Thiếu Tá Liên Thành kể chuyện Dân chúng miền Nam, ai ai cũng kinh hoàng khi nhớ lại hành động bỉ ổi của bọn Việt cộng, lợi dụng những giờ phút linh thiêng của đêm giao thừa tết Mậu Thân, khi mọi người tin vào lời tuyên bố hưu chiến của chúng, đang quây quần bên nhau đón xuân, thì chúng xua quân tràn ngập các tỉnh thành miền Nam, gieo rắc tang tóc cho biết bao dân lành . Riêng đối với người dân xứ Huế, khi nhắc đến hai chữ Mậu Thân, gần như nó không còn gắn liền theo thứ tự của mười hai con Giáp, mà là một tiếng vọng riêng biệt, có tác động cực mạnh, nhắc nhở đến một cuộc tàn sát man rợ nhất trong lịch sử dân tộc. Trong cuộc tiến công vào dịp Tết Mậu Thân năm 1968, Việt Cộng đã chiếm được thành phố Huế và kiểm soát trên 20 ngày. Trong thời gian đó, chúng đã thủ tiêu, chôn sống, giết chết hàng ngàn người dân vô tội. Khi rút lui chúng cũng đã bắt theo hàng ngàn dân và đã tàn sát tập thể trước khi rút vào mật khu . Cho đến nay vẫn còn nhiều câu hỏi xung quanh sự kiện này. Đây là một cuộc tàn sát có chủ đích? - Vậy mục đích đó là gì? - Quy mô cuộc tàn sát nầy đến đâu? - Ai chịu trách nhiệm? Vụ thảm sát tại Huế rõ ràng bị giới truyền thông quốc tế lờ đi, chỉ nói sơ qua mà không trình bày tin tức nào cho xứng đáng với tầm mức thực sự. Cộng Sản Hà Nội đã tìm cách xóa đi những dấu tích, có bằng chứng hiển nhiên để chối bỏ trách nhiệm và chạy tội, nhưng lịch sử thì làm sao xóa được ..... Lại còn những người dân Huế, những Quân, Cán, Chính, những người đã sống, làm việc ở Huế trong thời gian này, mà cuộc tàn sát đẫm máu đó, đã in hằn những nét sâu đậm trong con tim, khối óc họ, nay mới có dịp thuật lại - Họ là những chứng nhân thầm lặng rất đáng tin cậy. Chúng tôi được hân hạnh nói chuyện với cựu Thiếu Tá Liên Thành, Truởng Ty Cảnh Sát Thừa Thiên, Huế. Vào thời điểm Tết Mậu Thân anh đang giữ chức vụ Phó Trưởng Ty Cảnh Sát Đặc Biệt. Phần nói chuyện này chỉ chú trọng đến các tin tức tình báo trước và sau tết Mậu Thân, các tội ác của cộng sản, chứ không chú trọng đến vấn đề chiến thuật . * * * Thiên Nga: Cám ơn anh Liên Thành đã đồng ý cho chúng tôi nói chuyện với anh về biến cố Tết Mậu Thân tại Huế. Cũng giống như anh, tôi là người Huế và lại tham chiến trong chiến dịch giải tỏa cố đô. Biến cố Tết Mậu Thân và những điều Việt cộng đối xử với dân Huế đã in đậm một vết nhơ trong lịch sử dân tộc không thể nào xóa mờ được. Th/Tá Liên Thành: Có gì đâu mà anh phải khách sáo cám ơn, anh với tôi đã quen nhau từ hồi còn đi học,. Ông cụ thân sinh của anh là cố Thượng nghị sĩ Trần Điền, người bị VC sát hại trong dịpTết Mậu Thân tại Huế, ông là một huynh trưởng kỳ cựu của Hướng Đạo Việt Nam và cũng là bạn của thân phụ tôi. Điều tôi thắc mắc là tại sao anh lấy danh hiệu là Thiên Nga, có vẻ con gái quá, hay là tên cô bồ cũ? Thiên Nga: Anh nhắc đến ông cụ thân sinh cũng