Sunday, May 20, 2012

Trần Trung Chính-VÔ LẠI , VÔ LOẠI và VÔ LOÀ I LÀ MỘT ?


VÔ   LẠI  ,   VÔ   LOẠI   và   VÔ   LOÀ I    LÀ   MỘT  ?
 

 
Năm 1990 , khi mới đến Hoa Kỳ, tôi được một anh bạn thân từ hồi còn đi học trung học lái xe chở tôi từ thành phố Arcadia – vùng Los Angeles County xuống nhà anh ở thành phố Santa Ana. Hỏi thăm một đứa em trai của anh (thua anh đến hơn 10 tuổi), anh cho biết cậu ấy đã là kỹ sư điện đang làm việc cho hãng Westinghouse, nhưng bà mẹ không vui khi bà bảo tôi : “thằng con trai út của bác nó đang mê một cô ca sĩ, yêu ai lại không yêu mà lại đi yêu đồ “xướng ca vô loài”. Anh bạn tôi “ngó tôi”, rồi trả lời bà mẹ : Ở Mỹ này mẹ nói “xướng ca vô loài” là không đúng rồi, phải nói là “Ở Mỹ, xướng ca có rất nhiều loài chứ không phải vô loài đâu. Sợ bà mẹ chưa hiểu kịp, anh giải thích thêm : có ca sĩ nổi tiếng như Michael Jackson mỗi năm kiếm vài chục triệu dollars, có những tài tử cine ở Hollywood đóng film kiếm được từ vài triệu đến vài chục triệu mỗi lần ký contract đóng một film nào đó là chuyện thường tình, có những người ít nổi tiếng hơn thì cũng kiếm được một trăm đến vài trăm ngàn dollars, nhưng cũng có những người chỉ kiếm đủ sống như những nhạc công tầm thường chỉ kiếm được chừng vài chục ngàn dollars mỗi năm….
 
( Chú thích của người viết : thuở mới bước vào đại học, anh bạn tôi mê cô ca sĩ Phương Hồng Hạnh, còn tôi thì mê cô ca sĩ Thanh Lan…Chúng tôi không thuộc loại “ca không hay, mà đàn nghe cũng dở” , nhưng chúng tôi thuộc loại “không lấy gì đẹp trai hào nhoáng, nhà không giàu có và cũng chẳng phải danh vọng gì, ấy thế mà cũng chẳng phải loại học hành giỏi dang nên chúng tôi không có tham vọng nào hết với 2 cô ca sĩ nổi danh tài sắc này. Tuy nhiên tuổi đời chúng tôi bây giờ tuy trên 60 và 2 cô ca sĩ mà chúng tôi “yêu” cũng đã là bà nội ,bà ngoại của nhiều đứa cháu rồi, nhưng mỗi khi nhắc lại chuyện xưa của 40 năm về trước, chúng tôi vẫn có những mỹ cảm đối với giới ca sĩ – chứ không có tính ác cảm và kỳ thị giai cấp như sự suy nghĩ của bà mẹ người bạn tôi)
 
Xã hội Việt Nam xếp loại “xướng ca vô loài” vì xã hội Việt Nam xuất phát từ nền văn minh nông nghiệp, dựa trên 4 thành phần Sĩ – Nông – Công – Thương (sau này thêm thành phần thứ 5 là Binh) . Thành phần ca nhạc sĩ + nghệ sỹ trình diễn không nằm trong 5 giới này nên chúng ta có thể hiểu VÔ  LOÀI  có nghĩa là không xếp được vào 5 thành phần cơ bản của xã hội. Sau này, với đà tiến triển của xã hội, quan niệm thành phần giai cấp theo mô thức sắp xếp kiểu nông nghiệp cổ điển nói trên không những là không còn thích hợp nữa mà lại còn mang tích chất hủ lậu và lố bịch nữa.
 
