Thursday, October 1, 2009

Nhất Hạnh: Sư Gian xảo - Sư Ươn Hèn

Nhất Hạnh: Sư Gian xảo - Sư Ươn Hèn

Gian xảo tố cáo VNCH vô căn cứ, im lặng trước tội ác của CSVN. Với biến cố Bát Nhã, thực sư ươn hèn khi "đem con bỏ chợ".

Thichtriquang01.jpg image by vuconglybolsa

Cobra Trí Quang, sư ông cố nội, đại bịp,

VC trá hình, đỡ đầu cho Cobra Nhất Hạnh.

Trí Quang, kẻ tội đồ ác ôn đối với VNCH




Vòng đời luẩn quẩn

Cuộc đời là một vòng luẩn quẩn. Luật “luân hồi nhân quả” của nhà Phật, nghe thì cao vời vợi nhưng nhiều khi “quả báo nhãn tiền” cũng chẳng bao xa.

Thầy Thích Nhất Hạnh sinh ra ở miền Trung và lớn lên bằng cơm gạo của miền Nam Cộng Hòa. Trong trửong thành, thầy được chế độ Cộng Hòa ưu đãi nhiều hơn ai khác. Ở tuổi 30, trong khi bao nhiêu thanh niên cùng trang lứa với thầy đang trèo đèo, lội suối, vào sinh ra tử nơi địa đầu chiến tuyến, thì thày ung dung tự tại trau dồi kiến thức ở Đai Học Văn Khoa. Khi tốt nghiệp, thầy , được học bổng qua Mỹ du học tại một trường danh tiếng. Trong thời chiến, đi du học bên Hoa Kỳ không phải là chuyện dễ. Có lẽ, có một bàn tay nào đó đã nâng đỡ cho thày?

Về nước năm 1964, dạy ở Đại Học Vạn Hạnh một thời gian, để rồi lại xuất ngoại vào năm 1966, Lần này, chuyến Mỹ du của thày có mục đích để phổ biến những tư tưởng phản chiến. trong dư luận quốc tế. Với bộ áo của nhà tu hành, với trình độ của một sinh viên tốt nghiệp Đại Học Princeton, thày mau chóng tạo được uy tín với người ngoại quốc. Thày đi nói chuyện khắp nơi, lớn tiếng kết tội VNCH là hiếu chiến. Thầy nói: “Tôi ra đi để nói rõ là dân VN không muốn đánh nhau nữa, chỉ muốn ngồi xuống thương thuyết với nhau để đi tới một giải pháp hòa bình, và các cường quốc trên thế giới đừng dùng VN làm một chỗ để tranh dành ảnh hưởng nữa, đừng xử dụng ý thức hệ cũng như bom đạn trên đất nước nhỏ bé này…”

Ngày 2/6/66, thày tố cáo trước Thượng Viện Hoa Kỳ là Mỹ và VNCH: nguyên nhân gây ra thảm họa chiến tranh tại VN, đã bị nhân dân trong nước hết sức bất mãn và chống đối mạnh mẽ. Tội nghiệp cho chính thể VNCH, đã đặt biết bao kỳ vọng vào người “con yêu của đất nước” gửi đi du học. Người con yêu này, thay vì đem hết kiến thức thu nhận được, trở về phục vụ cho đất nước, cho đồng bào thì lại “gậy ông đập lưng ông”, dùng dao “đâm sau lưng chiến sĩ.” Lẽ dĩ nhiên, chính phủ VNCH không thể “nuôi ong tay áo”, “nuôi khỉ dòm nhà” được, nên đành phải cấm cửa đứa con “ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản” này trở về nơi quê cha đất tổ.


Không biết thầy lấy danh nghĩa gì mà phát biểu thay cho dân VN. Dân miền Nam khao khát hòa bình, nhưng phải là hòa bình đem lại độc lập, dân chủ, tự do, hạnh phúc, chứ không phải là loại hoà bình dung túng cho chế độ VC độc tài, thối nát, tay sai ngoại bang.

Sau khi hòa bình đã vãn hồi trên đất nước thày NH không trở về VN. Thày ở lại Pháp xây dựng sự nghiệp, đồng thời cũng tiếp tục trải tư tưởng thiên cộng trong các tác phẩm của thày “Hoa Sen trong biển lửa, môt đề nghị hòa bình của Phật Giáo” lên án chính phủ VNCH và Hoa Kỳ đàn áp Phật Giáo, gây cảnh tang tóc cho nhân dân miền Nam, và đề cao chính nghĩa cũng như lòng yêu nước của MTGPMN. Thày cũng không quên nhấn mạnh: “Trong đầu óc của người VN nói chung, HCM là vị anh hùng dân tôc lãnh đạo cuộc đấu tranh chống Pháp.”

Thày TNH không trở về VN, thì tháng 1/2006, nhà nước gừi TT Thích Đức Nghi sang Làng Mai tu tập. Thày Thích Đức Nghi nhờ cư sử khôn khéo, biết làm vừa lòng sư phụ nên đã trở thành đệ tử tâm đắc của thày TNH. TT Thích Đức Nghi được giới thiệu sang thiền viện Lộc Uyển bên Hoa Kỳ để quyên tiền về xây dựng Thiền Viện Bát Nhã ở Lâm Đồng.

Theo lời mời của chính quyền Hà Nôi, ngày 1/12/05, TS TNH đem 100 tăng sinh Làng Mai về VN. TS được đón tiếp trọng thể với một đội ngũ tăng ni đông đảo, có tán vàng che đầu, có hoa thơm rắc lối đi. TT Thích Đức Nghi ngỏ ý muốn cúng dường tu viện Bát Nhã cho TS TNH để làm nơi cho các tăng sinh tu tập.

Trong thời gian 3 tháng lưu lại VN, TS TNH đi thuyết pháp nhiều nơi và tổ chức trai đàn, cầu siêu cho các vong linh đã nằm xuống trong thời kỳ chiến tranh. TS cũng được chủ tịch nhà nước Nguyễn Minh Triết tiếp kiến tại Phủ Chủ Tịch vào tháng 5/2007.

Ngày 10/29/08, trưởng ban Tôn Giáo chính phủ tố cáo Tăng ni Làng Mai vi phạm Luật pháp VN và ít ngày sau đó, công an Lâm Đồng cưỡng bách trục xuất 400 đệ tử tu học Pháp môn Làng Mai ra khỏi Thiền viện Bát Nhã.