làm cho mình buồn, hai cụ thân thiết với nhau cũng giống như anh và tôi. Thân phụ anh là con của Kỳ Ngoại Hầu Cường Để. Sau ngày 30-4-1975, cụ cũng không thể nào thoát được sự đày đọa trả thù của bè lũ VC. Còn nói về danh hiệu Thiên Nga thì có gì đâu, đó là danh hiệu truyền tin cuối cùng năm 1975 của tôi đó. Dùng tên đó như một kỷ niệm vậy thôi. Bây giờ chúng ta đi vào đề tài: Huế, Tết Mậu Thân. Như anh đã biết khi đơn vị quân đội muốn mở một cuộc hành quân thì phải biết tình hình và lực lượng địch. Điều mà tôi muốn biết là về phía tình báo của các anh, các anh đã biết gì về hoạt động và những sự chuẩn bị của VC để tấn công Huế. Th/Tá Liên Thành: Câu hỏi của anh rất tổng quát nên tôi phải trả lời hơi dài giòng một tí cho nó rõ ràng. Như anh đã biết, hai tỉnh Quảng Trị và Thừa Thiên là Khu 11 Chiến Thuật của Quân Khu 1. Năm 1966 theo quyết định của trung ương đảng CS, chúng gọi hai tỉnh Quảng Trị, Thừa Thiên là Quân Khu Trị Thiên và tên được bổ nhiệm chỉ huy đầu tiên là Thiếu tướng Trần văn Quang. Phụ tá cho Trần văn Quang kiêm trưởng ban an ninh quân khu là Đại Tá Lê Minh. Bộ chỉ huy quân khu của chúng di động trong vùng A Sao, A Lưới, Tà Bạt hoặc vùng quốc lộ số 9, đường đi nam Lào. Cái gọi là quân khu Trị Thiên của VC không có đơn vị chủ lực cơ hữu, chúng xử dụng các đơn vị của tỉnh đội Thừa Thiên và Quảng Trị làm đơn vị nòng cốt cho chúng. Khi cần mở các cuộc hành quân lớn, chúng sẽ điều động các đơn vị chủ lực từ phía bắc vĩ tuyến 17 xâm nhập vào. Đường xâm nhập của chúng là vượt sông Bến Hải, qua vùng phi quân sự hoặc xâm nhập theo đường 9 Nam Lào. Đơn vị nòng cốt của tỉnh đội Thừa Thiên là Trung đoàn 5 đặc công, gồm có Tiểu đoàn K1 và K12. Trung đoàn này do tên Thân trọng Một chỉ huy. Tên này là dân Huế, thuộc làng Nguyệt Biều, theo VC từ hồi còn kháng chiến chống Pháp. Bây giờ chúng ta nói về biến cố Tết Mậu Thân tại Huế và sự điều động các đơn vị của VC. Khi Trung ương đảng Cộng sản quyết định đánh Huế thì tên chỉ huy quân khu Trị Thiên là Trần văn Quang và Lê Minh phản đối, viện lý do là không đủ quân số. Quân số của chúng chỉ khoảng 4500 và đạn dược chỉ đủ dùng trong vòng một tuần đến 10 ngày. Nếu đánh chiếm Huế muốn cố thủ lâu dài theo lệnh của trung ương thì không đủ quân số, chúng quyết định xin trung ương tăng viện. Trung ưong bảo rằng cứ đánh chiếm đi rồi sẽ có tăng cường. Nhưng đó chỉ là đòn đánh lừa của Trung ương đối với Quân khu Trị Thiên mà thôi. Khi đánh chiếm Huế chúng chia làm ba mặt trận: Khi chiếm được vùng An Cựu thì Thiên Tường và hai người con trai đã đi lùng bắt tất cả những người quốc gia cư ngụ trong vùng Dòng Chúa Cứu Thế. Trong đó có cả thân phụ của anh là cố Thượng nghị sĩ Trần Điền , chúng đã bắt đi và sát hại trên 500 người. Hai người con trai của Thiên Tường là cán bộ Xây Dựng Nông Thôn, thuộc loại nằm vùng