Rất nhiều các mại viên của những mỹ phẩm (sản phẩm cosmetics) trên các chương trình phát thanh và truyền hình thương mại nói tiếng Việt đều nói rằng : “Không có người phụ nữ nào xấu cả, chỉ có những người chưa được đẹp vì chưa biết cách trang điểm”. Bản thân là nam giới , nghĩa là không phải là khách hàng của mỹ phẩm, tôi chỉ đồng ý lời nhận xét nói trên có 50% mà thôi. Thập niên 1940, nhà văn Vũ Trọng Phụng trong tác phẩm “Kỹ Nghệ Lấy Tây” đã tả một người đàn bà xấu qua câu văn : “ …chị Doãn có cái nhan sắc của một người đàn ông không đẹp giai…” , hay là trong thập niên 1950, nhà văn Nam Cao đã tả  Thị Nở trong tác phẩm “Chí Phèo” , hoặc là trong thập niên 1960 những  độc giả đã đọc tập thơ “Em là gái trời bắt xấu” của nhà thơ Lệ Khánh thì chúng ta bắt buộc phải công nhận một sự thật là “ có những người đàn bà xấu không phải vì họ chưa biết cách trang điểm, mà họ xấu vì họ đã trang điểm hoài mà nhan sắc vẫn không chịu đẹp thêm lên chút nào cả !!!” ( Chú thích của người viết : rất may là các mại viên ngành mỹ phẩm không ai biết “chị Doãn” của Vũ Trọng Phụng cũng không ai biết Thị Nở trong Chí Phèo của nhà văn Nam Cao và họ cũng chả bao giờ đọc thơ của Lệ Khánh nên cách ăn nói của các mại viên ngành cosmetics rất là hăng hái và tự tin)
 
Biến cố Biến Động Miền Trung đã xảy ra từ năm 1966 và Cuộc Thảm Sát Dân Chúng tại Huế vào dịp Tết Mậu Thân 1968 không được nhắc nhở ở Việt Nam đã đành mà ngay ra đến hải ngoại từ 1975 đến 2008 cũng không thấy ai nhắc nhở ( ngay đến các hội ái hữu đồng hương Huế - Thừa Thiên hoặc các hội ái hữu cựu học sinh Quốc Học – Đồng Khánh cũng chưa bao giờ nghe nhắc đến 2 biến cố trọng đại này). Sau khi Thiếu Tá Nguyễn Phúc Liên Thành – nguyên Chỉ Huy Trưởng  Bộ Chỉ Huy Cảnh Sát Quốc Gia Thừa Thiên – Huế ra mắt quyển Biến Động Miền Trung vào mùa hè năm 2008 và quyển Huế - Mậu Thân 1968 vào mùa hè năm 2010, tình hình đã biến chuyển từ tình trạng lắng đọng chuyển ngay sang tình tình trạng ồn ào dông bão.
 
 
Trên các diễn đàn điện tử các nick name như Bảo Quốc Kiếm , Phạm Hoài Việt, Phạm Hoàng Vương, Trần Kiên Cường, Bảo Quán, Trần Việt..v…v…đã viết đủ loại văn chương hầm bà lằng (nhưng bao giờ thấy bài nào có chứng cớ và lý luận sắc bén cả) để ra sức bênh vực cho những hoạt động có lợi cho Cộng Sản của tập đoàn tăng lữ  Bình Trị Thiên mà đứng đầu là Thích Trí Quang và Thích Đôn Hậu. Về sau, nhóm Bảo Quốc Kiếm , Phạm Hoàng Vương, Trần Việt…được cái gọi là Lực Lượng Chấn Hưng Phật Giáo do các nick name Tuệ Kiếm, Không Như, Nguyên Nguyên ..cầm đầu hỗ trợ về mặt bảo vệ uy tín của các Thầy (chùa) thân Cộng nói trên : tuy bề ngoài mọi người thấy là 2 bên có lời qua tiếng lại , nhưng thực ra 2 bên đang sử dụng món võ “Song Thủ Hỗ Bác” (của Lão Ngoan Đồng Châu Bá Thông trong bộ truyên Anh Hùng Xạ Điêu của nhà văn Kim Dung) với mục đích chia trí của phe tấn công các nhà sư thân Cộng gốc Bình Trị Thiên.
 
