Monday, June 22, 2009

Khi Cộng Sản Việt Nam ăn mừng 40 năm Tết Mậu Thân đẫm máu lương dân

Khi Cộng Sản Việt Nam ăn mừng 40 năm Tết Mậu Thân đẫm máu lương dân

Vũ Ánh



Năm nay, Tết Mậu Tý lại là năm đánh dấu 40 năm Tết Mậu Thân. Tại sao lại cần phải ghi dấu mốc đặc biệt của Mùa Xuân năm Mậu Thân như vậy? Phía Việt Cộng, những người mà từ 40 năm nay luôn luôn cho đó là một cuộc “tổng tấn công và nổi dậy” làm “nền tảng cho đại thắng Mùa Xuân 1975” lại rất thích thú khi lộng ngôn như vậy. Những từ tôi để trong ngoặc kép là trích dẫn một bài bình luận hồi đầu tháng 1 năm 2008 trên báo Nhân Dân vào dịp mà Ban Bí Thư Trung Ương Ðảng Cộng Sản Việt Nam ra lệnh ăn mừng rầm rộ điều được gọi là “chiến thắng Tết Mậu Thân của đảng CSVN”. Trên tờ Nhân Dân, Nguyễn Ðình Ước, trung tướng Việt Cộng viết:

“Cuộc tổng tấn công đã đi vào lịch sử là một sáng tạo độc đáo của chiến tranh cách mạng Việt Nam thể hiện một đỉnh cao ý chí và trí tuệ của Việt Nam trong cuộc chiến tranh nhỏ thắng lớn. Dưới sự lãnh đạo sáng suốt của Ðảng và Chủ Tịch Hồ Chí Minh, quân và dân ta đã đánh thắng oanh liệt một cuộc chiến tranh cục bộ lớn nhất trong thế kỷ 20...”.





Nội dung suy nghĩ của một trong những viên tướng Việt Cộng như Nguyễn Ðình Ước tại một đất nước đã bước vào thế kỷ 21 và những gì xảy ra trong Tết Mậu Thân cách đây 40 năm vẫn không có thêm điều gì khác hơn là những lời lẽ dao to búa lớn của những con vẹt, chí ít thì họ cũng là những tên đồ tể của họ Hồ, hay những tội phạm chiến tranh đã nhúng tay vào máu của nhân dân miền Nam Việt Nam trong Tết Mậu Thân, đặc biệt là ở Huế, Quảng Trị, Bình Ðịnh, Quảng Ngãi. Người viết bài này vào thời điểm đó là phóng viên mặt trận, đã chứng kiến việc khai quật các mồ chôn tập thể gồm gần 6,000 người ở Huế, gồm cả thường dân, công chức, cảnh sát, thành viên các đảng phái, văn nghệ sĩ, các dân cử VNCH, thủ lãnh sinh viên và thậm chí cả những tu sĩ công giáo người Việt Nam lẫn ngoại quốc. Ngoài ra, tôi cũng là người đã theo chân các đơn vị VNCH hành quân tìm những nấm mồ tập thể nhỏ hơn nằm rải rác trong vùng tiền sơn tỉnh Quảng Trị, Quảng Ngãi, Bình Ðịnh: ít ra cũng có khoảng từ 1,500 đến 2,000 thường dân và các nhân viên xã ấp, đảng phái bị dẫn đi mất tích và bị giết ở vùng núi thuộc Bồng Sơn, Tam Quan, An Khê, An Lão, Hoài Ân (thuộc Bình Ðịnh), Quế Sơn, Thăng Bình (Quảng Ngãi), Tam Kỳ (Quảng Tín), Thường Ðức (Quảng Nam), Phong Ðiền và Hương Ðiền (Quảng Trị).

Những chi tiết về các cuộc tàn sát của Việt Cộng đối với các con tin và tù binh được ghi nhận trong những báo cáo, những bài tường thuật của báo chí, những cuộc phỏng vấn nhân chứng đã được in thành một cuốn bạch thư gởi đi các sứ quán của VNCH. Những hình ảnh cũng được thu thập đầy đủ làm thành một cuốn phim tài liệu khá dài do Trung Tâm Quốc Gia Ðiện Ảnh VNCH thực hiện lấy tên là “Sóng Ðỏ”.