của VC. Thiên Nga: Lúc đó tôi đi phép về nhà ăn Tết và cũng suýt bị chúng bắt. Tôi biết nhà thuốc bắc Thiên Tường ở gần cầu An Cựu. Vậy khi chúng bắt các nạn nhân đi rồi thì cha con Thiên Tường đi theo chúng luôn hay vẫn còn trụ lại tại chổ? Th/Tá Liên Thành: Chúng vẫn còn lẫn quẩn tại chổ, vì nghĩ rằng VC sẽ chiếm giữ thành phố Huế lâu ngày. Sau khi biết được hành động của cha con Thiên Tường, ngày mồng 7 Tết, tôi ra lệnh cho một biệt đội đặc biệt phải bắt cho bằng được cha con Thiên Tường . Biệt đội đã thành công, bắt được cả ba cha con. Bây giờ trở lại vụ tấn công Tết Mậu Thân. Giờ giấc khởi sự vụ tấn công thì sách vở cũng đã nói giờ này giờ khác, riêng tôi liên lạc với các Cuộc Cảnh Sát trong toàn thành phố thì biết trái súng cối đầu tiên nổ ở sân bay Thành Nội là hiệu lệnh tấn công của VC. Sau khi có hiệu lệnh tấn công thì Thân trọng Một tấn công vào lãnh thổ Quận Hữu Ngạn tức Quận ba, chúng đã chiếm được hết, ngoại trừ Ty Cảnh Sát, cơ quan MAC-V của Mỹ và Tiểu Khu Thừa Thiên. Lý do chúng không chiếm được Ty Cảnh Sát và Tiểu Khu Thừa Thiên là do sức kháng cự mãnh liệt của quân trú phòng. Một điều đáng chú ý là Ty Cảnh Sát và cơ quan MAC-V nằm đối diện với nhau, bên nầy và bên kia đường. Chúng tấn công Ty Cảnh Sát vào đúng 3giờ15 sáng mồng 1 Tết, kéo dài cho đến sáng, chúng tấn công nhiều đợt nhưng vẫn không làm gì được. Chúng tôi dùng lựu đạn từ trên lầu ném xuống, cho nên chúng không thể tấn công vào được. Một điều vô cùng ngạc nhiên là VC tấn công Ty Cảnh Sát bên nầy đường, trong khi đó cơ quan MAC-V bên kia đường vẫn bình an vô sự. Cơ quan MAC-V tắt đèn nằm im, không bắn một phát súng. T ôi thắc mắc vô cùng, tự hỏi không hiểu tại sao. Cuối cùng tôi có một quyết định thật táo bạo, tôi dùng súng phóng lựu M79 bắn hai phát vào cơ quan MAC-V. Sau khi hai phát đạn M79 nổ vào cơ quan MAC-V thì còi báo động của cơ quan nầy hú vang và lính Mỹ lúc đó mới xuất hiện, hai chiếc xe tăng ở đâu đó trong cơ quan MAC-V lù lù chạy ra trấn giữ ngay trước cổng. Thế là Ty Cảnh Sát coi như được hai chiếc xe tăng bảo vệ. Việt Cộng rút lui và chúng tôi an toàn. Thiên Nga: Sau một đêm bị tấn công, đơn vị của anh có bị thiệt hại nào không? Th/Tá Liên Thành: Không có thiệt hại nào đáng kể, nhưng có một điều vô cùng đau lòng mà sau này tôi mới phát giác ra, đó là chuyện ông Trưởng Ty Cảnh Sát của tôi là ông Đoàn công Lập. Tôi là Phó Ty Đặc Biệt. Sáng hôm đó ông bảo tôi: Anh lo phòng thủ Ty Cảnh Sát còn tôi sẽ ra chiếm đài phát thanh. Tôi bảo: Làm sao anh đi được. T hế mà ông ấy đã làm được. Ông cho đục bức tường ở phía sau Ty Cảnh Sát và đem một trung đội ra chiếm được đài phát thanh, trên đường đi ông không đụng độ với đơn vị VC nào, kể cả khi vào đến đài phát thanh. Lúc đó tôi phục ông ta vô cùng. Nhưng đến muà hè đỏ lửa năm 1972, khi tôi bắt được tên Trung tá