Monday, August 17, 2009

Quần chúng tự phát:''chính quyền nhân dân'' la ''băng đảng mafia'' chính hiệu

Quần chúng tự phát:

Cái gọi là ''chính quyền nhân dân'' nay được đổi mới thành ''băng đảng mafia'' chính hiệu!


Alfonso Hoàng Gia Bảo



Quần chúng tự phát - Ra từ đây chăng?

Cách nay mấy hôm tình cờ tôi được nghe kể rằng mỗi khi DCCT Sàigòn tổ chức các buổi hiệp thông, thì luôn có khoảng hơn một chục thanh niên được huy động từ các tổ dân phố chung quanh Phường 9, Quận 3 để đi tuần tra bên ngoài khu vực nhà dòng phía đường Kỳ Đồng.

Mặc dù người kể không đả động gì đến mấy chữ “quần chúng tự phát” nhưng qua cách mô tả về nhiệm vụ “tuần tra bảo vệ khu phố” với chi tiết ‘có khi không cần mặc đồng phục’ rất có thể đây chính là là cái lò sản sinh ra ‘quần chúng tự phát’?

Tên gọi chính thức của lực lượng này là “dân quân tự vệ’. Một tổ chức hiện có ở tất cả các phường quận Sàigòn mà chúng ta thường thấy họ là những thanh niên trong trang phục xanh két, tay đeo viền đỏ mang có mấy chữ “Tuần tra – Bảo vệ’ được phường trả lương khoảng 1,2 triệu đồng/tháng, tức tương đương mức lương tối thiểu công nhân trong các khu công nghiệp.

Công việc chính là ‘bảo vệ an ninh’ khu phố và mặc dù là mang danh ‘công chức’ có biên chế và bảo hiểm y tế đầy đủ nhưng thực tế họ chỉ là loại nhân viên cho công an và UBND sai vặt mỗi khi có chiến dịch truy quét tệ nạn xã hội, dọp dẹp lấn chiếm lòng lề đường hoặc vào giờ cao điểm kẹt xe thì ra giữa đường đứng ‘múa may quay cuồng’.

Do tính chất công việc chỉ cần trình độ ‘cực thấp’ để dễ sai bảo, ‘dân quân tự vệ’ đã gây ra không ít tai tiếng trong xã hội, cũng do đánh đập, thượng cẳng chân hạ cẳng tay ai đó làm họ ‘thấy ngứa mắt’ tương tự như ‘quần chúng tự phát’.

Điển hình là vụ đánh bốn em học sinh lớp 9 trường THCS Trần Phú, trong đó có một em là người nước ngoài Mohamad Zamath xảy ra tại P.15, Q.10 Tp.HCM trong suốt 3 giờ liền hồi tháng 11/2007 từng bị báo Tuổi Trẻ đặt câu hỏi Dân quân hay xã hội đen? v.v.. (
http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=229540&ChannelID=3) nên không có bậc cha mẹ bình thường nào muốn cho con em họ tham gia.



Thành phần nòng cốt của ‘dân quân tự vệ’ tại các phường hiện nay hầu hết là con em các gia đình nghèo, ít học thậm chí là tội phạm xì ke ma túy sau ‘cải tạo’ được địa phương ‘nâng đỡ’ giúp xóa đói giảm nghèo, vượt khó. Ngoài ra còn có cả một số em gia đình khá giả nhưng do chơi bời lêu lổng học hành không tới nơi tới chốn, sợ đi nghĩa vụ quân sự nên cha mẹ các em này chạy chọt để xin vào nơi này nương náu để được gần gia đình.

Ở vào những hoàn cảnh như vậy, thử hỏi các em (và thậm chí có khi là cả cha mẹ các em) làm sao thoát khỏi tâm lý chịu ơn chính quyền? Thêm vào đó vì ít học, suy nghĩ nông cạn nay sau lưng lại có chính quyền nên các em rất dễ có những hành vi bạo ngược khó lường, “công an với Ủy ban sai bảo thì còn sợ gì ai nữa mà không làm?” là lời của em đã nói với tôi như vậy. Thật đáng sợ!

