Thursday, November 5, 2009

LÃO MÓC-MÃNH HỔ VỀ GIÀ ( Lữ Giang)



MÃNH HỔ VỀ GIÀ

LÃO MÓC

Thiền sư Nhất Hạnh là một nhà văn hóa lớn và rất nổi tiếng. Không ai có thể phủ nhận điều này. Và, cho tới bây giờ thì ai cũng thấy thiền sư là một người có tài nhưng lại là một kẻ không có tâm! Mấy năm trước “sư ông ăn chay, ngủ mặn” này đã cùng vợ là “sư bà” Chân Không tức Cao Ngọc Phượng áo gấm về làng. “Ngựa” sư ông đi trước, “võng” sư bà theo sau, chiêng trống rùm beng bát nhã vui như là đám cưới trên đường quê! Kế, năm sau, sư bà, sư ông và phái đoàn “làng Mai, làng mốt” lại về Việt Nam lập đàn tràng giải oan, kêu gọi “hãy quên quá khứ, xóa bỏ hận thù”.

Không biết “sư ông tu đạo thiền tông /Lửa tình phừng phực bèn ôm sư bà!” có biết ngượng khi đọc bức thư của Hòa Thượng Thích Huyền Tôn từ Úc Đại Lợi viết gửi sư ông, sư bà có đoạn như sau: “… sư ông Nhất Hạnh, sư bà Chân Không đã tách ra khỏi Phật Giáo, để lập đạo Bụt làng Mai thế giới, thì cứ tha hồ an lạc với cái Bụt chân không của mình. Đây là cái quyền tự do lập giáo phái hay tự tôn xưng, không ai ngăn can. Nhưng cái quyền riêng của mọi người kính trọng hay khinh bỉ, chắc là cũng không sao ngăn cấm ai được.”

Qua việc 400 tăng ni làng Mai bị trục xuất khỏi tu viện Bát Nhã trong khi sư ông, sư bà và các tăng ni về từ nước ngoài đã cao bay xa chạy, và, những việc làm sau đó cho thấy thiền sư Nhất Hạnh hiện nay đã là một… mãnh hổ về già!

*

Cựu thẩm phán Nguyễn Cần, tức Tú Gàn, tức Lữ Giang là một “nhà truyền thông” có tài bịa điều, đặt chuyện để mạ lỵ, vu cáo người khác từ khi có những đợt tù nhân chính trị được định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. Không ai có thể phủ nhận điều đó, ngay chính đương sự. Nhưng, cũng như thiền sư Nhất Hạnh, Tú Gàn cũng là một kẻ vô lương tâm! Trong suốt những năm cộng tác với tuần báo Sàigòn Nhỏ của bà Đào Nương Hoàng Dược Thảo, phụ trách mục mục “Viết Mà Chơi”, Tú Gàn đã liên tục đánh phá những người chống Cộng, không những ở hải ngoại mà ngay cả những người ở trong nước dù những người này đã bị Việt Cộng giam cầm vì đã dám nói lên tiếng nói tranh đấu cho tự do, dân chủ và nhân quyền như linh mục Nguyễn Văn Lý. Tú Gàn đã xấc xược gọi linh mục Nguyễn Văn Lý là “ngôn sứ đô-la”, khi linh mục Nguyễn Văn Lý bị tù đày thì Tú Gàn xấc xược viết bài mạ lỵ linh mục Lý tu theo “pháp môn SUPLO” (tức bị công an VC gài ngủ với gái và chụp hình)…

(Chúng tôi đã có trình bày về “thành tích” của “nhà truyền thông” này trong nhiều bài viết nên xin miễn nhắc ra nơi đây. Những bài viết này sẽ được in trong NGUYỄN THIẾU NHẪN TUYỂN TẬP sẽ xuất bản trong năm 2009).

Ông bà ta có câu: “Đi đêm có ngày gặp ma”. Mấy tuần qua, “nhà truyền thông” này đã gặp nạn khi viết bài mạt sát cố Tổng Thống Thiệu là “kẻ phản bội” đã theo lệnh CIA giết chết cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm đăng trên nhật báo Việt Herald. Bị phản ứng dữ dội, ngay cả việc biểu tình phản đối trước tòa soạn báo này khiến bà nhà văn Bùi Bích Hà là chủ nhiệm của tờ báo này đã viết một bài viết rất ư là cạn tàu ráo máng với người đã cộng tác với mình là “nhà truyền thông” Nguyễn Cần, tức Tú Gàn, tức Lữ Giang. Bài viết với tựa đề “Nhìn Lại Các Nhân Vật Lịch Sử” của bà nhà văn Bùi Bích Hà có đoạn như sau:

“… Trở lại bài “Kẻ Phản Bội” của tác giả Lữ Giang, khi đặt vấn đề đánh giá một nhân vật lịch sử mà tiên quyết là đã gán ngay cho nhân vật ấy một cái nhãn hiệu là tay sai ngay từ con chữ đầu tiên. Nếu tác giả không nhằm đánh giá lại mà nhằm hạch tội thì càng sai hơn nữa vì, thứ nhất, bị cáo không có mặt để lên tiếng; thứ hai, thay vì tập hợp tài liệu, phân tích nghiêm chỉnh, rút ra một kết luận khách quan và công chính để đóng góp kinh nghiệm ứng xử cho người sau thì dùng ngôn từ bất xứng, do cảm tính xô đẩy để gây thêm ngộ nhận, miệt thị một tổng thống, một tổng tư lệnh quân đội của đất nước mà tác giả từng sống và làm việc với tư cách một công chức cao cấp trong chính phủ do tổng thống ấy lãnh đạo, người viết tin chắc rằng ngoài tác giả ra, trên địa cầu khó có người thứ hai, kể cả trong khối Cộng sản mà phía Quốc Gia thường cho là thấp kém, bất nhân, ăn cháo đá bát.”

*

Nhà văn Thái Quốc Mưu trong bài “Năm Hổ nói chuyện Cọp” có kể rằng trong sách Thuyết Phù của Trung Quốc có câu chuyện Khổng Tử cùng nhóm môn đệ dạo núi. Khổng Tử sai học trò là Tử Lộ xuống suối lấy nước uống. Trên đường Tử Lộ gặp cọp bèn đánh nhau với nó và giựt được một nắm đuôi cọp, cọp hoảng sợ chạy mất. Tử Lộ giấu nắm đuôi cọp vào tay áo rồi xách nước về, Gặp thầy, Lộ hỏi: “Kẻ thượng sĩ giết cọp như thế nào?” Khổng Tử đáp: “Nắm đầu cọp mà giết?” Lộ bèn hỏi: “Kẻ trung sĩ giết cọp như thế nào?” Khổng Tử đáp: “Nắm tai cọp mà giết.” Tử Lộ hỏi tiếp: Kẻ hạ sĩ giết cọp như thế nào?” Khổng Tử đáp: “Nắm đuôi cọp mà giết.”

Tử Lộ thầm nghĩ sư phụ biết trên núi có cọp mà lại sai mình đi lấy nước là cố ý muốn hại mình bèn nhặt hòn đá giấu vào tay áo định giết thầy. Sau đó trở lại gặp Khổng Tử và hỏi: “Kẻ thượng sĩ giết người như thế nào?” Khổng Tử đáp: “Kẻ thượng sĩ giết người bằng ngòi bút, kẻ trung sĩ giết người bằng cái lưỡi và kẻ hạ sĩ giết người bằng cách ném đá giấu tay.”

Tử Lộ ném bỏ viên đá và bỏ ý định giết thầy.

Theo chuyện kể này thì bà “thượng sĩ” Bùi Bích Hà đã giết “con cọp già” Lữ Giang bằng ngòi bút!

Không biết “con cọp già” Lữ Giang tức Tú Gàn, tức cựu thẩm phán Nguyễn Cần nghĩ gì khi bà “thượng sĩ” Bùi Bích Hà hạ bút viết: “… người viết tin chắc rằng ngoài tác giả (Lữ Giang, chú thích của Lão Móc), trên điạ cầu này khó có người thứ hai, kể cả trong khối Cộng Sản mà phía Quốc Gia thường cho là thấp kém, bất nhân, ăn cháo đá bát”?

Không ai trách bà nhà văn Bùi Bích Hà vì miếng cơm, manh áo (sự sống còn của tờ Việt Herald) đã phải mang tơi chữa lửa nhưng có cần thiết phải hạ nhục tác giả Lữ Giang là người đã cộng tác với mình tới như vậy? Âu đây cũng là một bài học cho những kẻ đánh đu với tinh!

Chuyện này thì cũng y chang như thiền sư Nhất Hạnh đã đánh đu với tinh là “đệ tử truyền đăng” Đức Nghi!

Bà chủ nhiệm Bùi Bích Hà thì muốn dùng những bài viết “nổ như tạc đạn” của Lữ Giang cũng như của Vũ Ánh (kẻ mấy năm trước đây đã gây “tai biến” cho nhật báo Người Việt bằng cách cho đăng mấy câu thơ trong lịch sách ca tụng các nhân vật lãnh đạo của CSVN trong Giai phẩm Xuân Người Việt và vụ cờ vàng ba sọc đỏ trong bồn rửa chân) để quảng cáo cho tờ Việt Herald, không ngờ lại bị ép phê ngược nên phải lên tiếng để thoát thân!

Thiền sư Nhất Hạnh còn ọ ẹ nào là “ngồi yên như núi”, “im lặng sấm sét”… cho đỡ mất mặt bầu cua để tiếp tục sự nghiệp buôn Phật, bán tăng ni! “Nhà truyền thông” Nguyễn Cần tức Tú Gàn, tức Lữ Giang đã phải ngậm câm miệng hến khi bị bà chủ Bùi Bích Hà dùng “tuyệt tình kiếm” đánh vào hạ bộ của ông bộ hạ này!

Đúng là:

“Những người quỷ quái tinh ma

Mình làm, mình chịu kêu mà ai thương!”