Hoàng kim Loan mới phát giác ra là ông Trưởng Ty của tôi là nội tuyến. Mục đích của ông ta khi chiếm đài phát thanh ngày mồng 7 Tết là: nếu VC đánh thắng, thì sẽ cho phát thanh cuốn băng thâu sẳn của Lê văn Hảo. Tôi nói sơ qua về Đoàn công Lập, anh ta là người của trung đoàn 95 đánh nhau với quân đội Pháp ở vùng Thiên Hương, sau đó anh ta về hồi chánh, nhưng đó chỉ là sự đầu thú trá hình, về nằm vùng cho đến năm 1966 thì được ra làm Trưởng Ty Cảnh Sát Thừa Thiên. Đến năm 1968 chúng xử dụng Đoàn công Lập chiếm giữ đài phát thanh để nếu chiếm được Huế sẽ cho phát thanh cuốn băng của Lê văn Hảo. Thiên Nga: Coi như VC đã chiếm được một phần rất lớn thành phố Huế. Tại sao lúc đó Đoàn công Lập không cho phát thanh cuốn băng thâu sẳn của Lê văn Hảo? Th/Tá Liên Thành: Chúng nó chưa cho phát thanh cuộn băng đó vì tại Quận Nhất chúng chưa chiếm được Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn 1 Bộ Binh, Quận Ba chúng chưa chiếm được Ty Cảnh Sát, chưa chiếm được MAC-V và Tiểu Khu Thừa Thiên, nên xem như chúng chưa thành công. Chúng chỉ chủ động được trong vòng khoảng 7 ngày. Trong vòng 7 ngày đó quân đội Mỹ không tham chiến. Một điều tức tối và ngoài sức tưởng tượng của mình là xe VC chạy dưới đường và lính Mỹ đứng trên lầu MAC-V đưa tay " hello ". Thiên Nga: Lúc đó anh có biết tình hình về phía Sư Đoàn 1 và Tiểu Khu ra sao không? Th/Tá Liên Thành: VC đánh vào Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn 1 nhưng không làm sao chiếm được. Thiếu tướng Ngô quang Trưởng, Tư Lệnh Sư Đoàn bị kẹt ngay ngày đầu tiên tại tư thất ở đường Lê thánh Tôn. Trung tá Tỉnh Trưởng Lê văn Khoa đã trốn thoát và ẩn náu trong bệnh viện Trung ương Huế. Ông Tổng Lãnh Sự Mỹ bị kẹt trong tòa Tổng Lãnh Sự tại đường Lý thường Kiệt và bị bắt. Một trung đội TQLC Mỹ xuất phát từ cơ quan MAC-V đến giải cứu ông Tổng Lãnh Sự thì đã quá trễ. Trên đường trở về lại MAC-V, trung đội này đã cứu được Tướng Ngô quang Trưởng. Tướng Trưởng bị kẹt một ngày một đêm mới vào được Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn tại Mang Cá. Trung Tá Phan văn Khoa đến 7 ngày sau mới vào được Tiểu Khu. Trong suốt 7 ngày đầu của cuộc chiến, tôi liên lạc với Tiểu Khu thì chỉ có một người duy nhất trả lời là Đại úy Nguyễn văn Tố, Tham mưu Trưởng. Thiên Nga: Là người điều hành ngành Cảnh Sát Đặc Biệt, anh có biết được những tin tức hoặc dấu hiệu gì là VC sẽ tấn công Huế hay không? Th/Tá Liên Thành: Trước khi xảy ra trận Tổng công Kích Tết Mậu Thân, thật tình mà nói ai cũng biết là VC sẽ tấn công, không phải chỉ VNCH biết mà phía Mỹ cũng dư sức để biết. Nhưng chỉ không biết vào thời điểm nào thôi. Tin tức chúng tôi nhận được có rất nhiều chỉ dấu là VC đang chuẩn bị. T hứ nhất về vấn đề quân sự, các tin tình báo cho biết các đơn vị quân sự của địch đã di chuyển về gần thành phố hơn, nguồn