Một nhóm khác có vẻ là đứng độc lập với nhóm Bảo Quốc Kiếm, Phạm Hoàng Vương, Phạm Hoài Việt, Trần Kiên Cường…là nhóm Trần Kiêm Đoàn, Nguyễn Hữu Đính, Tống Phước Hiến…Tôi dùng chữ “có vẻ” vì nhóm này đang sử dụng ngón võ “gậy ông đập lưng ông ” của Mô Dung Cô Tô trong bộ truyện Lục Mạch Thần Kiếm, nghĩa là bọn đệ tử của tắng lữ Bình Trị Thiên dùng Trần Kiêm Đoàn điều khiển 2 cựu sĩ quan Cảnh Sát là Định Nguyên Nguyễn Hữu Đính và Tống Phước Hiến để tấn công ông Thiếu Tá Cảnh Sát Liên Thành về những chuyện cá nhân…cũng với mục đích bảo vệ “thanh danh” cho các nhà sư thân Cộng trong tập đoàn tăng lữ Bình Trị Thiên.
 
Trở lại câu chuyên mỹ phẩm vừa nói ở đoạn trên, nhận định của tôi là bọn tay sai của tăng lữ Bình Trị Thiên cũng đã cố gắng rất nhiều lần để chứng minh các ông Thầy (chùa) gốc Bình Trị Thiên là người quốc gia nhưng chả có ai tin – nhất là các phật tử gốc Huế - Thừa Thiên xưa kia rất ủng hộ các Thầy (chùa). Những tu sĩ Phật Giáo chân chính như Hòa Thượng Thích Tâm Châu, Thượng Tọa Thích Tâm Giác, Thượng Tọa Thích Thanh Long chả cần đệ tử thanh minh và bảo vệ những chuyện quý thầy đã làm, trong khi đám đệ tử “cà chớn” cứ phải ồn ào sỉ vả người khác để bảo vệ một thứ thanh danh “người quốc gia” không có của các nhà sư hoạt động có lợi cho Cộng Sản., đó là một sự thật không thể chối cãi y như những người đàn bà xấu không phải vì họ không biết trang điểm mà tại vì họ trang điểm hoài mà nhan sắc vẫn chưa chịu đẹp vậy !
 
Một ông bố chở cậu con trai mới tốt nghiệp kỹ sư ngành computer đế đến hãng apply xin việc. Xe đang tìm kiếm chỗ trống  để đậu lại thì cả 2 cha con thấy một chiếc Lincoln đậu ngay trước lobby, 2-3 người trông có vẻ là VIP xách cặp bước xuống xe và đi thẳng vào cửa chính của hãng. Người con trai nói : “mấy người trong xe Lincoln đó toàn là những người dốt không hà “. Thay vì tán đồng với ý kiến của người con, ông bố phát biểu :  “Người nào vừa phát biểu câu nói vừa rồi chỉ chứng tỏ được rằng trong túi anh ta không có được đồng xu cắc bạc nào cả !”
 
Những tên đệ tử của các nhà sư thân Cộng gốc Bình Trị Thiên rất hay lớn lối thường bày đặt viết những câu như là “nhắn gửi tên vô lại Liên Thành”…tôi suy diễn câu nói của người cha nói với cậu con trai kiêu ngạo trong câu chuyện vừa nêu trên để trả lời những tên xấc láo rằng : “ Kẻ nào vừa viết ra những lời lẽ xấc láo  như vừa dẫn chứng, chỉ chứng tỏ được rằng bọn chúng bay là những kẻ không có quyền lực chi cả”
 