Có lẽ để xoa dịu dư luận, một phiên họp Phật giáo bất thường được tổ chức tại Saigon, không có mặt của đại diện Làng Mai, đã đưa quyết định mới: mọi người có thể tiếp tục tu học, ai chưa có đủ giấy tờ, cần bổ túc, ai quậy phá, sẽ bị xử lý. Về tài sản, thì 2 bên (Làng Mai và Bát Nhã) có thể tự giải quyết, hay nhờ pháp luật).

Ngày 27, 28, 29 tháng 6 năm 2009, 200 thanh niên thuộc xã hội đen tới Thiền Viện Bát Nhã đâp phá đồ đạc, vứt bỏ đồ ăn, cúp điện nước, khóa hết cửa ra vào. Mọi sự hỗ trợ bên ngoài đều vô vọng vì con đường độc đạo từ Bảo Lộc vào Bát Nhã đều có đám thanh niên tụ tập để kiểm tra.

Tin tức chính thức từ Bát Nhã Tu Viện gửi đi lên mạng toàn cầu kêu cứu. TT Thích Đức Nghi cũng lên tiếng yêu cầu mọi tăng ni và tăng sinh dời khỏi Tu viện Bát Nhã

Chắc TS TNH cũng biết rõ là ai đã làm ra những chuyện này?. Những đê tử của thầy có nhiều người lớn tuổi bán nhà bán cửa ở Mỹ để đi về dưỡng già theo lời đường mất của thầy bây giờ không biết làm sao. Ra ngoại quốc trở lại thì nhà bán rồi, còn chỗ nào khác ngoài cách vào “nhà già” sống? Ở trong nước thì tá túc vào chỗ nào? Còn riêng cá nhân thầy tuy có bị VC và sư Thích Đức Nghi lât lọng làm cho hư bột hư đường mọi sự thì cũng đừng buồn. Bởi vì sự việc VC đối xử với thày hôm nay cũng giống như những gì thày đã đối xử với VNCH trước kia. Là người có đọc sách Phật, chắc thầy cũng nhìn thấy “Luật nhân quả” và “quả báo nhãn tiền”. Còn nếu thày chưa nhìn rỏ thì: Nam mô a di đà Phật, xin ngài khai thông huệ nhãn cho thầy.

Diệu Tiên
07/2009


Thiền Sư Nhất Hạnh: "Tẩu Vi Thượng Sách"
NAM MÔ A DI... ÐỪNG TIN CHI VIỆT CỘNG



ThiÁn S° Nh¥t H¡nh







NGUYỄN DUY THÀNH

Cobra Thích Nhất Hạnh và Cobra Thích Thanh Tứ.

Sau tháng 4 năm 1975, ai đã từng trải qua trại tù (cải tạo) đều biết rằng, cứ khoảng 3 tháng thì trại viên đều phải viết Bản Kiểm Ðiểm Cá Nhân, đối với tù nhân chính trị thì mục Tư Tưởng Chính Trị trong bản viết tay này quan trọng lắm. Thay vì, ai cũng muốn viết cho hay, cho khôn khéo để tránh sự bắt bẻ, gây khó khăn xách nhiễu của công an, thì có vị Thượng tọa diễn giải ngắn gọn rằng:

“..Tôi không theo Mỹ, tôi không theo Ngụy, và tôi cũng không theo Việt Cộng. Tôi chỉ theo Phật”, rồi ông viết hai chữ “chấm hết” thật to, và khi tự đọc bản kiểm điểm của mình thì chính ông cũng đọc thật to hai chữ “chấm hết”.

Trong thế giới tù đày rất hiếm khi có được nụ cười, vì nó đâu như lát Sắn Mì sáng nào cũng có! Bởi thế, mỗi lần ngồi nghe đọc bản kiểm điểm, thì đám tù có dịp đưa tay bịt miệng cười cho đã... đời... khi ông Thượng tọa này tự kiểm điểm thái độ “cải tạo cà giựt cà tang” của ông. Lắm lúc, có người thắc mắc hỏi - “Sao Thầy không viết thêm vài câu cho lấy lệ?”. Nhưng ông Thượng tọa hiền lành chấp tay lầu rầu: - “Nam mô a di... đừng tin chi Việt Cộng”.

Thế rồi một sáng đầu thu, đám tù thấy ông Thượng tọa nằm chết cong queo trên sàn nhà, từ giã cỏi vô thường về miền cực lạc, hành trang theo bộ xương khô khoảng 20 kg của ông là một bầy Chấy rận và Rệp, dù rằng trước đó, vì thương ông nên đám tù đã “đè” vị Thượng tọa nằm xuống để vệ sinh giúp ông, nhưng ông cương quyết bồ tát rằng: - “Mình không tội tình chi mà họ cũng bắt mình vô đây. Bây giờ mình sắp chết thì cho Rận, Rệp ăn một trận cho đã, bắt bớ chúng làm chi cho tội tình.”

Hôm nay, nhân tiết trời cũng gần vào thu, nhắc lại câu nói của người tù bất khuất kia như một sự tưởng niệm, và cũng không ngoài gởi đến đọc giả một bài phân tích. Ðó là:

Trong cùng một lúc. Nhà cầm quyền Hà Nội mở chiến dịch đàn áp tôn giáo qua hai sự vụ Tam Tòa và Bát Nhã. Nhưng có người cho rằng, phần lớn người Việt Nam, nhất là giới truyền thông đã chú ý và dành thiện cảm nhiều hơn cho vụ Tam Tòa.

Vì sao?

Mời bạn đọc cùng lạm bàn một chút cho có sự công bằng.

