Sunday, September 27, 2009

DL Hà Tiến Nhất-ĐÁNH BẺ ĐŨA và THUẦN HÓA

HK158_1.jpg

Photo from Vinh diocese’s website showing police
with batons at the Tam Toa parish compound on July 20




















ĐÁNH B ĐŨA THUN HÓA

Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

Trả lời phóng viên đài VOA tại Budapest ngày 18-9 vừa qua, Nguyễn Tấn Dũng nói Việt Nam sẽ không nhượng bộ Công giáo về vấn đề đất đai. Dũng giải thích chính sách của bọn cầm quyền tại Hànội như sau: “Việt Nam bảo đảm mọi người Việt Nam tự do tín ngưỡng, tự do tôn giáo, có tín ngưỡng hoặc không tín ngưỡng. Việc tài sản đất đai của các tôn giáo ở Việt Nam phải thực hiện đúng theo hiến pháp và pháp luật của Việt Nam . Ở Việt Nam tôi xin nói rõ với các bạn là không có tài sản của Vatican ở Việt Nam . Trên lãnh thổ Việt Nam chỉ có đất đai của đất nước Việt Nam , của dân tộc Việt Nam , của nhà nước Việt Nam . Không có bất cứ một tài sản nào của tôn giáo ở nước ngoài của Vatican là ở Việt Nam . Những cái đòi hỏi cái gọi là tài sản của Vatican là một đòi hỏi vô lý và không phù hợp với hiến pháp và pháp luật của Việt Nam.”

Phải hiểu thế nào về những câu tuyên bố hỗn xược này của Nguyễn Tấn Dũng?

Ngoài những mào đầu rỗng tuyếch về việc bảo đảm các quyền tự do tôn giáo và tín ngưỡng, lời của Nguyễn Tấn Dũng trước hết là một sự buộc tội láo khoét, và sau đó là xác định chính sách đối với Tòa Thánh Vatican về vấn đề đất đai.

Trước hết, Nguyễn Tấn Dũng ngầm cáo buộc Tòa Thánh Vatican tội chiếm đất đai của VN một cách trái phép. Dũng nói: “Không có bất cứ một tài sản nào của tôn giáo ở nước ngoài của Vatican là ở Việt Nam . Những cái đòi hỏi cái gọi là tài sản của Vatican là một đòi hỏi vô lý ……” Nếu Vatican không có tài sản đất đai gì ở VN mà đòi hỏi thì đúng là vô lý thật. Nhưng những tài sản, đất đai của Công Giáo mà Vatican đòi trả lại là của Giáo Hội VN, Vatican đòi trả lại cho GHVN chứ không phải cho mình. Cái đó là rõ ràng. Nhà nước CS của Nguyễn Tấn Dũng luôn luôn cho rằng giáo dân VN xuống đường đòi đất là do Vatican xúi dục để đòi lại cho mình. Suy diễn như thế nên Nguyễn Tấn Dũng và đồng bọn mới nói rằng các tài sản đất đai đó là của Vatican nên sẽ không được trả lại. Và từ đó chúng coi Tòa Thánh Vatican là kẻ đã xâm chiếm đất của VN. Không thể chối cãi được, Nguyễn Tấn Dũng đã cố ý kết tội Tòa Thánh Vatican là kẻ đi xâm chiếm đất đai của VN.

Sau đó, căn cứ vào tội trạng chiếm đoạt đất đai của VN, Nguyễn Tấn Dũng mới đẻ ra chính sách quyết liệt là tuyệt đối không nhượng bộ Tòa Thánh gì hết trong vấn đề này.