Biến cố 30 tháng 4 năm 1975 đã giúp bọn đồ tể và bọn tay sai của Cộng Sản ở Huế như Lê Văn Hảo, Hoàng Phủ Ngọc Phan, Hoàng Phủ Ngọc Tường, Thân Trọng Một... thủ tiêu những bằng chứng của cuộc tắm máu ở Huế cũng như ở Thừa Thiên, Quảng Trị và các nơi khác. Những tội phạm chiến tranh này vẫn sống nhơn nhơn đến ngày hôm nay, báo chí ngoại quốc không đề đả động tới tội ác của chúng trong khi hình ảnh Tướng Nguyễn Ngọc Loan xử bắn ngay tại mặt trận một tên đặc công vừa giết người, đốt nhà dân chúng trên đường Lý Thái Tổ Saigon để làm kế thoát thân trước khi bị chính dân chúng bắt giữ thì bị bêu riếu trên những trang báo Mỹ cho đến nay ở ngay tại một quốc gia mà báo chí nổi tiếng là rất tôn trọng sự công bằng như Hoa Kỳ? Tuy nhiên, tôi vẫn tin rằng Cộng Sản chỉ có thể thủ tiêu được một số tài liệu liên quan đến Tết Mậu Thân 1968 tại Việt Nam, chứ họ sẽ chẳng bao giờ thủ tiêu được những tài liệu ấy mà Thư Viện Quốc Hội Hoa Kỳ và những nhân chứng còn sống ở trong nước cũng như ở hải ngoại còn cất giữ.





Riêng đối với cá nhân Tướng việt gian Cộng Sản Nguyễn Ðình Ước thì tôi có những lời khuyến cáo ông như thế này:

- Ông ca tụng chiến thắng Tết Mậu Thân đi vào lịch sử là một “sáng tạo độc đáo”, thật sự nó chẳng độc đáo gì đâu. Bọn Ðức Quốc Xã đã đi trước các ông nhiều bước rồi: họ đã giết hàng trăm ngàn tù binh và đã thiêu sống 6 triệu người Do Thái. Nhưng tôi phải công nhận rằng, cách giết người của các ông đặc biệt thật, đúng như lời tuyên bố của cố Bác Sĩ Lê Khắc Quyến, nguyên giám đốc bệnh viện Trung Ương Huế vào thời gian ấy: “Ðây là lối giết người của thời trung cổ”. (Tôi đã phỏng vấn Bác Sĩ Quyến ngày khai quật mồ chôn tập thể ở Phú Thứ và Giạ Lê Thượng, Gia Hội, Bao Vinh... và tài liệu được lưu trữ tại Ðài Phát Thanh Saigon). Bác Sĩ Quyến so sánh như thế vì đa số những nạn nhân trong mồ tập thể ở Phú Thứ và khu vực quanh trường tiểu học Gia Hội đều bị đập vỡ sọ bằng cuốc và báng súng. Có người bị trói, bị nhét giẻ vào miệng và đẩy xuống hố, lấp đất. Giết người như thế thì có phải là nét độc đáo của những tên giết người chuyên nghiệp bệnh hoạn không? Nhưng như thế vẫn chưa độc đáo đâu. Trước đó, ở những năm của thập niên 50, các ông theo lệnh của họ Hồ mở cuộc đấu tố ruộng đất và giết những nông dân bị gán cho là địa chủ bằng cách chôn sống, chôn một nửa người, rồi lấy cày, cày lên thân thể nạn nhân trước sự chứng kiến của con cái, người thân của họ. Chiến thắng các nông dân bị gán là địa chủ tàn ác của các ông cũng “oanh liệt” đấy chứ! Và nó oanh liệt đến nỗi Hồ Chí Minh phải đẩy Trường Chinh chính thức lên tiếng xin lỗi sau khi 200,000 người đã bị giết bởi nhiều hình thức khác nhau trong chiến dịch đấu tố này, dù rằng ai cũng biết lời xin lỗi của Trường Chinh chỉ là để chạy tội cho Hồ Chí Minh và đảng Cộng Sản của ông ta mà thôi.