Ở đời, người ta thường nói: - Chuyện gì cũng phải có đầu có đuôi. Vậy, phần đầu của sự vụ Bát Nhã là bắt đầu từ Làng Mai bên Pháp, đã gọi là chữ Làng thì người ta đều nhận ra được sự mộc mạc, khiêm tốn của người tu hành, nhưng tập hợp và tạo dựng được chữ Làng này không phải mấy ai đi tu cũng làm được! Muốn hiểu biết và học hỏi sự thành công này, thì phải xá thân đi vào đạo tràng mới hiểu hết ngọn nguồn của người sáng lập ra Làng đạo này, chứ người phàm tục trần chỉ biết rằng, là:

Mãi cho đến đầu năm 2004, dù rằng đảng Cộng Sản Việt Nam đã hối thúc các Sư quốc doanh niệm thần chú cầu nguyện, cùng kết hợp với các độc chiêu mà đảng đã tung ra hải ngoại, tuy đã dồn hết công lực nhưng Việt cộng vẫn bị nhốt kỹ trong chiếc lồng sắt CPC. Trong thế tuyệt vọng, nhưng rồi Việt Cộng như kẻ đang “Buồn ngủ thì gặp chiếu manh”, có người mách bảo Làng Mai là chiêu thức độc nhất để phá trận. Thế là, Việt Cộng gởi ngay võ sinh giỏi nhất qua Làng Mai cầu cứu. Trong Binh Pháp Tôn Tử có 13 Thiên và 36 Kế, nhưng Việt Cộng không dùng kế nào mà chỉ dùng kế “Lạy”. Ai ngờ! Kế này rất hiệu nghiệm.

Sau hơn 40 năm “viễn xứ đéo hoài quê”. Ngày 12.1.2005, người sáng lập Làng Mai quyết định nhận lời mời của đảng CSVN, và đã cùng 100 đệ tử môn sinh bay về cố quốc. Ðây là một chuyến đi không bình thường như những Việt kiều về thăm theo kiểu “Nhớ quê chàng lại tìm đường thăm quê”, mà chuyến đi của vị Thiền sư đứng đầu Làng Mai theo thế chính trị đã được sắp xếp. Vì thế, giới cầm quyền Hà Nội đã quyết định “đánh bóng” chuyến viếng thăm này dưới hình thức như một vị quốc khách, bằng cách trải thảm đỏ và rải hoa thơm trên mọi nẻo đường mà vị Thiền Sư bước qua, ngay cả truyền thông các nước cũng được Hà Nội phát giấy mời, tất cả sự chuẩn bị rất đúng với nghĩa “Ngài về làng như thần hoàng về miếu”. Sau sự kiện vang dội này, các quốc gia, nhất là Hoa Kỳ từng chỉ trích chính quyền Việt Nam kỳ thị tôn giáo đã có cái nhìn nhẹ nhàng hơn. Ðể tạo lòng tin cho thế giới nhìn vào Việt Nam về mặt nhân quyền, ban Tôn Giáo Chính Phủ còn tung ra Công văn số 525-TGCP-PG, nhằm cho phép cơ sở Bát Nhã được phép thành lập tu viện và hành đạo tại Việt Nam theo môn phái Làng Mai. Qua sự kiện này, không ít thì nhiều vị Thiền Sư đứng đầu Làng Mai đã đóng góp một phần không nhỏ cho giới cầm quyền Hà Nội thoát ra được khung củi sắt, bằng chứng ngày 17 tháng 11 năm 2006, trước khi đi dự hội nghị APEC, Tổng Thống Bush đã lấy tên Việt nam ra khỏi danh sách CPC.

Mọi chuyện thật êm đềm mát ngót. Nào ngờ, vị Thiền Sư được xem như là cao tay ấn nhất cũng không ngờ, Việt Cộng dùng một chiêu trong Tam Thập Lục Kế, mà Kế thứ 21 là Quá Kiều Triều Bản, tức qua cầu rút ván. Ôi thôi! Cái chiêu này thì bao nhiêu nhà đầu tư hay Việt kiều đã sạt nghiệp và “chạy làng” để bỏ của lấy người, thì trường hợp Làng Mai cũng vậy, cũng cái kiểu Nam mô a di nhà nước có làm chi mô..! Tất cả cũng chỉ vì sự phản bội của một ông đệ tử, mà vào tháng 1 năm 2006 chính vị Thiền Sư đã truyền đăng đắc pháp để trở thành giáo thọ Làng Mai, nay mọi chuyện từ thượng tới hạ đều do đệ tử đứng tên, nên trên mặt pháp lý thì việc “cúng dường” cho đệ tử này thì cũng là chuyện “phải đạo”.

Xa hơn nữa, một điểm chính trị của quốc gia, mà vị Thiền Sư cứ ngỡ như là chánh sự của đạo pháp. Ðó là Bát Nhã thuộc Lâm Ðồng có cách xa gì đâu với vụ Bauxite ở DarkNông! Một lãnh địa mà đàn anh Trung Cộng đang muốn độc quyền để tạo nên một Tây Tạng ngay giữa Việt Nam, với thế chiến lược như thế thì lẽ nào Trung Cộng muốn một giáo phái Pháp Luân Công thứ hai; hay một Ðạt Lai Ðạt Ma số hai xuất hiện trên vùng cứ địa này. Do đó, việc hối thúc đàn em Cộng Sản Việt Nam bóp chết Làng Mai ngay từ trong trứng nước, hơn nữa, sự có mặt của vị Thiền sư ở Việt Nam chẳng còn hữu dụng vì như trái Chanh đã vắt khô nước. Thật lầm lẫn và đớn đau!

Tuy nhiên, câu hỏi của công luận đặt ra là. Trong cùng một lúc có sự vụ Tam Tòa và Bát Nhã, nhưng sự vụ Tam Tòa được dành nhiều thiện cảm hơn, nhất là phía quốc tế? Ðây là một câu hỏi cũng như sự trả lời cần phải tế nhị, nhưng công luận thường có sự tích lũy chứng minh của nó, ngay cả sự thiện cảm cũng thế.