Trên đây là ý nghĩa thực của câu tuyên bố của Nguyễn Tấn Dũng. Có một điều hiển nhiên mà đứa con nít lên năm cũng có thể phân biệt được, ngoại trừ tên thủ tướng của cái gọi là nhà nước VGCS. Điều đó là Vatican là Giáo Hội Công Giáo Hoàn Vũ, còn tập thể người công giáo VN là Giáo Hội Công Giáo VN (GHCGVN). Hai thực thể hoàn toàn riêng biệt, độc lập cả trên pháp lý lẫn hoạt động. Tòa Thánh La Mã hay quốc gia Vatican không có tài sản, đất đai tại VN, nhưng những thánh đường, trường học, nhà thuơng, cô nhi viện, viện dưỡng lão v.v. tại VN của người công giáo là tài sản của Giáo Hội Công Giáo VN, một hội đoàn tôn giáo có tư cách pháp nhân đàng hoàng, chứ không phải là tài sản của Tòa Thánh La Mã. Vatican nếu có can dự vào việc này chỉ là thúc dục VGCS trả lại các tiện nghi trên mà chúng đã chiếm đoạt cho GHCGVN để giáo hội này có phương tiện sinh hoạt và phục vụ xã hội mà thôi. Chắc chắn Vatican không đòi trả lại cho mình bất cứ cái gì hết. Nguyễn Tấn Dũng nói Vatican đòi lấy lại những tài sản đó cho mình là xuyên tạc, là nói láo. Dũng muốn buộc tội Toà Thánh Vatican là kẻ đi cưóp đất của VN. Đất đó bị tịch thu, bây giờ còn vô lý đòi lại cho nên hắn mới nhất định không trả lại. Lời của Dũng phải được hiểu là một lời buộc tội có chủ đích. Nó hoàn toàn vô căn cứ, đầy khinh mạn và láo xược. Luận điệu này trùng hợp với những kẻ xưa nay thù ghét đạo Công Giáo.

Có thể nói dưới chế độ hiện hành, mỗi người dân VN là một dân oan, không oan ức cách này thì oan ức cách khác. GHCGVN với tư cách là một pháp nhân cũng là một dân oan. Các cuộc đấu tranh đòi lại phương tiện để sinh hoạt và phục vụ xã hội của GH luôn diễn ra trong ôn hòa và tuân thủ luật pháp, luật pháp của CS chứ không phải luật pháp của bất cứ quốc gia nào khác.

Điều 70 Hiến Pháp VGCS viết: Công dân có quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo, theo hoặc không theo một tôn giáo nào. Các tôn giáo đều bình đẳng trước pháp luật. Những nơi thờ tự của các tín ngưỡng, tôn giáo được pháp luật bảo hộ.

Và Điều 27 Pháp Lệnh Tôn Giáo qui định rõ: Ðất có các công trình do cơ sở tôn giáo sử dụng gồm đất thuộc chùa, nhà thờ, thánh thất, thánh đường, tu viện, trường đào tạo những người chuyên hoạt động tôn giáo, trụ sở của tổ chức tôn giáo, các cơ sở khác của tôn giáo được Nhà nước cho phép hoạt động được sử dụng ổn định lâu dài.

Luật pháp như thế tương đối đã rõ ràng. Không biết Nguyễn Tấn Dũng dựa vào luật Pháp nào để chiếm đoạt vĩnh viễn tài sản của các tôn giáo? Có phải vì mục đích cao đẹp là phục vụ công ích? Tòa Khâm Sứ, nơi hội họp của Hội Đồng Giám Mục, bọn cán bộ chiếm làm chỗ kinh doanh nhảy đầm. Đất Thái Hà, chúng đã toan tính chia lô cho nhau để ở hoặc để bán. Nền nhà thờ Tam Tòa chúng cũng đang mưu toan biến thành khu ăn chơi giải trí. Trường học Loan Lý hiện bị rào cô lập và tương lai cũng trở thành chỗ ăn chơi nhẩy nhót cho những kẻ lắm tiền nhiều của. Như thế thì công ích ở đâu? Thế giới ở đâu người ta cũng chỉ có biến nơi ăn chơi giải trí thành trường học. Không có đất nước nào biến trường học thành chỗ ăn chơi nhẩy nhót ngoại trừ nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa VN. Đây là một thảm họa lâu dài cho các thế hệ VN tương lai.