Về tư cách pháp nhân của lực lượng này gần đây cũng đã gây ra nhiều tranh cãi sau khi quốc hội ban hành Pháp Lệnh Dân Quân Tự Vệ số 19/2004/PL-UBTVQH11 có hiệu lực thi hành từ ngày 1/1/2005 (thay thế Pháp lệnh về dân quân tự vệ ban hành năm 1996), buộc tất cả các cơ quan công ty xí nghiệp phải tăng thêm gánh nặng lương nên đã bị nhiều nơi phản đối kịch liệt.



Do vậy, trên thực người ta chỉ còn thấy UBND các phường là có tổ chức này (xài tiền ngân sách mà) đúng như qui định của Điều I của bản pháp lệnh này:

“Dân quân tự vệ là lực lượng vũ trang quần chúng không thoát ly sản xuất, công tác, là một bộ phận của lực lượng vũ trang nhân dân của nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam, đặt dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam, sự quản lý, điều hành của Chính phủ và của Uỷ ban nhân dân các cấp, sự chỉ đạo, chỉ huy thống nhất của Bộ trưởng Bộ Quốc phòng và sự chỉ đạo, chỉ huy trực tiếp của cơ quan quân sự địa phương.

Lực lượng này được tổ chức ở xã, phường, thị trấn gọi là dân quân; được tổ chức ở cơ quan nhà nước, đơn vị sự nghiệp, tổ chức kinh tế, tổ chức chính trị, tổ chức chính trị - xã hội (sau đây gọi chung là cơ quan, tổ chức) gọi là tự vệ.”


Việc ban hành một pháp lệnh tăng cường kiểm tra dân chúng mượn cớ an ninh giữa thời bình, rõ ràng là việc làm không bình thường chút nào trong khi người dân đã đang phải nuôi một lực lượng khổng lồ hàng trăm ngàn công an, rồi còn quân đội v.v…

Trong phiên họp quốc hội ngày 24/3/2009 khi Dự án Luật Dân Quân Tự Vệ được đem ra thảo luận để thành lập quỹ quốc phòng an ninh. Chủ nhiệm Ủy ban Pháp luật Nguyễn Văn Thuận cũng đã nêu lên thắc mắc tương tự “Cảm giác dự án luật có xu hướng chính quy hóa lực lượng dân quân tự vệ, nghĩa vụ hóa dân quân tự vệ trong khi Hiến pháp quy định công dân chỉ có nghĩa vụ quân sự” .



Vấn nạn ‘quần chúng tự phát’ đã đến lúc phải chấm dứt!

Gia đình cụ Hoàng Minh Chính ở Hà Nội có lẽ là một trong số nạn nhân sớm sủa của nạn ‘quần chúng tự phát’ khi thường xuyên có những nhóm người tự xưng là nhân dân, thương binh kéo đến trước nhà khi thì chửi bới là “lũ phản động” dọa đòi thanh toán cả nhà cụ, lúc khác chúng lặng lẽ ném đồ dơ bẩn phân người vào nhà v.v… khi cụ từ Mỹ về tá túc tạm tại nhà người bà con ở Q1 Sàigòn người thân của cụ cũng bị hăm dọa y hệt vậy.

Chính quyền địa phương mặc dù biết rất rõ mọi chuyện nhưng họ đều làm ngơ như không hay biết gì nhưng lạ một điều là hễ có bóng dáng nhà ngoại giao nước ngoài nào đó dừng xe trước ngõ để vào thăm cụ, thì ngay lập tức có hàng chục công an chìm nổi kéo đến ngăn chận.