Thật vậy, qua dẫn chứng của ông Liên Thành những tên Cộng Sản nằm vùng dù khoác áo tu sĩ cũng vẫn bị Trưởng Ty Cảnh Sát bắt nhốt và đề nghị đưa ra giam giữ tại đảo Côn Sơn, dù bọn này có vận động với Tỉnh Trưởng Thừa Thiên là Đại Tá Lê Văn Thân : Tỉnh Trưởng ra lệnh miệng bảo ông Trưởng Ty Cảnh Sát thả các tên Việt Cộng, nhưng ông Trưởng Ty Cảnh Sát đòi hỏi ông Tỉnh Trưởng phải ký văn thư ông mới chịu thả, Đại Tá Lê Văn Thân không dám ký  vì khi bắt giữ những tên Việt Cộng  nằm vùng, ông Trưởng Ty Cảnh Sát có chứng cớ trong tay, nếu ký văn thư thả Việt Cộng thì chắc chắn Đại Tá Lê Văn Thân sẽ phải đối mặt với Tòa Án Quân Sự Mặt Trận và còn có thể bị tuyên án tử hình – một chuyện mà những người biết suy nghĩ không bao giờ làm. Không phải ông Liên Thành lộng quyền dám qua mặt (hay dỡn mặt ) với Đại Tá Tỉnh Trưởng, nhưng VNCH vào thời điểm đó đang ở thời chiến nên mục tiêu an ninh – tình báo phải đứng đầu ưu tiên hơn các mục tiêu khác.
 
Chiến trận mùa hè đỏ lửa 1972 xảy ra, Trưởng Ty Cảnh Sát Thừa Thiên – Huế bắt giam khoảng hơn 2,000 Việt Cộng nằm vùng, một số dân biểu phe Ấn Quang bay từ Sài Gòn ra Huế áp lực với Đại Tá Tôn Thất Khiên để đòi gặp các tên Việt Cộng nằm vùng này, nhưng ông Trưởng Ty Cảnh Sát không cho phép gặp mặt viện dẫn lý do cung từ chưa xong không thể cho tiếp xúc vi bất kỳ ai., cho nên âm mưu thông cung chối tội không thể thực hiện được, đến nỗi dân biểu Nàng Kiều..Lá Đổ ( Nick name của dân biểu Kiều Mộng Thu do nhà báo Chu Tử gán đặt) nói móc ông Trưởng Ty Cảnh Sát quyền lực còn lớn hơn Đại Tá Tỉnh Trưởng !!!
 
Ra đến hải ngoại, quyền lực không còn, ông Liên Thành cũng phải sống như những người Việt Tỵ Nạn bình thường khác, thế nhưng bọn đệ tử của tập đoàn tăng lữ Bình Trị Thiên thì vẫn hậm hực uất ức nhất là những tên bị Cảnh Sát Thừa Thiên băt giữ và đày ra Côn Sơn, mãi đến khi VNCH sụp đổ bọn này mới được Việt Cộng thả ra .Nói theo kiểu của nhạc sĩ Phạm Duy “để trả thù cho duyên kiếp phũ phàng”, bọn này đành phải lên tiếng chửi rủa cho hả giận vậy thôi, chứ làm gì được nhau ?
Xét về ngữ nghĩa, tự điển Hán Việt của Đào Duy Anh cho rằng “vô lại” có nghĩa là du thử, du thực, thiếu lương thiện , còn “vô loại ” có nghĩa là mất nhân phẩm. Như vậy chúng ta có thể hiểu “vô lại” là chỉ về con người hay loại người và “vô loại” là chỉ về tính chất của con người hay loại người đó.
 