Sau lời tuyên bố trên, có nhà bình luận cho là Dũng huênh hoang bốc đồng, người khác cho là hắn nổ sảng. Nguyễn Tấn Dũng có bốc đồng hay nổ sảng không, thật khó có ai tin được, nhưng rõ ràng đây là lời xác định dứt khoát chính sách về đất đai của bọn cầm quyền VGCS đối với Giáo Hội Công Giáo. Khi bị các nhà báo quốc tế dồn vào chân tường phải xác nhận dứt khoát Bắc Việt có đưa quân đội vào miền Nam không. Câu trả lời lẽ ra phải là YES or NO, nhưng tên Võ Đông Giang trong Hội Nghị 4 Bên đã lảng tránh một cách rất khôn khéo rằng người VN nào cũng có quyền đánh đuổi quân xâm lược tại bất cứ đâu trên đất nước mình. Nếu chúng ta để ý thì sẽ thấy, những lời tuyên bố, những câu phát biểu chính thức về đường lối, chính sách của bọn đầu sỏ Hànội cho dù chúng ít học cũng đều được đắn đo kỹ lưỡng. Hoàn toàn không có chuyện chúng hớ hênh, bốc đồng, hay nổ sảng. Nguyễn Tấn Dũng tuyên bố không nhượng bộ Công Giáo về vấn đề đất đai là hắn có chủ đích. Hơn thế nữa, nói ở Hànội sợ xa quá Đức Giáo Hoàng không nghe rõ nên hắn sang tận thủ đô Hungary để nói vào gần tai Giáo Hoàng hơn để Ngài khỏi nhầm lẫn. Đó là cái trò rò lưu manh đểu cáng cố hữu của bọn VGCS.

Căn cứ vào lời tuyên bố của Nguyễn Tấn Dũng và những bài học rút ra từ các vụ Tòa Khâm Sứ, Thái Hà, Tam Tòa vừa qua, người ta có thể khẳng định rằng cuộc đấu tranh dành lại ngôi trường cho các cháu thiếu nhi tại giáo xứ Loan Lý, Tổng Giáo Phân Huế có nơi học hành rồi cũng sẽ bị chìm xuồng. Hàng chục ngàn giáo dân Thái Hà chịu đựng dùi cui, hơi cay và những chiến dịch xuyên tạc, vu cáo chỉ còn lưu dấu lại một khoảnh đất trống mà thế lực tội ác gọi là vườn hoa nay trở thành nơi chó ỉa. Hàng trăm ngàn giáo dân Tam Tòa đổ máu, hứng chịu đòn thù, bàn thờ bị hất tung và chà đạp, các linh mục bị làm nhục v.v. cũng chỉ còn lại một bức tường gạch vây kín những thê lương, đêm đêm nghe tiếng gió ù ù thổi. Như thế thì với một vài trăm giáo dân mà đa số thuộc loại đầu xanh vô tội thì thử hỏi làm sao chống lại được với đàn sói rừng hung ác hàng ngàn, hàng vạn. Cầm chắc là các em đành phải bó tay để tương lại trở thành vô định. Sau Loan Lý sẽ còn đâu nữa? Chắc chắc còn, và còn nhiều nơi nữa đang chờ đợi đến lượt mình. Nhận định của chúng tôi mang mầu sắc bi quan? Đúng thế. Nhưng sự thực vẫn là sự thực, ít nữa là trong tình hình hiện tại và trong những điều kiện hiện nay.

Không phải tự nhiên mà các biến cố lại xẩy đến một cách tuần tự như thế. Mọi sự hình như xẩy ra theo một qui trình nào đó đã có sẵn. Mỗi biến cố được khơi lên bằng một lý do hết sức nhỏ nhặt và tầm thường. Xong hết vụ này rồi tiếp nối đến vụ khác. Người hiểu CS biết ngay rằng đó là lối xé lẻ để tiêu diệt cho dễ. Người viết tạm gọi nó là chiến thuật đánh bẻ đũa. Mục đích là để tiêu diệt cho bằng sạch mọi mầm mống chống đối còn tiềm ẩn trong GHCG. Nếu tiêu diệt tất cả trong cùng một lúc như bẻ cả bó đũa, chắc chắn sẽ không dễ dàng. Tách ra để diệt, chuyện dễ dàng hơn rất nhiều.

Câu chuyện bó đũa là một bài học luân lý dậy về tinh thần đoàn kết trong các lớp đồng ấu của nước ta kẻ từ thời Pháp thuộc. Một người cha cầm bó đũa đưa cho người con rồi bảo con cầm bẻ. Người con dùng hết sức bẻ bó đũa nhưng không được. Người cha lấy lại bó đũa từ trong tay người con, tách rời từng chiếc, đưa cho con rồi lại bảo con bẻ. Người con bẻ dễ dàng từng chiếc đũa cha đưa cho đến khi bó đũa bị bẻ hết. Xong rồi người cha giảng giải cho con ý nghĩa của sự hợp quần làm nên sức mạnh. Một bài học luân lý rất đơn giản nhưng ý nghĩa thật thâm sâu. Bọn VGCS đang áp dụng bài học bẻ đũa để tiêu diệt Giáo Hội Công Giáo VN.