Những chuyện khủng bố tinh thần tương tự cũng đã xảy ra với các nhà văn Trần Khải Thanh Thủy, Nguyễn Văn Nghĩa, Ls.Bùi Kim Thành, blogger Điếu Cày, Ls.Lê Trần Luật và nhà báo tự do cùng nhiều người khác. Thậm chí có người còn bị dàn cảnh để trở thành nạn nhân của các vụ tai nạn tai nạn giao thông hết sức nguy hiểm cho tính mạng như trường hợp anh Đỗ Nam Hải ở Sàigòn mấy năm trước.

Nhưng do chỉ là các cá nhân nên chưa ai trong họ được ‘hân hạnh’ nếm mùi roi điện, khói cay như các giáo dân trong vụ Tòa Khâm Sứ - Thái Hà trong vụ ‘quần chúng tự phát’ cách nay gần tròn một năm 19/8/2008. Và phải đến khi xảy ra vụ Tam Tòa lần này mọi người mới có dịp nhận ra hết bản chất tội ác của nó qua ảnh chụp các cha Phêrô Ngô Thế Bính, Phaolô Nguyễn Đình Phú, anh giáo dân Trường v.v… bị “quần chúng tự phát” làm cho gãy tay, môi mồm bị sứt răng rụng, trán bị toạc, mặt mày bê bết máu…

Những tấm hình mà bất cứ ai xem cũng không khỏi bàng hoàng, tự hỏi: Vậy thì thực chất của cái gọi là ‘chính quyền nhân dân tỉnh Quảng Bình’ hiện nay họ gồm những ai? ở đâu và làm gì trong những ngày qua mà lại để cho một băng đảng xã hội đen lộng hành gây thương tích cho các linh mục giáo dân trọng thương dã man đến như vậy? đất nước VN hiện là có còn do Csvn cai trị không hay vô chính phủ?



Trước những sự nhập nhằng về vấn nạn ‘tự phát’, bằng những lời lẽ trong bản Thông Cáo Số 3 “…khi lớp "côn đồ" đánh Cha Phaolô Nguyễn Đình Phú và 3 giáo dân bị trọng thương thì nhóm công an mới tiến lại mang loa bảo mọi người giải tán” và đặc biệt là những tấm biểu ngữ căng khắp nơi mang hàng chữ “cầu nguyện cho các giáo dân Tam Tòa bị công an đánh đập” có thể nói giáo phận Vinh đã trở thành nơi đầu tiên nêu đích danh công an là thủ phạm của “quần chúng tự phát”.

Không phải ngẫu nhiên mà những ngày qua bộ công an phải cử người vào đề nghị Tòa TGM Xã Đoài gỡ bỏ các khẩu hiệu tố cáo họ như thế. Rõ ràng tu sĩ và giáo dân nơi này đã bắn trúng tim đen Csvn và vì thế họ đâm ra sợ!

Chứ nếu nói không đúng thì chắc chắn là Cha tổng đại diện Phạm Đình Phùng đã gặp ‘rắc rối’ lớn với công an rồi, chứ làm gì có chuyện công an mà lại chịu thua mấy linh mục hiền lành để cho những hàng chữ kia cứ ‘bêu rếu’ họ giữa thanh thiên bạch nhật như vậy?

Trước sự phẫn nộ của dư luận cả trong lẫn ngoài nước mấy ngày qua, đặc biệt là của chính giáo dân giáo phận Vinh, chúng tôi cũng rất mong Tòa Giám Mục Vinh sẽ đưa vấn đề này ra trước ánh sáng công lý sau khi các nạn nhân của Tam Tòa bình phục..

Thiết tưởng nhân vụ Tam tòa Giáo hội cần “làm chứng cho sự thật” giúp xã hội giải quyết dứt điểm vấn nạn ‘quần chúng tự phát’ mà hiện nay ai cũng biết, thực chất nó chính là thứ ‘thông điệp’ âm thầm lặng lẽ nhưng rất đáng sợ của Csvn gởi đến tất cả những lai quan tâm đến vận mạng đất nước và dân tộc, rằng: “Cái gọi là ‘chính quyền nhân dân’ nay đã được “đổi mới” thành băng đảng mafia chính hiệu. Với người dân sự thay đổi này ra sẽ sao là tùy vào nhận thức, cách nhìn của từng người. Ai xem họ là ‘chính quyền nhân dân’ thì sẽ được đối xử bằng bản hiến pháp 1992 (tất nhiên là với đầy rẫy lạc hậu, bất công và dối trá), còn nếu ai không xem họ là nhà nước hợp pháp nữa thì họ cũng đã có luật giang hồ để đối phó lại” .