- Ông Tướng việt gian Cộng Sản Nguyễn Ðình Ước “hát” về chiến thắng Tết Mậu Thân của các ông là “oanh liệt” cũng không có gì lạ. Bản chất của những người bị đầu độc bởi chủ nghĩa Cộng Sản là tính nhai lại ,“ăn cơm chúa múa tối ngày”mà. Bằng chứng là có bao nhiêu sự kiện thay đổi trong đảng Cộng Sản, bao nhiêu thay đổi trong mối liên hệ giữa đảng Cộng Sản và dân chúng Việt Nam trong vòng 40 năm qua, và cũng trong giai đoạn này, thượng cấp và Trung Ương Ðảng của ông đã phải cho sửa chữa lại sử sách mà các ông không dám biết, hoặc biết mà không dám có ý kiến. Ðiển hình, cuốn hồi ký “Ðại Thắng Mùa Xuân” của việt gian Cộng Sản Văn Tiến Dũng đã bị chính đảng Cộng Sản của ông ta nhìn nhận có nhiều sai lạc, cần phải hiệu đính. Nhưng chuyện này đã không xảy ra vì tội nói dối của Văn Tiến Dũng nếu được sửa lại thì nó lại tạo ra tội nói dối khác nghiêm trọng hơn. Cho nên đảng CSVN đành vứt sọt rác “cái đại thắng của ông Dũng” sau khi cả đảng Cộng Sản lại phải quị lụy, cầu cạnh, xin xỏ chính “tên đế quốc sừng sỏ nhất” mà họ đánh thắng là Hoa Kỳ.





Ðã đánh thắng tên đế quốc sừng sỏ nhất mà đến khi tên đế quốc sừng sỏ bậc hai như Trung Cộng ngang nhiên sát nhập Hoàng Sa và Trường Sa vào lãnh thổ của họ thì các ông không dám hở môi, thậm chí còn đàn áp những thanh niên Việt Nam có lòng yêu nước thật sự. Chuyện ấy đã và đang diễn ra, vậy mà các ông tướng được phong “anh hùng” như ông lại vội vã chọn thái độ tự bịt bắt và che lỗ tai mình? Chắc ông cũng biết rằng, đảng Cộng Sản đã từng làm rùm beng vụ tàn sát tại Mỹ Lai nhưng lại tảng lờ sự kiện các ông nhúng tay vào máu của chính đồng bào mình trong Tết Mậu Thân. Ðã vậy mà các ông vẫn tiếp tục nói những lời dối trá trong khi nhân chứng tội ác của các ông vẫn còn sống sờ sờ trước mắt.

- Ông Tướng Ước ơi, ông chắc không quên là Tết Mậu Thân 1968 là sự kiện xảy ra vào đúng đêm Giao Thừa ngày Tết truyền thống thiêng liêng của dân tộc, giữa lúc dân chúng Huế nói riêng và nhân dân miền Nam nói chung đang lễ lạy để đón tổ tiên ông bà về chứng giám cho con cháu. Năm đó, do một thỏa thuận đặc biệt bằng đường lối ngoại giao trung gian, Hà Nội thỏa thuận ngưng bắn trong ba ngày Tết. Lời tuyên bố được đưa ra khá sớm, và chính phủ VNCH năm đó cho các quân nhân đi phép với một tỷ lệ nhiều hơn những năm trước đó. Ðúng giao thừa, các ông nuốt lời hứa mở cuộc tấn công vào Huế và một số tỉnh khác. Mặc dù ở trong tình trạng bất ngờ và bất lợi, lực lượng VNCH chỉ lúng túng ngày đầu, nhưng sang đến Mồng 2 Tết là quân của các ông bắt đầu bị truy đuổi và bắt đầu tìm đường chạy thoát thân bằng cách bắt con tin, đốt nhà dân để làm mộc đỡ đạn và phân tán lực lượng an ninh VNCH. Tôi xin trích lại một đoạn ngắn của nhà phân tích Douglas Pike, một chuyên viên về CSVN được thừa nhận và rất nổi tiếng tại Hoa Kỳ về Tết Mậu Thân ở Huế như sau (qua bản dịch của Tuệ Chương):

