỉ Ðạo Viện Hóa Ðạo Giáo Hội Phật Giáo Việt nam Thống Nhất, cần có thái độ thích đáng đối với Thượng Tọa Quảng Ðộ để giữ gìn kỹ cương trong Ðạo và bổn phận người công dân trong nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam”.

Vì đòi hỏi « thái độ thích đáng » nơi biên bản này, mà Ủy ban Nhân dân TP Hồ Chí Minh ra Quyết định ký ngày 24.2.1982 lưu đày Hòa thượng Thích Quảng Độ về nguyên quán tỉnh Thái Bình ở miền Bắc và Hòa thượng Thích Huyền Quang về Quảng Ngãi.

Thế thì làm sao bà Lệ Tuyền có thể tán tậm lương tâm viết như Kinh Thánh rằng: “Nên nhớ, những dòng mà tôi đã trích ở trên đây, là đã đăng trên báo Quê Mẹ chứ không phải do tôi tự ý viết ra hay “suy diễn” như một số người đã nói”.

Qua ba minh chứng trình bày trên đây về sự kiện bà Lệ Tuyền dối gạt người hiền lương ở hải ngoại, khi bà chẳng còn chút lương tri vu cáo vô bằng và bất lương từ chính những dòng viết của bà, mà bà bảo “trích” từ tạp chí Quê Mẹ. Thử hỏi người lương thiện còn dám tin vào những diễn ngôn qua các bài viết mấy năm qua của bà Hàn Giang Trần Lệ Tuyền nữa không ?

Người Việt dân tộc bất đồng với chủ nghĩa Mác-Lê ngoại lai, và chống đối đảng Cộng sản, vì sau 64 năm có chính quyền đảng Cộng sản chỉ đem lại nghèo đói, mất tự do cho quần chúng và điêu linh cho đất nước. Vì đảng Cộng sản đồng nghĩa với thảm sát người hiền lương và dối gạt đồng bào. Chúng ta chống là chống sự thảm sát và dối gạt.

Nay bà Hàn Giang Trần Lệ Tuyền viết hàng chục bài vu cáo vô bằng Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ và hàng giáo phẩm Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất, dù bà ta chưa xác nhận căn cước Cộng sản của bà chăng nữa, thì người Việt dân tộc nói chung và người Phật tử nói riêng cũng không thể tin và nể trọng bà nếu không nói là quyết liệt lên tiếng chống đối sự giảo hoạt và gian dối của bà Hàn Giang Trần Lệ Tuyền.

Võ Văn Ái

Phát ngôn nhân Viện Hóa Đạo

Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất


-------------------------

(*) Trích nguyên cách viết pha nhiều màu sắc và nhấn đậm trong bài viết của bà Hàn Giang Trần Lệ Tuyền đăng trên Trang điện tử TinParis.

(**) Sách do Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế và Quê Mẹ xuất bản tại Paris 1995, tái bản 3 lần.






HT. Thích Quảng Ðộ & US Ambassador Michael W. Marine



http://static.panoramio.com/photos/original/14814793.jpg

90 Trần Huy Liệu, Phường 15, Quận Phú Nhuận

BUREAU INTERNATIONAL D'INFORMATION BOUDDHISTE l INTERNATIONAL BUDDHIST INFORMATION BUREAU
PHÒNG THÔNG TIN PHẬT GIÁO QUỐC TẾ
Cơ quan Thông tin và Phát ngôn của Viện Hóa Ðạo, Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất
B.P. 63 - 94472 Boissy Saint Léger cedex (France) l Tel.: Paris (331) 45 98 30 85

Fax : Paris (331) 45 98 32 61 l E-mail : ubcv.ibib@buddhist.com l Web : http://www.queme.ne



THÔNG CÁO BÁO CHÍ LÀM T
I PARIS NGÀY 16.07.2009

Trả lời bài viết vu cáo vô bằng và bất lương
của bà Hàn Giang Trần Lệ Tuyền

Ghi chú của Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế : Trong thời gian mấy tháng qua, bỗng dưng một số bài đưa lên mạng Internet trực chỉ vu cáo, mạ lỵ Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ. Bằng những bài viết khác nhau, dưới những tên hiệu khác nhau, nhưng sự vu hãm như cùng một lò đúc. Không trao đổi hay thảo luận ý kiến, mà chỉ chửi cãi bằng ngôn ngữ đầu đường xó chợ nhằm mạ lỵ hình dung Hòa thượng, hoặc quy chụp Hòa thượng cùng toàn bộ hàng giáo phẩm Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất hòa đồng với Cộng sản, nếu không là Cộng sản.

Sống trong những nước văn minh, dân chủ Tây phương, lượng thông tin cập nhật từng giây, thế mà có những kẻ đem tấm hình chụp Hòa thượng Thích Quảng Độ ngày ra tù tháng 9 năm 1998 để nhạo báng Hòa thượng đi tu mà vẫn để râu tóc. Trong khi ấy, những hình chụp Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ mấy năm qua của các hãng thông tấn quốc tế được đăng tải trên báo chí quốc tế, như Mỹ liên xã AP, Pháp tấn xã AFP, Anh tấn xã Reuters, Đài truyền hình Trung Đông Al Jazeera đến phỏng vấn và quay hình ngài tại Thanh Minh Thiền viện ở Saigon, thì rõ như ban ngày, dung mạo Ngài vẫn là dung mạo của chư Tăng không râu tóc.