Thế thôi, chứ chẳng hề có cái quần chúng hay dân chúng nào dám tự phát trong một xã hội công an trị như VN hiện nay.

(Saigòn ngày 6/8/2009)
Alfonso Hoàng Gia Bảo

Tam Tòa: Cần phải làm gì để giữ nghiêm luật pháp và đảm bảo quyền lợi công dân?

Những thông tin Tam Tòa mấy ngày gần đây đã làm nhiều người cảm thấy thất vọng. Người ta thất vọng về một cách hành xử của nhà cầm quyền Quảng Bình vẫn chưa biết hồi tâm và suy nghĩ theo đường ngay nẻo chính, theo đúng đường lối pháp luật đề ra để mưu cầu xây dựng một địa phương, đất nước an bình, xã hội tốt đẹp. Trái lại, họ đang cố đào sâu hố ngăn cách tôn giáo, đang cố tạo ra những bất ổn ngay trong lòng xã hội đang cần sự thống nhất và đoàn kết.

Họ cứ nghĩ rằng bạo lực, bắt bớ, giam cầm và bóp méo sự thật kết hợp khủng bố giáo dân, tu sĩ sẽ giải quyết được vấn đề của họ? Họ đã nhầm.

Những thông tin gây sốc về những hành động vô luân

Quả thật, với những thông tin cực nhanh, chính xác và loan truyền theo tốc độ của bước sóng điện từ về những hành động đàn áp, bắt bớ, giam cầm của nhà cầm quyền Quảng Bình với Giáo dân Tam Tòa đã làm hàng triệu người sững sờ, hàng trăm triệu con tim phẫn uất trước một sự việc đang xảy ra ở thế kỷ 21. Vì vậy đã dấy lên một làn sóng phản ứng dữ dội từ khắp nơi trên thế giới.

Rồi việc các linh mục bị đánh đập dã man đến trọng thương, những tin tức hình ảnh đó đã làm người ta giật mình: Phải chăng, ở Quảng Bình đang diễn ra sự bách hại tôn giáo như thời phong kiến? Phải chăng nhà cầm quyền Quảng Bình đang muốn lưu danh sử sách như Tự Đức, Minh Mạng, Thiệu Trị… những tên vua mà bàn tay nhuốm máu người công giáo?

Tất nhiên, sẽ có một điều rằng trong lịch sử Giáo hội Công giáo Việt Nam, những tên tuổi như Phan Lâm Phương, Chủ tịch UBND Tỉnh Quảng Bình, Lương Ngọc Bính - Bí thư tỉnh ủy, Trần Công Thuật – Phó chủ tịch Tỉnh… sẽ được ghi lại ở một thời kỳ bị bách hại, đặc biệt là tại Tam Tòa với những hành động đàn áp dã man với giáo dân mà họ - những người có chức trách trước dân, hưởng lương bổng của dân phải chịu trách nhiệm.

Dù nhiều phương tiện truyền thông và cả hệ thống được huy động để thanh minh, để vu cáo để bóp méo, nhưng người ta không lạ bản chất vụ việc, cả thế giới đã có quá nhiều kinh nghiệm về những thông tin kiểu này.

Những người công giáo hiền lành, chân chất và luôn theo một đường lối, một Giáo lý hướng thiện thì không phải chỉ có ở VN, mà trên thế giới ai cũng hiểu. Chẳng cần phải nhọc công tô vẽ nào là họ âm mưu, họ chống phá… người ta cũng biết họ đang là nạn nhân của bạo lực. Những trận đòn như ở Thái Hà, ở Tòa Khâm sứ đã cho những người không chỉ trong mà cả ngoài công giáo thấy rõ bản chất sự việc và những điều qua hệ thống truyền thông có gì giống và khác nhau để rút kinh nghiệm.