Nguyễn Tấn Dũng khẳng định không nhượng bộ vấn đề đòi đất, nhưng thưc tế tại VN công sản cho thấy, không phải là không còn con đường nào khác giúp Giáo Gội có đất đai để phát triển. Lời của Dũng ngầm đưa ra chỉ dẫn về một khuôn thức bất di bất dịch xưa nay tại VN cộng sản là: đòi thì không trả, nhưng xin thì có thể cho. Xin thì sẽ được và gõ cửa thì sẽ mở cho là nguyên tắc hành sử của Chúa, nay VGCS lấy đem ra áp dụng. Sự khác biệt là ở cách cho. Chúa dậy con cái xin để Ngài cho trong tình cha con, còn VGCS xin để được chúng cho trên quan hệ chủ tớ. Cứ xem như các đức cha Cao Đình Thuyên giáo phận Vinh chỉ đòi lại một cái nền nhà thờ cũ, đức cha Ngô Quang Kiệt Tổng Giám Mục Hànội đòi lại ngôi Tòa Khâm Sứ cũ kỹ mà không được. Thế nhưng đức cha Nguyễn Văn Sang Thái Bình xin đất làm nhà thờ thì có đất làm nhà thờ liền, xin lại tiểu chủng viện Mỹ Đức thì có tiểu chủng viện cho ngài tức khắc, đức cha Nguyễn Văn Nhơn giáo phận Dàlạt chỉ xin có 4 hectares đất xây trung tâm mục vụ, Nguyễn Tấn Dũng hào phóng cho tới những 11 hectares lận. Ai bảo VGCS khó khăn với công giáo? Chỉ cần quí đức cha làm sao biết cách xin và trở thành người xứng đáng được cho. Đấy là vấn đề. Và đấy là chính sách cố hữu VGCS vẫn áp dụng xưa nay, có điều là chúng không công khai tuyên bố mà thôi. Chính sách tinh vi và thâm độc này là phương thức một mặt triệt hết các mầm mống chống đối trong các tôn giáo, mặt khác đưa đến việc thuần hóa rất hiệu quả các nhà lãnh đạo các giáo hội.

Chính sách đất đai của VGCS đối với GHCG như vậy đã rõ ràng. Lời tuyên bố của Nguyễn Tấn Dũng không biết đã đủ hiệu lực để mở mắt những đấng bậc trong đạo chủ trương đối thoại với VGCS chưa. Đòi thì không được, mà xin thì mất đi nhiều thứ lắm, chắc chắn là mất đi lòng tự trong của con người cái đã, và thậm chí có khi mất đi cả Chúa nữa. Nhiều vị đức cao trọng vọng còn huênh hoang phải đối thoại với CS để đem Chúa đến với chúng. Thực tế thường thấy là khi Chúa chưa đến được với CS thì quỉ sứ đã đến gần các vị rồi. Trước khi chết, điều Chúa mơ ước nhất là “ chớ gì tất cả anh em trở nên một” (ut unum sint). Nhưng tình trạng “unum sint” trong GHVN hiện nay thật sự không còn nữa nên đã bị bọn gian ác tiêu diệt hoặc làm biến chất rất dễ dàng. Có lẽ tại người thời nay đã không được học bài học bó đũa chăng. Không hiểu tai sao trước năm1975, GHCG tại miền Bắc chẳng bao giờ đòi cũng không bao giờ xin cái gì từ tay CS, thế mà họ sống đạo rất hiên ngang và kiêu hùng. Nhưng từ sau 1975 đến nay, GH thống nhất cả hai miền lại cứ phải quị lụy CS thì mới sống nổi. Đòi thì không được, rồi lại cứ phải ngửa tay xin thì mới xong. Đạo tại tâm hay đạo tại nhà thờ và tại những cơ sở vật chất?

Duyễn-Lãng Hà Tiến Nhất


No comments:

Post a Comment