Ở đây chúng tôi chẳng cần biện minh như đã im lặng nhiều tháng qua. Hôm nay sở dĩ viết ra là cốt vạch trần “Chiến dịch Goebbels” đang hoành hành trong Cộng đồng Người Việt hải ngoại. Ông trùm Tuyên truyền Phát xít Đức Quốc Xã Goebbels từng nói : “Phải lập đi nói lại hoài một lời nói láo, thì lời nói láo mới trở thành sự thật” (Mann müss eine Lüge nur oft genug wiederholen, und sie wird zur Wahrheit). Câu nói tương đồng với lời viết của Hitler trong sách Mein Kampf (Tôi chiến đấu): “Lời nói láo lập lại mười lần vẫn là lời nói láo, nhưng lập lại mười nghìn lần sẽ thành sự thật” ! Hiện nay “Chiến dịch Goebbels” đang được vài cá nhân và mấy Trang điện tử thực hiện đối với Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ trong nhiều tháng vừa qua. Đặc biệt kể từ ngày ngài tung “Lời Kêu gọi Tháng 5 Bất Tuân Dân sự - Biểu tình Tại Gia”. Một Lời Kêu gọi cụ thể và có hiệu quả Diên Hồng, khiến con cháu Bác Hồ và con cháu Bác Mao hoảng hốt như đứng trên đống lửa, nên đã phản ứng thô lỗ, điên cuồng từ trong nước ra tới hải ngoại.

Về chuyện Râu tóc mà những con cháu Goebbels kia đang châm biếm, do chúng cố tình bịt mắt trước hai sự kiện tối hậu. Một là Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế tiếp tục sử dụng bức hình Hòa thượng Thích Quảng Độ năm 1998, là cốt tố cáo chế độ tù ngục tại Việt Nam Cộng sản. Trong tù Hòa thượng không có cả phương tiện cạo râu cắt tóc. Ra tù thì chỉ là động thái đi từ nhà tù nhỏ sang nhà tù lớn. Hiện nay Hòa thượng vẫn bị quản chế tại Thanh Minh Thiền viện theo Pháp lệnh 44 thay cho Nghị định 39/CP trước kia. Thứ hai là nói tới giới luật Phật chế, thì những kẻ con cháu Goebbels kia lại càng mù tịt.

Ngoài ý nghĩa biểu tượng kỷ nguyên tù ngục, qua một bức chân dung, khó cho những đầu óc thiển cận hiểu thấu, bọn chúng chẳng biết gì về giới luật Phật chế vừa nhân đạo vừa linh hoạt, không bất nhân, sắt máu như luật phát xít hay luật cộng sản. Đành rằng chư Tăng Ni phải hàng tháng cạo đầu khi Bố tát. Nhưng Phật cho phép được miễn, khi chư Tăng lâm vào nạn xứ (tù đày là một nạn xứ) hay khi du hành giữa biển cả, rừng sâu.

Bài của “Chiến dịch Goebbels” vừa được đăng trên Trang điện tử TinParis có tên “Hòa thượng Thích Quảng Độ có phải là một “Nhà Chống Cộng” hay không ?” do bà Hàn Giang Trần Lệ Tuyền vẽ rắn thêm chân.

Nhận thấy sự vu cáo vô bằng và bất lương của bà Hàn Giang Trần Lệ Tuyền, nên ông Võ Văn Ái đã có bài hồi đáp gửi tới TinParis yêu cầu đính chính theo luật báo chí của nước Pháp văn minh. Nguyên văn bài viết như sau :

Paris, ngày 13.7.2009

Kính gửi Ông Hứa Vạn Thọ

Chủ nhiệm Trang Điện tử TinParis

Thưa Ông,

Xin cám ơn ông đã gửi về địa chỉ chúng tôi bài viết của bà Hàn giang Trần Lệ Tuyền dưới tiêu đề “Hòa thượng Thích Quảng Độ có phải là một “Nhà đấu tranh Chống Cộng” hay không ?” mà ông đăng tải trên Trang điện tử TinParis.

Bài viết nhằm vu cáo vô bằng hơn là thông tin hay nghiêm chỉnh thảo luận. Nên tôi xin gửi đến ông bài tôi chứng minh sự vu cáo vô bằng của bà Trần Lệ Tuyền.

Xin ông cho đăng bài sau đây của tôi để rộng đường dư luận và tránh cho độc giả không bị đánh lừa hay hoang mang vì chỉ nghe được một tiếng chuông trước một vấn đề trọng đại trong những vấn đề trọng đại của đất nước hôm nay : Phật giáo Việt Nam.

Trân trọng.

Võ Văn Ái

Phát ngôn nhân Viện Hóa Đạo, GHPGVN




No comments:

Post a Comment