Một: Xin thử đưa vấn đề quốc tế để nói, mà Hoa Kỳ là nước hay lên tiếng về nhân quyền, nhưng lại im lặng. Có lẽ, mấy ông bà Thượng Nghị Sĩ Mỹ có trí nhớ tốt, vì đúng vào ngày 11 tháng 9 năm 2001 quân khủng bố đánh sập tòa tháp đôi ở NewYork, thì cũng đúng là ngày Vị Thiền Sư đứng đầu Làng Mai có mặt tại Hoa Kỳ. Báo Mỹ viết đại loại rằng, lẽ ra vị sư này nên đọc kinh cầu nguyện cho 3000 nạn nhân thiệt mạng, thì ông lại tuyên bố nước Mỹ gây oan sai nhiều nên phải gặp oán, ngoài ra người đứng đầu Làng Mai còn bỏ ra 45.000 đô la để nhờ tờ New York Time đăng nguyên 2 trang A5 và A22, mà mục đích chỉ nhằm trả lời một câu hỏi của Ký giả Anne A Simpkinson về vụ Bến Tre trước năm 1975, vì trong sách của vị Thiền sư viết rằng, chỉ có mấy tên du kích bắn vu vơ nhưng Không lực của Mỹ đã tàn phá hơn Ba trăm ngàn căn nhà của dân chúng. Trong khi đó ngay trên hệ thống CNN cũng đã đưa ra sự kiện này, với sự bình luận của một số Ký giả thời chiến còn sống cho rằng, cuộc chiến của Tết Mậu Thân tại Bến Tre, Việt Cộng đã huy động đến 2000 quân, các chi tiết này được ghi trên tờ New York Time số ra ngày 25-9-2001.

Hai: Nếu vị Thiền sư đứng đầu Làng Mai kêu gọi thế giới, hay gần gủi nhất là cộng đồng Việt Nam hải ngoại tranh đấu vì giáo phái Làng Mai bị đàn áp tôn giáo, thì hình ảnh ngài Thiền sư được Cộng Sản Việt Nam che dù che lộng vẫn chưa phai, hoặc cái thế ngồi vắt chân cùng ông Chủ tịch uống trà vẫn chưa nhạt, tâm đắc hợp tác và hữu nghị như thế thì cớ gì gọi là đàn áp? Rất có thể vì sự nhThiÁn S° Nh¥t H¡nhớ dai này, phải chăng người Mỹ đã không lên tiếng trong sự vụ Bát Nhã hôm nay? Thôi, âu cũng là bài học cho đời sau để biết rằng sống trên đời phải có thủy có chung, hay nói theo kiểu con nhà Phật là: Nghiệp chướng.

Nhưng dù sao, theo dõi qua sự vụ, mọi người cũng nhận ra được. Vì tin Việt Cộng mà Bát Nhã đã chạy quá nhanh, rồi khấp chân đụng đầu với Bauxite và... Bùm... Tan...

Có thể “trận đấu” giữa vị Thiền Sư và con Ma nhà họ Hán, dù là Hán phương Bắc hay ngụy Hán Hà Nội phải có hồi kết thúc, và sẽ kết thúc sớm. Vì Lê Dũng phát ngôn nhân của Bộ ngoại giao CSVN đã chính thức xác nhận “tối hậu thư” trục xuất tăng ni Làng Mai, bởi lý do không được giấy phép hoạt động của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam. Thật thừa thãi thay! cho “tối hậu thư” này, vì người đứng đầu Làng Mai đã dùng Kế cuối cùng trong Tam Thập Lục Kế để Tẩu Vi Thượng Sách từ lâu, tội nghiệp cho các tu sinh còn lại phải bể đầu u trán vì đám côn đồ hành hung, xách nhiễu, nhưng Cộng Sản Việt Nam thủ lợi đứng cười.

Trong thế tiến thối lưỡng nan, vì không ít một số người đã bán hết tài sản để tìm sư học đạo, nay lâm cảnh đem con bỏ chợ, tất cả sự phũ phàng đó đã cho công luận Việt Nam những bài học giá trị về đạo lẫn đời là:

Dù là một lãnh đạo Quốc gia- Hội đoàn- Ðảng phái- Tôn giáo hoạt động và hành xử dưới một mục đích gì, mà không đặt sự hưng thịnh trường tồn của tổ quốc lên hàng tối thượng, cùng sự tồn vong của dân tộc lên hàng đầu, thì ắt hẳn phải đón nhận sự thất bại, cáo chung. Sự vụ Bát Nhã-Làng Mai là bài học quý giá nhất, hiện thực nhất cho các vị lãnh đạo tinh thần các tôn giáo để chiêm nghiệm ra được, tầm quan trọng của câu: Có Quốc Mới Có Ðạo, nhất là hiện tình quốc gia Việt Nam đang bị nguy cơ Hán hóa. Cho nên, việc hiệp thông, hợp nhất tình đoàn kết yêu nước là trên hết, là tất thắng.

Còn tin vào lời kêu gọi cải cách, đổi mới của các chính sách: Song tịch, Ðầu tư, tôn giáo..vv..vv của Việt Cộng, thì hậu quả sẽ xảy ra như Bát Nhã - Làng Mai.

Trước khi tạm biệt. Kính chúc đọc giả an mạnh để cùng nhau hướng về Tam Tòa, và cũng xin đừng quên câu nói của vị Thượng tọa đã dặn dò:

Nam Mô A Di. Ðừng Tin Chi Việt Cộng.

NGUYỄN DUY THÀNH

oOo

TỪ BI PHẢI CÓ TRÍ TUỆ

Të Bi Ph£i Có Trí TuÇTuệ Quang

Đài RFA ngày 28-09-2009 đưa tin: “Hôm Chủ nhật 27-9, một lực lượng côn đồ và công an hùng hậu đã đến mạnh tay đàn áp, bắt bớ, hành hung, săn đuổi hàng trăm tăng ni, tu sinh tại tu viện Bát Nhã ở tỉnh Lâm Đồng.

Sự việc được giới truyền thông quốc tế tường thuật rộng rải với hàng tựa “ Mưa, Máu, Nước Mắt đang chảy tại Bát Nhã, Bảo Lộc”. Trong khi đó, cấp lãnh đạo địa phương cho là “Việc nội bộ của Phật Giáo” không liên can gì đến họ “…
(Hết trích ).

Pháp nạn tại Bát Nhã đã được tôi dự đoán cách đây 4 năm, vào năm 2005 khi Thiền sư Nhất Hạnh về thăm Việt Nam và được nhà nước CS Việt Nam tiếp đón như quốc khách. Trong bài “Suy nghĩ từ một chuyến trở về “đăng trên trang web Quê Mẹ ngày: 19/4/2005 tôi có viết :

… ”Cho nên chuyến trở về vừa rồi của Sư ông Nhất Hạnh được đạo diễn như một trò hề chính trị do nhà nước Việt Nam dựng lên nhằm tranh thủ sự ủng hộ cũa quốc tế trong việc xin gia nhập WTO và xoa dịu dư luận thế giới do áp lực từ Hoa Kỳ và Châu Âu, Sư ông với một tâm ý tốt đẹp khi trở về đã bị lợi dụng cho mục đích không trong sáng của nhà cầm quyền.. Nếu Sư ông Nhất Hạnh nêu ý nguyện về cư trú lâu dài, lập tự viện, thu đệ tử tại Việt Nam thì sẽ thấy được thực chất của sự tự do tôn giáo tại Việt Nam”

Tuy nhiên cảnh báo của tôi đã không được Thiền sư Nhất Hạnh và các đệ tử Làng Mai lưu ý một cách nghiêm túc.