Còn những người không hiểu biết, thiếu thông tin hoặc cố tình không chấp nhận sự thật để sử dụng bằng được bạo lực trong xã hội, thì thông tin đến với họ cũng như nước đổ lá khoai, có ích gì.

Người ta thấy rằng: Kể từ thời phong kiến bách hại đạo trắng trợn nhất, đây là lần đầu tiên các linh mục bị đánh đập công khai ngay giữa thanh thiên bạch nhật. Ngay cả thời Cộng sản khét tiếng và không có hệ thống luật pháp nhất trong chiến tranh, cũng chưa có chuyện công khai đánh đập linh mục như vậy.

Đặc biệt, việc đánh đập linh mục lại được tổ chức chặt chẽ, nghĩa là sau khi Phó chủ tịch Tỉnh Quảng Bình Trần Công Thuật đưa linh mục đến rồi bỏ đó cho bọn vô lại ra tay đánh đập đến trọng thương với hành động cố sát, mặc dù đã có điện thoại yêu cầu bảo vệ an ninh của chính linh mục Ngô Thế Bính với ông này. Điều đó có nghĩa gì? Ông Trần Công Thuật phải chịu trách nhiệm như thế nào với việc này?

Linh mục Ngô Thế Bính bị đánh trọng thương

Việc cướp đi cây Thánh Giá linh thiêng trước bao nhiêu kẻ vô đạo là hành động gì, ai chấp nhận hành động đó của nhà cầm quyền Quảng Bình với việc nhục mạ biểu tượng linh thiêng của người Công giáo?

Những hành động đó trước cả thế giới, là hành động tự phỉ nhổ vào bộ mặt của mình luôn được rêu rao là sạch sẽ, là đạo đức, là văn minh là “tôn trọng tự do tôn giáo” mà nhà cầm quyền Quảng Bình đã không ngượng với chính mình khi viết ra những điều đó trong các văn bản, ngay cả văn bản gửi đến Tòa Giám mục Xã Đoài.

Trái lại, họ luôn bằng mọi cách bịt tai chối tội. Nhưng, những chứng cứ, con người còn đó, dù họ có làm muôn vàn trò ma, chước quỷ, thì vẫn không có gì che lấp được sự thật.

Dù nhà cầm quyền Quảng Bình có cố tạo ra chứng cứ bằng mọi cách như biệt giam, không cho tiếp xúc với thân nhân hay với những người hiểu biết về pháp luật, tạo tâm lý sợ hãi cho giáo dân và nhiều phương cách khác nhau để lấy được hình ảnh giáo dân “nhận tội” hoặc “xin khoan hồng”… đưa lên rêu rao trên truyền hình hòng đánh lừa dư luận, thì ai cũng biết bản chất của sự việc là gì.

Nếu họ muốn, thì chính những người dân vô tội, hiền lành ngoan ngoãn sống từ ngàn đời nay với trật tự xã hội truyền thống tốt đẹp vẫn có thể quay lại đấu tố cha mẹ mình, con gái có thể quay lại vu cáo bố mình hiếp dâm… như đã từng xảy ra trong lịch sử cách đây chưa lâu. Điều gì mà chẳng làm được dù là những điều không ai ngờ khi có quyền sử dụng bạo lực, kết hợp với sự đi vắng của lương tâm con người của những kẻ vô đạo.

Vậy thì việc vài giáo dân được đưa lên để gọi là “nhận tội” có gì là lạ lùng. Những người đầy học thức, đầy lý thuyết và hiểu rõ nhất từ gốc rễ bản chất vấn đề rằng mình không có tội, nhưng trước cơ quan Công an và công quyền đều phải “cúi đầu nhận tội”… thì mấy nông dân ngơ ngác, hiền lành muốn biến họ thành gì mà chẳng được.