Ông Liên Thành tốt nghiệp khóa 16 trường Võ Khoa Thủ Đức vào năm 1964, được bổ nhiệm về chi khu Nam Hòa, tới năm 1966  Trung Tá Phan Văn Khoa đề nghị Thiếu Tá Phạm Khắc Đạt về Huế làm Trưởng Ty Cảnh Sát và Thiếu Úy Liên Thành làm Phó Ty Đặc Biệt (vì cả 2 ông Trưởng Ty và Phó Ty cũ đều chạy theo phe phản loạn). Khi ra Huế dẹp loạn, Đại Tá Nguyễn Ngọc Loan - tân Tổng Giám Đốc Tổng Nha Cảnh Sát (vừa mới thay thế Đại Tá Phạm Văn Liễu) đã hợp thức hóa sự đề nghị của Tỉnh Trưởng Thừa Thiên  là Đại Tá Phan Văn Khoa. Năm 1968, Đại Tá Trần Văn Hai thay thế Chuẩn Tướng Nguyễn Ngọc Loan trong chức vụ Tổng Giám Đốc Cảnh Sát Quốc Gia, ông Liên Thành vẫn là Phó Ty Đặc Biệt tại Ty Cảnh Sát Thừa Thiên, năm 1970 Thiếu Tướng Trần Thanh Phong thay thế Đại Tá Trần Văn Hai : ông :Liên Thành lên làm Trưởng Ty Cảnh Sát. Năm 1971, Đại Tá Nguyễn Khắc Bình thay thế Thiếu Tướng Trần Thanh Phong, ông Liên Thành vẫn là Trưởng Ty Cảnh Sát Thừa Thiên cho đến cuối năm 1974 bàn giao cho Trung Tá Hoàng Thế Khanh.
 
Vậy tính từ ngày ra trường cho đến ngày VNCH sụp đổ, ông Liên Thành có jobs làm liên tục và làm không hết việc, cho nên bảo ông Liên Thành là “vô lại” là không đúng sự thực. Trong khi đó, những đệ tử của tập đoàn tăng lữ Bình Trị Thiên thì mới đúng là bọn “vô lại” vì bọn này dũng toàn là nick name, có nghĩa là tên ma tên quỷ không ai biết được bọn chúng tên thật là gì, học hành ra sao, trước 1975 bọn chúng làm công việc gì…thành tích chống Cộng ra sao ? Không ai biết. Rõ ràng bọn chúng mới đích thực là những thằng vô lại ( tiếng Việt không có chữ “anh vô lại”, không có chữ “ông vô lại”, cũng không có “bác (hay chú) vô lại” ).
 
Nhà văn Vũ Thư Hiên (con trai của ông Vũ Đình Huỳnh – bi thư của Hồ Chí Minh) trong tập sách ĐÊM GIỮA BAN NGÀY đã lên án Hồ Chí Minh bằng những nhận xét chính xác như sau : …Ông Hồ - bắt chước Lenine và Mao Trạch Đông- đã lập lại nhận định của 2 tên đầu sỏ Cộng Sản của Nga – Hoa rằng “ Con Người Là Vốn Quý”, nhưng cay đắng thay khi coi “con người” là vốn quý thì “con người” không còn là “Con Người” nữa, khi đã là “vốn” thì sinh mạng và nhân phẩm của “con người” sẽ được ông Hồ ,ông Mao sử dụng như những “tư liệu sản xuất “ mà thôi.
 
Dựa trên nhận xét của nhà văn Vũ Thư Hiên, tôi nhận ra rằng Thích Trí Quang là một tên “vô lại” bậc nhất của Phật Giáo Việt Nam bởi vì khi Thích Trí Quang đưa “bàn thờ Phật” và tượng Phật” xuống đường chống chính phủ Thiệu - Kỳ thì rõ ràng tập đoàn tăng lữ Bình Trị Thiên đứng đầu là Thích Trí Quang + Thích Thiện Minh + Thích Đôn Hậu…đã sử dụng “bàn thờ Phật” và “tượng Phật” như một công cụ (tools) để buộc chính quyền Thiệu – Kỳ phải thỏa mãn những đòi hỏi  chia chác quyền lực chính trị cho cá nhân Thích Trí Quang và một nhóm tăng lữ Bình Tri Thiên. Đây là một tội rất lớn đối với Phật Giáo.
 