Tôi nghĩ rằng, là một người phật tử nhất là các tăng sĩ phải luôn học và hành theo lời phật dạy, tức là phải trao dồi và thực hành Tam công (Bi, Trí , Dũng) Tứ lượng (Từ, Bi, Hỷ, Xã) cho tròn đầy để làm sáng tỏ Phật tánh trong từng phật tử. Khi đã làm sáng tỏ Phật tánh tức là thấy rõ “Bản lai diện mục “tức là đạt tới sự Giác ngộ, đến sự giải thoát khỏi vòng sanh tử luân hồi, đó chính là mục đích tối cao của Đạo Phật. Luôn luôn học hỏi và trao dồi tam công- tứ lượng cũng là cách ta báo hiếu Đức Phật vậy.

Tiếc rằng trong hàng phật tử hiện nay, một số Tăng sĩ mặc dù rất làu thông Kinh Luật Luận, luôn rao giảng về hạnh Từ Bi, khuyến khích tín đồ Phật tử thực hành bố thí, độ tha để hưởng phước báu. Điều này quả thật tốt, vì Từ Bi là hạnh đứng đầu trong các đức hạnh của người Phật tử, tuy nhiên các vị ấy quên rằng Từ bi phải có Trí tuệ, vì nếu không có trí tuệ thì tâm từ bi của người Phật tử sẻ trao nhầm chổ giống như kiểu “giao trứng cho ác”.

Khi Đại Nam quốc tự khánh thành tại Bình Dương cách đây ít năm, cả ngàn tăng sĩ của Giáo hội Phật giáo Việt Nam đến làm lể và quỳ lạy Phật, đồng thời lạy luôn Hồ Chí Minh - một biểu tượng của chủ nghĩa tam vô – các vị tăng sĩ này có trí tuệ không và có xứng là các trưởng tử của Phật hay không ?.

Một số Tăng sĩ khác, ngoài miệng thì hô hào “tôn giáo không làm chính trị” nhưng trong hành động lại cố chui vào Mặt trận Tổ quốc, cánh tay nối dài của Đảng CS, thậm chí vào hội đồng nhân dân, quốc hội để ngồi bàn những vấn đề rất phi Phật giáo như ngừa thai, phá thai… hoặc như Hoà thượng Thích Thanh Tứ dùng diễn đàn Quốc hội để đấu tố Hoà Thượng Quảng Độ, một đồng đạo của mình thì các vị này có thật sự không làm chính trị, có trí tuệ và có xứng là con Phật hay không ?

Một số tu viện và Phật tử ở Hoa Kỳ vài năm gần đây rất hâm mộ Đại đức Thích Nhật Từ nên thường xuyên mời vị tăng sĩ này từ Việt Nam sang Mỹ thuyết pháp, vị này cũng là người đi đầu trong việc kêu gọi “Tôn giáo không làm chính trị” và kêu gọi các mạnh thường quân đóng góp để tổ chức Vesak 2009 tại chùa Hồ Chí Minh- Việt Nam quốc tự tại Bình dương, nay rõ ra thì vị Đại đức này là một sĩ quan Công an tôn giáo với quân hàm trung tá, mọi người mới ngã ngữa, té ra bấy lâu nay , các” khúc ruột ngàn năm” đã rước ma quỹ để rao giảng (hay báng bổ) Phật pháp mà không hay, thật đúng là trí tuệ tối thui.

Riêng vấn đề Làng Mai tôi không dám nói Sư ông Nhất Hạnh non kém về chính trị nhưng rõ ràng việc Sư ông muốn thoả hiệp để cảm hoá Cộng sản Việt Nam đã hoàn toàn thất bại. Sau khi đã dùng xong con bài Làng mai , CS Việt Nam đã vắt chanh bỏ vỏ đúng như bản chất lưu manh,lật lọng của chúng từ mấy mươi năm nay.

Cho nên, như cố tổng thống Nga Enxin từng nói “ Cộng sản không thể cải tạo mà chỉ có thể dẹp bỏ nó mà thôi “.

Bài học Bát Nhã ngày hôm nay không chỉ dành cho Sư ông Nhất Hạnh mà còn cho bất cứ cá nhân hay tập thể nào còn muốn thỏa hiệp hay đi đêm với Chính quyền CS Việt Nam.

Từ bi phải luôn đi kèm trí tuệ, người Phật tử Việt Nam hôm nay hãy luôn tâm niệm điều này.

Sài gòn 30/09/2009
Tuệ Quang


Cobra Thích Nhất Hạnh và VC Phan Văn Khải tại Hà Nội

Hiện Tượng Bát Nhã –

Phần Thưởng Hay Quả Báo Vô Minh?

Hoài Nam

Trong những bài trước đây, viết về tình hình của Phật giáo tại quê nhà, và sự kiện đàn áp dã man trong tiến trình “quyết tâm tiêu diệt tận gốc rễ Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất” của ác đảng Cọng sản Việt Nam, chính tôi đã đề cập rất nhiều về Thiền sư Thích Nhất Hạnh và Tăng thân Làng Mai. Tôi cũng đã tỏ nỗi ưu tư của riêng mình đến với quý Ngài trong GHPGVNTN rằng: Phần đông Phật tử trong lẫn ngoài nước đã bị Thiền sư Nhất Hạnh thu phục chiếm lấy cảm tình hết cả rồi, vả lại cũng có nhiều thân hào nhân sĩ ngoại quốc biết Thiền sư Nhất Hạnh. Đang lúc quý Ngài trong GHPGVNTN không ngừng tranh đấu cho tự do tôn giáo và nhân quyền ở Việt Nam, nếu Thiền sư Nhất Hạnh chỉ cần một lần lên tiếng thôi thì có thể lôi kéo lớn mạnh lực lượng toàn dân ở hải ngoại, và Cọng sản Việt Nam cũng đã suy vi hoặc sụp đổ rồi. Tiếc rằng Thiền sư Nhất Hạnh và nhóm Tăng thân làng Mai chỉ biết thủ lợi riêng tư và nhu nhược quá!