“Một cách tự nhiên, những điều xảy ra ở Huế là vài thống kê mau lẹ và nhạy cảm. Cuối cùng, lực lượng quân sự của Cộng Sản lên tới 12,000 người đã tấn công Huế ngay đêm Mồng Một Tết (30 tháng 1, 1968) chiếm thành phố Huế 26 ngày và cuối cùng bằng hành động quân sự, họ đã bị đánh bật ra khỏi nơi chiếm đóng”.





Ðó là thành phố Huế. Còn tại những thành phố khác, quân của các ông không bám được lâu. Hầu hết các đơn vị của các ông đều thuộc cục “R” (Cộng Sản Miền Nam), và mũi xung kích đều do các đơn vị đặc công nắm giữ. Gần một chục đặc công nhảy vào được sứ quán Mỹ nhưng đã không có một người nào chạy thoát. Tại Ðài Phát Thanh Saigon cũng vậy, toán 21 đặc công chiếm được đài phát thanh rồi, nhưng đã không ở được quá một tiếng đồng hồ. Lực lượng nhảy dù VNCH đã tái chiếm, kết quả là 20 đặc công bỏ mạng, duy nhất có viên toán trưởng chạy thoát, sau đó bị chính dân bắt giữ trao cho an ninh VNCH. Ít lâu sau, viên toán trưởng đặc công này đã xin hưởng qui chế hồi chánh, rồi trở thành một chỉ điểm viên cho các toán thám sát Mỹ được thả vào rừng lấy tin tức về đường chuyển quân của các ông. Sau 30 tháng 4, 1975, anh ta bị bắt và bị đưa vào trại cải tạo. Tết Mậu Thân, tôi là người đầu tiên mở cuộc phỏng vấn anh ta ngay lúc anh ta bị bắt ở đầu cầu Phan Thanh Giản Saigon. Cuộc phỏng vấn được ghi âm và phát sóng rộng rãi trên hệ thống truyền thanh quốc gia lúc đó hoạt động tại đài dự phòng Quán Tre vì đài trung ương ở đường Phan Ðình Phùng đã bị sập.





Năm 1977, lúc tôi còn ở trại tù Hàm Tân Z-30C, ngẫu nhiên tôi lại gặp anh ta trong đội lao động khổ sai với tôi. Tôi và NVM (tôi xin viết tắt vì không biết số phận người hồi chánh này như thế nào hiện nay) nói chuyện với nhau rất nhiều về sự kiện Tết Mậu Thân và tố cáo các ông như thế này:

“Bọn hắn (Hà Nội) lùa chúng tôi (những đặc công thuộc lực lượng vũ trang của MTGPMN) đi trước vào chỗ chết, rồi bỏ mặc. Lúc đầu, tôi không nghĩ ngợi gì cả. Nhưng khi hội đàm Paris khai mạc, trong đầu tôi lóe lên ý nghĩ: Hà Nội muốn chúng tôi bị giết và bị bắt càng nhiều càng tốt để tiếng nói của MTGPMN tại bàn hội nghị yếu đi. Họ sợ những thành viên của MTGPMN tại Paris nói có thể có những ý kiến ngược lại với tiếng nói của Hà Nội”
. (NVM người Quảng Nam theo bố mẹ về Tây Ninh định cư, bố mẹ đều là những đảng viên Cộng Sản có máu mặt trong MTGPMN, nên anh ta mới được tha chết). Chỉ đến đợt tấn công Tết Mậu Thân lần thứ hai (tháng 5,1968), các ông mới đưa các đơn vị miền Bắc xâm nhập vào một vài thành phố, nhưng đã nhanh chóng bị đẩy ra.