Giả sử “tượng Phật” biết nói,  “tượng Phật” sẽ hỏi Thích Trí Quang là khi hô hào đưa Phật và bàn thờ xuống đường, Thích Trí Quang có xin phép Phật cho phép làm chuyện đó hay không ? Và Thích Trí Quang dựa vào kinh điển hay giáo luật nào để đưa Phật xuống đường ? Đây là những câu hỏi mà Thích Trí Quang không thể trả lời nổi.
 
Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu khi đưa ra nhận định “ Đừng nghe những gì Cộng Sản nói , mà hãy nhìn kỹ những gì Cộng Sản làm “, ông không ngờ rằng chính những người Cộng Sản đã “built credit “cho câu nói của ông để rồi từ “nhận định” chuyển sang thành “định đề chính trị” và sau cùng câu nói của Tổng Thống Thiệu đã trở thành “chân lý tuyệt đối” khỏi cần bàn cãi.
 
Tôi nhớ thời gian tôi ở trại tù Bình Điền 1 ở Thừa Thiên từ 1978 đến 1984, rất nhiều tin tức từ bên đã bị bọn Việt Cộng bưng bít , nhưng chúng tôi vẫn biết được tin tức từ những cái loa truyền thanh tiếp vận đài Hà Nội cũng như đọc báo từ tờ Nhân Dân hay Quân Đội Nhân Dân. Có gì đâu, những lúc nào đài Hà Nội chửi rủa Đế Quốc Mỹ nhiều nhất thì đó chính là những lúc “đảng ta” và “nhà nước ta” bị Đế Quốc Mỹ dợt te tua.
 
Tương tự như vậy, những người Việt không phải là người dân Huế hay không phải là đệ tử của các Thầy (chùa) gốc Bình Trị Thiên đã (hay chưa)mua sách Biến Động Miền Trung và Thảm Sát Huế Mậu Thân 1968 , cứ đọc thêm những lời sỉ vả ông Liên Thành từ những tay sai và đệ tử của nhóm tăng lữ Bình Trị Thiên để hiểu thêm rằng ông Liên Thành đã đâm trúng tử huyệt của bọn tăng lữ chuyên làm những điều có lợi cho bọn Cộng Sản.
 
Phong trào Cộng Sản bây giờ đang ở giai đoạn thoái trào, những tên ngày xưa nằm vùng cộng tác với bọn Việt Cộng thì nay đang lo sợ, bọn tăng lữ Bình Trị Thiên chuyên làm lợi cho Cộng Sản không lo sợ chuyện sống chết trả thù của người dân, cái mà bọn chúng lo sợ là sự xa lánh và khinh bỉ của người dân lúc đương thời và “sợ mang tiếng xấu  trong lịch sử” trong mai hậu. (Người Trung Hoa cũng có câu : Không lưu danh muôn thủa , thì cũng đừng lưu xú vạn niên)
 
Làm Trưởng Ty Cảnh Sát VNCH thời 1954 – 1975 rất nặng nề vì phải vô hiệu hóa và tiêu diệt hạ tầng Cộng Sản là mục tiêu chính, mục tiêu tiêu thứ yếu là ngăn chận các tội phạm hình sự. Ông Liên Thành từ Thiếu Úy lên đến Thiếu Tá chắc là đã có nhiều sự vụ văn thư khen thưởng và thăng cấp, những thứ giấy tờ ấy nếu còn giữ thì chỉ là những kỷ niệm của một thời hoạt động, nhưng những lời chửi rủa ông xuất xứ từ kẻ thù và bọn tay sai của kẻ thù thì mới chính là những credits để ông có chỗ đứng trong dòng lịch sử đấu tranh để sinh tồn của dân tộc Việt.
 
Viết xong tại San Jose ngày 20 tháng 5 năm 2012
 
Trần Trung Chính

No comments:

Post a Comment