Đó là tâm sự của chính tôi. Tôi cũng mong mỏi ở Thiền sư Nhất Hạnh sẽ có lối nhìn thực tế hơn trong vấn đề nhân quyền, tôn giáo.. Thế nhưng, càng đợi chờ, càng thất vọng! Để rồi, trong một bài viết mới đây (3/2007), tựa đề “Sư Ông Nhất Hạnh Ðang Ðốt Ngôi Nhà Chánh Pháp” tôi buộc lòng phải khổ tâm vừa nhắn nhủ, vừa chỉ trích: “Thuở xưa, nền móng chính trị đứng đắn ở thời Ðinh Lê Lý Trần, thường chú trọng đến minh sư, tiên sư để làm cho đạo đức vinh hoa, quốc gia thăng tiến, muôn dân an lạc. Ngày nay, chính trị lưu manh dối trá bất đạo như nhà nước Cọng sản Việt Nam thường hay chú trọng đến những kẻ tham danh tham vọng, dụng đạo cầu danh; vì thế nên hạng tục sư, ma sư lấp ló khắp nơi để mua danh bán đạo. Thậm chí những kẻ ở xa nửa quả địa cầu cũng tranh nhau bu tới hành nghề bám lợi, dù biết rằng ló ra là bị phản bác khắp nơi nhưng mớm lợi vốn đã làm mờ lý trí” mong đánh được tính tự ái, lòng từ bi và sự quan tâm tối thiểu của Thiền sư Nhất Hạnh đối với đồng đạo của mình. Ngược với lòng mong mỏi, đau đớn thay! Thiền sư Nhất Hạnh, hai lần liên tiếp trong những năm 1999 và 2005, đã dẫn hơn 300 Tăng thân làng Mai ồ ạt kéo về Việt Nam giải oan cứu nguy cho tập đoàn ác đảng CSVN, chính là việc dẫn đường cho George W Bush đã mang cõng 3 món quà giá trị và quý báu nhất từ Hoa Kỳ đến Việt Nam dâng hai tay lên cho ác đảng…

Diễn biến thấy rõ: Cả đàn con xuất thân từ Làng Mai, Làng Hồng không ngừng tiếp sức, giải oan, cứu lấy người mẹ của mình là đảng CSVN; họ đã kết lên trên áo “mẹ” họ một bông hồng rực rỡ và tự hào nhắc nhở “mẹ của mình muôn năm”. Nhưng, kết quả sẽ đến như thế nào? Mẹ đã tặng con lại cái gì? Ấy là những bông màu trắng mà “mẹ” đang gắn lên ngực, trên trái tim của các con với lối trù ẻo kín đáo rằng: Các con sống mà như đã chết, hoa trắng mà mẹ cho các con tượng trưng cho ngày tàn của các con, vốn bởi vì mẹ con chúng ta khác máu. Máu của con là máu Âu Cơ, còm máu của mẹ là máu Lê-Mác. Mẹ và Con chúng ta không cùng tồn tại, cũng chẳng thể sống chung một nhà với nhau được! Các con cài hoa hồng cho mẹ đây là do Ý THỨC của các con, ý thức non bé; còn mẹ gắn hoa trắng màu tang cho các con là vì BỔN PHẬN của mẹ, bổn phận phải thanh trừ tiêu diệt các con khi mẹ khỏe mạnh

Tình huống hôm nay diễn ra đúng như kế hoạch của “mẹ” đã sắp đặt. Ý THỨC của đàn con Làng Mai quá hạn hẹp kém cỏi, tưởng rằng cứu mẹ là mẹ sẽ biết ơn các con. Không ngờ khi mẹ nắm trong tay 3 món quà quý do George W Bush tặng, mẹ bóp cổ các con ngay lập tức. Đứa con hiếu thảo nhất của mẹ là “Mặt Trận Thống Nhất Giải Phóng Miền Nam” tuy đã có công lớn cống hiến miền Nam cho mẹ nuốt chửng, nhưng khi mẹ đã thành công sau 4/1975 rồi, thì mẹ cũng xóa sổ nó thay, huống hồ là đứa con vẹp Làng Mai, Làng Hồng?

Rõ đã mấy tháng qua; “đàn con dại từ lâu vất vưỡng” ở các nơi như Tu viện Bát Nhã, Mây Đầu Núi, Bếp Lửa Hồng, Rừng Phương Bối - Việt Nam. Chùa thì có (Bát Nhã), to như điện Thiên, đẹp như cảnh Tiên, mà đàn con gồm hơn 400 người sống không nơi nương tựa, ăn rau rừng nhưng không đủ, ngủ trên sỏi cát mà cũng chẳng an, điện thành Hồ sáng toang mà ánh sáng chiếu chẳng tới; đèn dầu loạng choạng u ám như Thiền ngục vô minh; mưa ướt đẫm mình, lạnh teo da buốt dạ.