tin kỹ thuật phát hiện rất nhiều điện đài lạ hoạt động trong phạm vi gần thành phố. Một chỉ dấu quan trọng khác là các cơ sở hoạt động của VC ở gần Huế đã biến mất hết, các nhân viên nằm vùng của chúng ta trong cơ sở của địch đã không liên lạc được. Sau đó chúng tôi được biết các cơ sở đó chúng đã gọi về mật khu họp kín và giữ lại đó không cho về để bảo mật. Đến những ngày gần Tết, tin tức từ các quận gởi về cho biết là không hiểu tại sao dân chúng lại giết chó nhiều quá. Chúng đã chuẩn bị để khi đơn vị chúng di chuyển khỏi bị lộ vì chó sủa. Một chỉ dấu kế tiếp nữa là chúng ra lệnh cho dân chúng tích trữ lương thực. Một số cơ sở không quan trọng được chúng điều động trở ngược lên xâm nhập vào dân chúng, với mục đích chuẩn bị tải thương. Điều quan trong cuối cùng là một số thành phần thoát ly năm 1966 đã đột nhập nội thành . (năm 1966 xảy ra biến cố Phật Giáo tranh đấu tại miền Trung, sau biến cố đó các thành phần được VC gài vào trong phong trào đã bị lộ mặt, nên chúng phải rút vào mật khu, như các tên Hoàng phủ ngọc Tường, Hoàng phủ ngọc Phan, Phan duy Nhân, Nguyễn đắc Xuân...). Phía Cảnh Sát đã biết sự xâm nhập đó, kể cả những buổi hội họp của chúng, nhưng tôi chưa cho lệnh bắt vì chờ đợi cho đầy đủ sẽ hốt luôn một mẻ lớn. Một nguồn tin quan trọng khác mà chúng tôi nhận được là: toán tiền sát của Tiểu đoàn Đặc công K1 của chúng đã xâm nhập thành phố Huế. Sau khi phối hợp và tổng kết những tin tức đã thu nhận được, tôi đã làm tờ tường trình và trình lên cho Tr/Tá Phan văn Khoa. Trong tờ tường trình tôi cũng kèm theo những dữ kiện do cơ quan tình báo Mỹ cung cấp và của cố vấn Cảnh Sát đặc biệt cung cấp. Năm nay cũng như các năm trước, phía VC và chính phủ VNCH đồng thỏa thuận đình chiến trong dịp Tết Nguyên Đán. Vì lý do đó, trong những ngày gần Tết, các đơn vị trong Tiểu Khu đều được xả trại để về nhà ăn Tết. Tôi báo với Tr/Tá Khoa là VC đã xâm nhập vào thành phố quá nhiều, thế nào chúng cũng tấn công. Thiên Nga: Tiểu Khu Thừa Thiên đã phản ứng như thế nào đối với các bản báo cáo của anh? Th/Tá Liên Thành: Tôi đề nghị với Tr/Tá Tỉnh Trưởng ra lệnh cấm trại, vì anh em binh sĩ được về nhà ăn Tết, trong đơn vị chẳng còn bao nhiêu người. Cũng đề nghị Tr/Tá lên đài phát thanh ra lệnh giới nghiêm kêu gọi anh em binh sĩ trở lại đơn vị. Sau đó tôi cùng đi với Tr/Tá Khoa đến BTL/SĐ1 trình bày với tướng Trưởng nhưng tướng Trưởng bảo rằng tin tức phải xem lại, không chính xác. Các đề nghị của tôi đều không được chấp thuận. Cuối cùng tôi đành làm liều một mình. Chiều 30 Tết tôi cho Cảnh Sát Dã Chiến hành quân bao vây và thanh lọc chợ Đông Ba. Từ phiá Ty Thông Tin trên đường Trần hưng Đạo kéo dài cho đến cầu Gia Hội đều được kiểm soát chặt chẽ. Sau đó kêu gọi tất cả dân chúng đang buôn bán trong chợ phải ra khỏi chợ để trình giấy tờ. Chúng tôi đã bắt được 