Nếu quan niệm rằng, dùng cơ hội bất ngờ đánh chiếm một vài khu vực dân cư trong các thành phố miền Nam, đốt nhà bắt con tin rồi rút lẹ là chiến thắng, thì các ông chiến thắng thật. Nhưng thắng bại trong một trận đánh lúc đó được thẩm định bằng hành động chiếm và giữ được phần đất mình vừa nắm được trong tay một cách vĩnh viễn. Ðánh vào một nơi để gây thanh thế, lấy tiếng rồi rút sau khi bị thiệt hại nặng nề vẫn chỉ được kể là chiến tranh tiêu hao, phá hoại chứ chưa thể gọi là chiến thắng. Tuy nhiên ông Ước có thể nhìn vấn đề theo cách nhìn của ông, nhưng ông bảo Tết Mậu Thân là cuộc nổi dậy của dân chúng thì thật là ngược ngạo. Tôi đã theo sát và tường thuật khá kỹ trong trận đánh ở thành phố Huế 21 ngày, tôi chưa hề thấy một người dân nào tìm sự che chở bằng cách chạy về phía các ông. Chỉ thấy bóng dáng của các ông trong khu xóm nào là dân chúng tìm cách thoát thân để tìm sự bảo vệ của các đơn vị và chính phủ VNCH.

Tôi nói thì có thể ông không tin vì ông chưa được biết một tài liệu do chính Sir Robert Thompson viết trong một giáo trình dạy về du kích chiến cho các chuyên viên chiến tranh tâm lý Việt Nam Cộng Hòa tại Okinawa giữa năm 1969 như sau: “...Trong cuộc chiến tranh ý thức hệ hay chiến tranh nhân dân, yếu tố chọn lựa của dân chúng rất quan trọng. Họ nói cho chúng ta biết đâu là lá phiếu đích thực cho sự chọn lựa ấy bằng cách chạy về phía này hay phía kia...” Cho nên, Tết Mậu Thân 1968 và Mùa Hè Ðỏ Lửa 1972 được chính phủ VNCH và dư luận thế giới coi đó là một cuộc “bỏ phiếu bằng chân” và cuộc bỏ phiếu ấy đã cho thấy không ai lựa chọn các ông vào lúc đó cả.





Tôi chỉ xin tạm nói với ông Tướng VC Nguyễn Ðình Ước và Ban Bí Thư Trung Ương đảng CSVN như thế về việc các ông chuẩn bị ăn mừng lần thứ 40 Tết Mậu Thân, một cái Tết và đồng thời cũng là ngày giỗ lần thứ 40 các người thân của hàng chục ngàn gia đình Việt Nam trong nước cũng như tại hải ngoại bị các ông giết. Tôi nghĩ là các ông nên đến từng nhà có làm đám giỗ cho những người thân của họ bị các ông tàn sát ở Huế, ở Thừa Thiên, Quảng Trị, Quảng Ngãi, Bình Ðịnh, Khánh Hòa, Saigon, Long An, Mỹ Tho, Trà Vinh, Sóc Trăng... để chia sẻ với họ “niềm vui chiến thắng Tết Mậu Thân” của các ông. Nhưng mong mỏi các ông đừng dùng quyền lực để dọa nạt họ, để bắt họ phải cười mà hãy nhìn thẳng vào những đôi mắt đẫm lệ của những người vợ, người chồng, người con, người cháu từng có ông, cha, chú bác, anh, em bị các ông đập vỡ sọ, thắt cổ bằng dây điện thoại rồi vùi dập ở dưới những nấm mồ tập thể vội vã ở Huế. Ðiều này rất cần thiết cho các ông để thêm vào những tiết mục trong chương trình ăn mừng “chiến thắng Tết Mậu Thân” của các ông, của những người CSVN vẫn chưa mở mắt vì những điều mình đang gây hại cho dân tộc Việt Nam.

Ðảng Cộng Sản của ông ăn mừng cái gọi là chiến thắng Tết Mậu Thân tức là đang ăn mừng hành động nhúng tay vào máu các lương dân trong cái Tết thiêng liêng của dân tộc cách đây 4 thập niên. (VA)

No comments:

Post a Comment