Quý ngài trong GHPGVNTN thấy đau lòng muốn can thiệp nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Thật thế, nếu không rõ lai lịch của người mình muốn cứu, hóa có phải hy sinh thân mạng mình để cứu tay chân của ác đảng vốn là kẻ thù của Dân tộc hay sao? Vì thế, theo bản Thông cáo Báo chí làm tại Paris ngày 22.9.2009, Thượng tọa Thích Viên Định đã lên tiếng như sau: “Thiền sư Nhất Hạnh là khách của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam, về hợp tác với Giáo Hội và Nhà cầm quyền Cộng sản. Trong vụ này (công an cướp chùa, tống khử Tăng Ni ở tu viện Bát Nhã – người viết chú), chưa hề thấy thiền sư Nhất Hạnh trực tiếp lên tiếng như thế nào. Sự việc chưa rõ ràng nên không biết căn cứ vào đâu để hỗ trợ. Nhưng, việc Nhà cầm quyền cộng sản trấn áp chư Tăng Chùa Bát Nhã bằng cách cúp điện, cúp nước, ném đá, ném phân, ngăn chặn đường, không cho người vào tiếp tế lương thực, là một hành động đàn áp tôn giáo quá rõ ràng. Việc đàn áp kéo dài, xảy ra ngay bên cạnh. Nạn nhân lại là đồng bào, đồng đạo, ai thấy mà không tức giận, đau lòng... Không phải quí Hoà thượng trong GHPGVNTN không lên tiếng. Thực ra, quí ngài đã lên tiếng từ lâu rồi. Năm 1998, nghe tin Thiền sư Nhất Hạnh dự định về Việt Nam hợp tác với Nhà cầm quyền cộng sản, Hoà thượng Thích Quảng Độ đã viết thư đề nghị Thiền sư Nhất Hạnh, bằng những lời nhẹ nhàng, tế nhị, đại ý: “Việt Nam chưa có tự do, dân chủ, nhân quyền, đừng về hợp tác, buôn bán, làm ăn, coi chừng sập tiệm, sẽ mất cả chì lẫn chài!... Bất chấp lời khuyên của Hoà thượng Thích Quảng độ, năm 2005, Thiền sư Nhất Hạnh về Việt Nam, kéo theo đoàn tùy tùng đông đảo lên đến 100 người. Chuyện đã lỡ, nhưng còn nước còn tát, Thượng toạ Thích Viên Định cố gắng viết một tâm thư, “Trả lời thư Thiền sư Nhất Hạnh” , phân tích lợi hại chuyến về Việt Nam không được khế thời, và tường trình cặn kẻ cho Thiền sư Nhất Hạnh biết, nhân dân Việt Nam đang bị khốn khổ vì nạn độc tài, độc đảng, nhân quyền, tôn giáo bị đàn áp rất nặng nề. Hy vọng qua thư đó, thấy rõ sự đau khổ của đồng bào Việt Nam, bị kiềm kẹp trong ách độc tài, Thiền sư sẽ đi theo con đường của GHPGVNTN, hợp cùng với các thân hào nhân sĩ và 85 triệu đồng bào, vận động cho tự do, dân chủ, nhân quyền cho Việt Nam.”

Ôi! Âu cũng do hậu quả của “ông Cha - là Thiền sư tiếng tăm lừng lẫy Làng Mai Pháp quốc” đã mang đàn con gồm mấy trăm Tăng Ni sinh về Việt Nam để hà hơi, tiếp sức, cứu nguy, giải độc cho “mẹ”; hô to khẩu hiệu cho thế giới biết rằng “bà Mẹ - là ác Đảng CSVN” thật sự có tự do tôn giáo và tôn trọng nhân quyền.

Hôm nay, bà Mẹ thật sự ra tay giết sạch đàn con gồm 400 đứa: Tịch thu chiếu khán, đàn áp, đánh đập dã man... khiến cho họ khóc la thảm thiết, tiếng dậy vang trời, vọng khắp năm châu, lan tràn bốn biển. Đàn con 400 đứa từ Bát Nhã đã gào kêu cứu đến hết sức đứt hơi, vậy mà ông Cha tại Làng Mai Pháp quốc, vẫn an nhiên tọa thị, cắt đứt dây chuông, đóng kín Thiền môn, khép chặt màng nhĩ…

Phải chăng, Thiền sư Nhất Hạnh phải đành câm miệng như hến; thà chấp nhận vong ơn bội nghĩa, còn hơn mang tiếng u mê? Xin được phân tích:

1) Thứ nhất, chuyện đồng môn, đồng đạo và đệ tử ruột của mình bị Việt Cọng bức tử ở chùa Bát Nhã, Thiền sư Nhất Hạnh thật quá sức thấy, biết; nhưng tuyệt đối không muốn lên tiếng báo động thế giới để giải cứu cho họ ra khỏi nanh vuốt của CSVN. Đành phải ngậm đắng nuốt cay, cam chịu làm người vong ân, bội nghĩa. Thế thì còn gì để gọi là một vị Tu sĩ Phật giáo?

2) Thứ hai, giả sử nếu Thiền sư Nhất Hạnh lên tiếng phản đối chế độ Cọng sản Việt Nam, lên án tố cáo đảng CSVN để cứu lấy 400 đệ tử của mình, thì Thiền sư hẳn để lộ ra hai điểm như sau:

- Bản chất tham lam, bội tín: Nghĩa là, Đảng cho ăn, cho mặc, cho cơ hội khoe danh, thì háo hức theo hầu nịnh hót. Đảng hết cho ăn mặc hoặc gây khó khăn, thì quay lại kết án chống Đảng. Người ta sẽ thấy rõ sự bội tín này của Thiền sư Nhất Hạnh!?

- Trí óc u mê: Đảng CSVN vốn là thứ Tam vô, gian ác; người người khinh ghét, thế giới chối từ; thế mà bản thân mình vốn là một vị Thiền sư sáng suốt, nhưng không nhận ra được điều này của Cọng sản, lại bám theo làm bạn, kết duyên. Cho mên kết quả mới thảm khốc thế này. Đó có phải là cái trí u mê của một “Thiền sư” hay không? Hơn thế, điều này còn ảnh hưởng không ít đến kho tàng sách vở của Thiền sư Nhất Hạnh. Bởi vì một sự thật trước mắt về đảng CSVN mà Thiền sư cũng nhận diện không rõ; vậy thì bao nhiêu sách vở mà Thiền sư viết, hóa được viết ra từ u minh đoản trí hay sao? Hỏi ai còn muốn đọc?

Qua hai điều 1) và 2) trên, thực hiện điều này thì bị vấp điều kia, đàng nào “Thiền sư” cũng tiêu tùng cả!

Nhưng, há lẽ Thiền sư cứ tiếp tục ngồi an nhiên, mặc kệ cho đàn đệ tử của mình bị CSVN bách hại hay sao??? Liệu khi chết, Thiền sư lúc chết có nhắm mắt nổi không? Nhưng phải cứu như thế nào để còn được lợi dân ích nước, ấy là điều mà Thiền sư cần phải cẩn trọng suy xét và hoạch định để khỏi phải giẵm vào một vùng vô minh thứ hai nữa.