8 tên đặc công đang ẩn nấp trong chợ. (tất cả 8 tên đặc công nầy đều được xác nhận bởi thành phần chỉ điểm của ta). Thiên Nga: Bây giờ xin anh nói đến sự hoạt động của VC khi chúng đã chiếm được Huế một thời gian khá dài là 29 ngày. Trong thời gian đó chúng đã làm gì và tổ chức những gì? Th/Tá Liên Thành: Tôi không nói đến vấn đề quân sự, vấn đề các đơn vị của QLVNCH và đơn vị của Mỹ tái chiếm thành phố Huế vì không thuộc phạm vi của tôi. Bây giờ nói đến phía VC, chúng đã làm gì khi chiếm được một phần của thành phố Huế. Khi chiếm được Huế, chúng tổ chức hai lực lưọng: - Một lực lượng chúng gọi là Ủy Ban Nhân Dân. Lực lượng này do tên Hoàng kim Loan điều động và giao cho Nguyễn hữu Vấn là giáo sư trường Cao Đẳng Mỹ Thuật làm chủ tịch. - Lực lượng thứ hai là lực lượng Liên Minh Dân Chủ Dân Tộc Hoà Bình của Trịnh đình Thảo giao cho Lê văn Hảo làm chủ tịch. Lê văn Hảo là giáo sư Nhân chủng học đại học Huế và Sàigòn. Hảo gốc người Huế, sang Pháp học từ năm 1953. Tại Paris, Hảo chịu ảnh hưởng của Trần văn Khê và Nguyễn khắc Viện. Về nước năm 1965 Hảo dạy học ở Huế và Sàigòn. Năm 1966 Hảo tham gia phong trào "ly khai" ở Huế . Giữa năm 1967 Hảo được bạn học cũ là Hoàng phủ ngọc Tường và Tôn thất dương Tiềm, một cán bộ cộng sản nằm vùng, móc nối vào mặt trận giải phóng miền Nam. Phó chủ tịch gồm có bà Tuần Chi ( tên thật là Đào thị xuân Yến ) hiệu trưởng trường nữ trung học Đồng Khánh và "Ôn Linh Mụ" tức Hoà Thượng Thích Đôn Hậu (đương kim Chánh Đại Diện Phật Giáo miền Vạn Hạnh). Các thành phần cốt cán gồm có: Nguyễn Đóa cựu giám thị trường Quốc Học, Hoàng phủ ngọc Tường, Hoàng phủ ngọc Phan, Nguyễn đắc Xuân, Phan duy Nhân, Phạm thị xuân Quế, Tôn thất dương Tiềm, Tôn thất dương Kỵ, Tôn thất dương Hanh... Sau đó tên Nguyễn đắc Xuân tổ chức thêm một lực lượng nữa là Lực lượng Nghĩa Binh. Năm 1966 chính tên Xuân đã tổ chức đoàn " Phật tử quyết tử". Chúng gọi lực lượng này là quân nhân ly khai, lực lượng gồm những quân nhân đi phép Tết bị kẹt trong vùng chiếm đóng của chúng. Một số quân nhân này cũng đã bị thiệt mạng khi quân đội VNCH tái chiếm Huế. Tên Nguyễn đắc Xuân cũng đã lập thêm một lực lượng Nghĩa Binh Cảnh sát, giao cho Nguyễn văn Cán là cựu Trưởng Ty Cảnh Sát làm đoàn trưởng. (Nguyễn văn Cán làm Trưởng Ty Cảnh Sát sau khi Tổng Thống Ngô đình Diệm bị lật đổ, ông này là ngạch Quận Trưởng, có bằng cử nhân Luật, là em ruột của bà chủ tiệm Phú Nghĩa trên đường Trần hưng Đạo Huế. Ông ta có người anh tập kết ra Bắc, là cơ sở nằm vùng của Hoàng kim Loan.) Thiên Nga: VC chiếm được Huế gần một tháng và chúng đã giết hại trên năm ngàn người. Theo ý anh tại sao chúng không lấy lòng dân chúng mà lại tàn sát dã man như vậy? Th/Tá Liên Thành: Tôi cũng thắc mắc giống như anh, không hiểu tại sao chúng muốn chiếm đất mà lại giết dân, nhưng sau đó tôi được biết