*

Nhân dẫn chuyện kể về cọp của nhà văn Thái Quốc Mưu để “ca tụng” bà nhà văn “thượng sĩ” Bùi Bích Hà đã giết “cọp truyền thông Lữ Giang”, xin được kể tiếp về chuyện cọp tự sa “cạm bẫy tự nhiên” như sau:

Có một con cọp lớn về làng vào ban đêm, ngồi giữa cây cầu bắc qua con suối ngăn cách làng và bìa rừng, gầm gừ rất dữ tợn. Dân làng đóng chặt cửa, đánh trống nổi tù và ầm ỉ… Sáng hôm sau cọp cũng chẳng bỏ đi như mọi lần. Đến trưa, đến chiều… đến sáng hôm sau cọp cũng ngồi lù lù một đống giữa cầu. Lâu lâu cọp lại nhớm lên như muốn đứng dậy rồi lại ngồi xuống, cất tiếng gầm thật lớn, đưa chân trước quào quào trên mặt cầu sồn sột. Đến ngày thứ tư, con vật vẫn còn đó, nhưng không còn vẻ dữ tợn nữa. Đến chiều, dân làng đã dám đến gần cầu. Cọp vẫn trong tư thế ngồi, nhưng đầu gục xuống, rãi nhớt nhễu chảy dài hai bên mép coi rất thảm não, rõ ràng là cọp kiệt sức… Lật xác cọp lên, mọi người ngạc nhiên khi thấy dường như cọp vừa bị… thiến, vết thương còn dính bê bết máu…

Theo Trọng Ngọc, người kể lại câu chuyện hy hữu nhưng lại cả quyết là có thật này, giải thích thì con cọp bị nạn trong câu chuyện là một con cọp già. Cọp già nên “bị đạn” cũng hơi… xệ - như con người về già. Cầu làm bằng những thân tre lớn, kết dây mây khá chắc chắn và có những khe. Cọp ngồi giống như mèo, đứng hai chân trước, quì hai chân sau, chẳng may “băng đạn” thõng xuống khe cầu. Cọp lại nhè vùng vẫy “gầm thét khúc ca rừng dữ dội… lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng” (thơ Thế Lữ) nên lại đưa “băng đạn” tới chỗ khe hẹp hơn. Càng vùng vẫy lại càng gậm một mối căm hờn “băng đạn” kẹt trong khe cầu. Bộ phận bị kẹt lại quá nhạy cảm, cọp càng vùng vẫy càng đau đớn.

Chuyện kể lúc dân làng lật xác cọp lên, hai viên đạn… xệ đựng trong “băng đạn” còn kẹt dính ở khe cầu.

*

Năm 1986, cách đây 23 năm. Cọp Chúa Cộng Sản Gorbachev đang ngự trị ở Liên bang Sô Viết. Sau đó, Cọp Chúa cũng đã tự để “băng đạn” về già thòng xuống… khe cầu chủ nghĩa tư bản. Loài người vui vẻ sống chung với những con cọp cộng sản đã đổi lốt cọp. Nhưng loài người vẫn còn lo ngai ngái với mấy con cọp Trung Hoa, Bắc Hàn, Cuba, Việt Nam.

Theo nhà tướng số Ngô Hùng Diễn thì, CSVN chiếm được miền Nam nhưng rồi chúng sẽ tư hủy diệt khi Đại tướng Võ Nguyên Giáp về thăm “Bác” Hồ bên kia thế giới!

Vị đại tướng nổi danh của huyền thoại chiến thắng Điện Biên Phủ cũng rất “nổi tiếng” qua mấy câu thơ Bút Tre cải biên:

“Hoan hô đồng chí Võ Nguyên

Giáp ta thắng trận Điện Biên trở về

Thắng làm chi thêm não nề

Nước đau, dân khổ ê chề lắm thay!

Ngày xưa đại tướng công đồn

Ngày nay đại tướng ngăn l.., cản cu…!”

Năm nay Võ đại tướng cũng đã trên 90 tuổi. Chuyện Võ anh hùng… tận chỉ còn trong

gang tấc!

Chỉ tội nghiệp thiền sư Nhất Hạnh, con mãnh hổ về già đã phải để “băng đạn” xệ xuống khe cầu… xã hội chũ nghĩa khiến đường tu thiền Tiếp Hiện bị đứt đoạn.

Thế mới biết:

“Có tài mà chẳng có tâm

Chỉ còn mang tiếng dâm tăng với đời!”

Lại càng tội nghiệp cho “nhà truyền thông” Nguyễn Cần tức “mãnh hổ về già” Tú Gàn, tức Lữ Giang đã bị bà nhà văn “thượng sĩ” Bùi Bích Hà vận dụng tất cả các thành công lực mà bà ta có được tung chưởng vào “băng đạn” bị xệ khiến “nhà truyền thông” Lữ Giang tức Tú Gàn, tức cựu thẩm phán Nguyễn Cần bị đau hơn… hoạn!

Tội nghiệp thay cho… những mãnh hổ về già!

LÃO MÓC

No comments:

Post a Comment