Viết đến đây, Con vô cùng cảm phục trí anh minh, đức từ bi, lòng vị tha, tinh thần bất khuất và lập trường kiên cố của quý Ngài trong hàng Giáo phẩm của Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống Nhất đã kiên trì sống chết với bọn ác đảng Cọng sản Việt Nam, loại bỏ ma quân, quyết không hòa hợp. Con đây, sức mỏng tồi dày, chưa làm được gì cho quê hương. Nhưng quý Ngài, mặc dù tuổi tác đã cao, lại hy sinh quá nhiều cho Quốc gia Dân tộc và Đạo pháp, bị bọn Việt gian giáo gian đánh phá, vào tù ra tội, máu đổ xương rơi, mà đến bây giờ Quốc nạn vẫn chưa qua, Pháp nạn còn chưa khỏi. Con xin tâm thành cúi đầu đảnh lễ quý Ngài suốt một cuộc đời còn lại để tưởng nhớ công ơn hy sinh cao cả đó của quý Ngài cho mục đích thiêng liêng cao tột!

Còn riêng, xin quý Tăng Ni hiện đang phục vụ cho Giáo hội Phật giáo Việt Nam (Quốc doanh) hãy nên lấy sự vụ chùa Bát Nhã và sư Nhất Hạnh để làm bài học cho phương hướng hành hoạt và phụng sự Đạo pháp của mình cho hợp lẽ; hãy công khai thoát ly ngay khỏi cái Giáo hội quốc doanh ba búa đó. Mạnh Thát, Thượng tọa Thích Tuệ Sỹ cũng nên dùng Thiền sư Nhất Hạnh về vụ Bát Nhã để soi sáng cho mình; đừng có tưởng rằng triệt hạ Ngài Quảng Độ để mang GHPGVNTN về cho Mặt trận Tổ quốc là được tặng thưởng và ăn yên ngủ yên đâu nhé, mà đang có giây thòng lọng chờ treo cổ phía trên. Lại nữa, những kẻ làm Giáo gian, Việt gian hãy nên nhìn lại mấy thứ bại hoại như Trần Trường, Nguyễn Cao Kỳ, Phạm Duy để mau quay về đường chánh.. Những ai muốn cọng tác làm ăn với đám côn đồ ác đảng CSVN, hãy nên lấy trường hợp của tên “vua chả giò Hòa Lan Trịnh Vĩnh Bình” để soi! Bao cảnh đổ nát tang thương gây ra bởi CSVN cho những tên nhẹ dạ, vô thức, vô trí thật đếm không xuể. Tiếc rằng, bọn vô thức đứng từ bên bờ này, thấy miếng bánh mì bên bờ kia là cúi đầu lao đến, chứ chẳng chịu nhìn ở giữa cái vực hố thẳm sâu!!!

Tin tưởng và làm bạn với chó dữ, cọp đói; vẫn còn tốt và an toàn hơn ngàn lần so với việc tin tưởng hoặc làm bạn với bọn Cọng sản Việt Nam! Dứt khoát muôn đời như thế!

Lãnh hải, lãnh thổ, Hoàng Sa, Trường Sa, quê hương đất nước chung của Tổ tiên, của cả Dân tộc mà chúng còn mang dâng cho Tàu Cọng; huống hồ từng cá nhân, từng cọng đồng, từng tôn giáo mà nói làm gì? Thế mà có kẻ cam phận làm tay sai cho ác đảng khiến! Than ôi! Nhân phẩm ở đâu? Trí óc ở đâu rồi?

Biến cố xảy ra tại tu viện Bát Nhã, phải chăng là phần thưởng của đảng Cọng sản Việt Nam trao cho làng Mai vì đã có công giải độc cứu “mẹ”, hay là quả báo vô minh bởi đã cố tình phụng sự ma vương ác đảng của Tăng thân Làng Mai? Xin nhóm làng Mai hãy mở cửa phòng cho ánh sáng lọt vào, nhảy ra ngồi thiền dưới mặt nhật để quán tưởng

Và, cuối cùng xin được nhấn mạnh một lần nữa, thiết nghĩ Hiện tượng Bát Nhã, làng Mai và Thiền sư Nhất Hạnh là một BÀI HỌC ngàn đời quý báu cho toàn khối Phật giáo quốc doanh, Thiên Chúa giáo quốc doanh; cho toàn thể những tên Giáo gian, Việt gian đã bán rẻ linh hồn chiêu hồi ác đảng đang hại dân hại nước. Hãy nên mang bài học này về hằng đêm gối đầu, suy nghiệm; để sớm xa lìa ác đạo, phụng sự chính nghĩa, diệt kẻ thù chung. Chỉ mong có thế!

Hoài Nam

Ngày 30 tháng 9 năm 2009

BÀI HỌC TU VIỆN BÁT NHÃ

Từ nhiều năm qua, nhiều nguòi đã biêt thiền sư Nhât Hạnh hăng say làm việc cho cộng sản. Gần đây tin tưc từ trong nuoc cho biêt, cộng sản đã trả ơn sư Nhât Hạnh bằng cach chiếm đoạt tu viện Bat Nhã do công lao và tiền của thầy trò sư Nhât Hạnh xây dựng, và 400 đệ tử của sư Nhât Hạnh, trong số này có cả ni cô, đã bị đánh đập dã man và bị ném ra khỏi tu viện.

VC Nguyễn Minh Triết tiếp cobra Thích Nhất Hạnh,

(05/05/2007)

Đây là bài học cho những ai còn mơ ngủ theo cộng sản và làm việc cho chúng. Đối với cộng sản, kể cả lòng yêu nuoc của nhân dân, tài nguyên, đât đai, lãnh hải, hải đảo của tổ quôc, và những kẻ ngây thơ, nhẹ dạ, những kẻ cộng tác với chúng…đều là công cụ cho chúng xử dụng trong giai đoạn, để chúng đạt mục đich của chúng là chiếm đoạt quyền lực, tiền của cho riêng chúng thụ huỏng. Đây là chủ truong mà chúng gọi là “cứu cánh biện minh cho phuong tiện”. Dođó, cộng tác với cộng sản mà hy vọng chúng giữ lời hứa, có lòng nhân đạo, cư xử tử tế, thì có khác nào giao dịch với quỷ Satan mà hy vọng nó từ bỏ con đuòng gian ác.

Qua bài học ‘Tu viện Bat Nhã’, tôi không biêt sư Nhât Hạnh và nhóm Giao điểm đã mở măt ra chưa?

PM



No comments:

Post a Comment