lý do. Kể cho anh hơi dài dòng một tí. Có một hôm, chiếc xe Jeep của tôi bị gài mìn ngay dưới ghế ngồi của tôi, nhưng may quá, mìn không nổ. Khi điều tra thì tôi bắt được một người cảnh sát dã chiến của tôi làm nội tuyến cho VC và chính tên này đã gài mìn vào xe tôi. Điều tra và phăng theo đường dây, tôi bắt được tên huyện ủy viên của quận Phú Vang là Hồ Ty, bí danh Sơn Lâm. Đây là tên chủ chốt thi hành lệnh của quân ủy Trị Thiên: thanh toán tất cả những người bị chúng bắt theo khi rút lui khỏi Huế. Khi điều tra, tôi hỏi nó tại sao lại giết tất cả những người chúng đã bắt đem theo. Tên Sơn Lâm cho biết rằng khi chúng rút lui thì bị quân đội VNCH và Mỹ truy đuổi quá gắt gao, lo cho đơn vị cũng không nỗi làm sao làm lo được cho tù binh. Vả lại số người bị chúng bắt theo quá nhiều, đã làm vướng bận không thể rút lui nhanh được, lệnh của quân khu Trị Thiên là giết tất cả tù binh. Vụ thảm sát Tết Mậu Thân tại Huế đến giờ nầy chúng ta cũng không biết đây là lệnh của quân Khu Trị Thiên hay là chính sách của trung ương đảng Cộng Sản VN. Về phía nhà cầm quyền CS thì chúng luôn luôn chối bỏ không có vụ giết trên 5000 ngàn người tại Huế . Thiên Nga: Làm sao chúng có thể chối bỏ việc thảm sát dân Huế được, đây là một tội ác tày trời. Tóm tắt chỉ có một điều: không có gì - ngoài tội ác- có thể biện minh cho những cái chết oan khiên của người dân xứ Huế. Đối với người dân Huế, khi nhắc đến hai chữ Mậu Thân, gần như nó không còn gắn liền theo thứ tự của mười hai con giáp, mà như là một tiếng vọng đặc biệt, tượng trưng cho một cuộc tàn sát man rợ. Ai chịu trách nhiệm cho cuộc tàn sát này? Bộ chính trị Trung ương đảng Cộng Sản VN phải trả lời như thế nào đối với lịch sử dân tộc về hành động giết người dã man này? Đây có phải là cuộc tàn sát đẫm máu nhất, lớn nhất trong cuộc chiến tranh giữa người Việt Quốc Gia và Cộng Sản không? Th/Tá Liên Thành: Tôi rất đồng ý với anh, đây là tội ác tày trời, nói theo giọng điệu của VC là:" Trời không dung, đất không tha". Dầu có viết một cuốn sách thật dày cũng không liệt kê hết được những tội ác của bọn chúng. Khi dẫn tên Sơn Lâm đi chỉ những hầm chúng chôn xác nạn nhân, tôi hỏi nó: "tại sao các anh dã man tàn ác vậy, cũng là người với nhau, không thù không oán gì cả mà các anh dùng cuốc đánh vào đầu người ta cho đến chết thì tôi không thể nào tưởng tượng nổi, đối với con vật chúng ta cũng không thể nào làm như vậy. Nó bảo: "Các anh phải biết rằng, chúng tôi không có đạn, đạn phải để dành để đánh nhau với các anh chứ đạn đâu mà bắn tù, lệnh trên bảo dùng phương tiện cuốc xẻng, dao búa để thanh toán. Chúng tôi không thể đem theo tù binh được nên phải giết hết, thà giết lầm còn hơn bỏ sót, vì biết đâu trong số tù binh đó có người làm tình báo hoặc làm cho CIA, cho nên chúng tôi đâu có tha được." |
▼
No comments:
Post a Comment