Cần làm rõ những điều không thể chấp nhận trong cái gọi là “nhà nước pháp quyền”

Những người làm công tác truyền thông một chiều, bóp méo sự thật, xuyên tạc thực tế để nhục mạ, đổ tội và vu cáo giáo dân, linh mục, chức sắc tôn giáo cứ nghĩ rằng nói lấy được, nói một chiều, sự giả dối được lặp lại nhiều lần thì người ta cứ tưởng rằng là sự thật… Nhưng họ không hiểu rằng chính họ đã bóc trần bộ mặt thật của những kẻ gây ra hành động man rợ với giáo dân và điều đó đã tố cáo một thực tế vô chính phủ, vô luật pháp, chỉ hành động theo luật rừng ở Quảng Bình qua sự việc vừa rồi với giáo dân.

Chỉ với một câu hỏi: Ai đã xung đột với giáo dân? Ai đã tháo dỡ lều lán tạm của họ, theo lệnh của ai? ai đã đánh đập họ và vì sao đánh? Ai chỉ đạo những việc này? Tại sao những kẻ đó không bị bắt mà chỉ là giáo dân?

Hai linh mục bị đánh trọng thương bởi những hành động cố sát đó ở đâu ra? Các phương tiện truyền thông và quan chức Nhà nước nói rằng: Hai linh mục bị đánh là không có thật? Linh mục GP Vinh đã bịa đặt…

Vậy yêu cầu nhà nước truy tố ngay những người đã đặt điều nói rằng nhà cầm quyền Quảng Bình đánh đập giáo dân, xử ngay những linh mục đã bị thương và đã cho rằng chính bọn không mặc sắc phục đánh họ trước sự chứng kiến của lực lượng công an và chính quyền, trước sự mang đến rồi cố tình bỏ đi của Phó Chủ tịch Tỉnh Quảng Bình Trần Công Thuật.

Tại sao lại không? Pháp luật đâu phải chuyện chỉ đưa tin lên mặt báo mà chửi rủa và bôi xấu?

Cũng tương tự như vậy, yêu cầu nhà cầm quyền Quảng Bình và các cấp khác, ra ngay một văn bản để xác định rõ ràng những kẻ gọi là “tự phát” kia vi có phạm pháp luật không có bị truy tố hay không? Nếu vẫn bị truy tố thì họ đang ở đâu?

Nếu họ không bị truy tố, có nghĩa là nhà nước này công nhận rằng nếu đã là “nhân dân tự phát” thì có đập phá, giết người hoặc làm bất cứ điều gì đều không có tội? Cái gọi là tự phát đó do ai trả tiền? kẻ trả tiền cho họ có bị trừng trị không?

Và một điều nữa, các giáo dân có là nhân dân không? Họ đã không chấp nhận được sự chiếm đoạt trắng trợn đất đai, nhà thờ của mình từ 1997 bởi UBND Quảng Bình, không thể chờ đợi vô vọng những lời hứa, đã làm ngôi lán tạm để có nơi đứng mà thờ phụng, có được gọi là tự phát không? Và vì sao họ là “nhân dân tự phát thật sự” lại bị đánh đập, bị giam cầm?

Cơ quan Công an Quảng Bình có làm việc và có nắm được những kẻ đã đánh đập công dân, cướp đi tài sản của họ là ai không? Công an Quảng Bình nếu không là người dung túng, có khả năng điều tra được những kẻ nào đã truy sát đến trọng thương hai linh mục Công giáo không? Nếu không nắm được, phải cách chức ngay Giám đốc Công an Quảng Bình và Bộ trưởng Công an vì đã không hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ an ninh cho nhân dân. Họ ăn lương và nhiệm vụ của họ để làm gì khi trong nội bộ nhân dân đánh đập nhau ngay trước mặt mà đã làm ngơ, để những điều đó xảy ra làm xấu đi bộ mặt đất nước đối với tự do tôn giáo.

Những kẻ đã ngang nhiên phân biệt tôn giáo, nhục mạ, hạch sách giáo dân vô cớ có vi phạm pháp luật không? Nếu có, cần xử lý họ như thế nào?

Những cơ quan báo chí, các nhà báo, những người phát ngôn, phát biểu về vụ việc Tam Tòa đã cố công bóp méo sự thật, nhục mạ giáo dân, che lấp tội ác đối với giáo dân, có phạm tội đồng lõa trong tội ác đó hay không? Việc họ xuyên tạc đó có vi phạm pháp luật hay không? Những tờ báo, những đài phát thanh, truyền hình đã rắp tâm che dấu đi thực tế là đất đai, nhà thờ đã bị chiếm đoạt bất hợp pháp từ 11 năm trước khi có cuộc họp để ghi lại bản ghi nhớ mà họ đã đem ra để rêu rao nhằm đánh lừa những kẻ thiếu thông tin, kích động thù hằn tôn giáo, phá hoại công cuộc đoàn kết dân tộc, đoàn kết đất nước phải xử lý như thế nào?

.

Tất cả những điều đó, cần được giải quyết triệt để nếu còn có khi nào đó người ta nói rằng “đây là một nhà nước pháp quyền”, “mọi người đều bình đẳng trước pháp luật” hoặc “tôn trọng tự do tín ngưỡng của nhân dân”.

Nếu không, cần sửa lại tất cả những văn bản đó để phù hợp với thực tế đang diễn ra tại Tam Tòa, Đồng Hới, Quảng Bình hiện nay.

Người Công giáo không hẳn chỉ vì mảnh đất Nhà thờ Tam Tòa, đã mấy chục năm nay họ chấp nhận chịu đựng, chấp nhận ngồi giữa nắng mưa để làm công việc thờ phượng… nhưng trước hết, quyền con người, quyền tự do tín ngưỡng của họ đã bị chà đạp.

Lẽ ra, với một chính quyền bởi những người có liêm sĩ với quá nhiều những lời tự ca ngợi và xác đinh rằng là “của dân, do dân, vì dân” thì nhà cầm quyền Quảng Bình tự thấy xấu hổ với những hình ảnh đó khi nhìn ra thế giới

Lẽ ra với một Thành phố biết tôn trọng quyền tự do tín ngưỡng của giáo dân, thì không còn là một thành phố trắng về nơi thờ phượng của người công giáo như hiện nay khi ở đó vẫn còn một xứ đạo lâu đời khi họ hiểu được đời sống tín ngưỡng cần thiết như thế nào với người dân.

Lẽ ra, với một “nhà nước pháp quyền” khi giáo dân làm những việc chẳng đặng đừng là dựng ngôi lán tạm, nhà cầm quyền Quảng Bình cần bình tĩnh để cùng với Giáo hội để giải quyết vấn đề hợp tình hợp lý hoặc tiến hành các bước theo luật định. Nhưng thói hung bạo đã làm cho họ mất cả lý trí, cơn hung bạo nhất thời đã làm cho họ sai lầm và ma đưa lối, quỷ dẫn đường cho họ dấn sâu vào con đường sai lầm tiếp theo là đẩy bạo lực leo thang.

Họ tưởng làm thế là trấn áp được tinh thần giáo dân, nhưng họ đã sai lầm nghiêm trọng.

Những hậu quả của nó, họ sẽ dần được nếm trải, nó sẽ không ngọt ngào như họ tưởng và không dễ dàng như ý họ muốn.

Thiết nghĩ rằng những lời cầu nguyện của giáo dân Giáo phận Vinh và khắp nơi “Xin Mẹ cho những người ra tay bắt bớ, biết nhận ra đâu là chân lý, sự thật…” còn sẽ phải vang lên lâu hơn nếu nhà cầm quyền vẫn sử dụng chiêu thức bởi não trạng hiện nay của họ với người Công giáo.

Hà Nội, Ngày 16/8/2009

  • J.B Nguyễn Hữu Vinh


No comments:

Post a Comment