Friday, July 10, 2009

HT Thích Quảng Độ Có Phải Là Một « Nhà Tranh Đấu Chống Cộng » Hay Không ?



Hòa Thượng Thích Quảng Độ Có Phải Là Một « Nhà Tranh Đấu Chống Cộng » Hay Không ?

- Hàn Giang Trần Lệ Tuyền -

Để tạm giải đáp theo sự hiểu biết hạn hẹp của riêng tôi, về một đoạn trong bài viết : Tiểu Diên Hồng và Những Màn Hậu Diễn, của Nhà văn Duyên Lãng Hà Tiến Nhất như sau :

« … Thứ nhất, khối Ấn Quang rất thân với cộng sản và cũng rất hân hoan khi thấy bọn xâm lược miền Bắc chiếm được miền Nam.
Thứ hai, khối Ấn Quang cũng chống triệt để các chính quyền Việt Nam Cộng Hòa không chủ trương liên hiệp với cộng sản. Chỉ bằng ấy thôi đủ đưa đến kết kết luận là Phật Giáo Ấn Quang không hề chống cộng mà chỉ chống những chính quyền nào không thỏa mãn những yêu sách của các sư Ấn Quang đưa ra. Nói đến chính trị là nói đến chuyện thương lượng đổi chác. Câu hỏi được đăt ra là, nếu VGCS trả giá đúng những đòi hỏi của PG Ấn Quang thì liệu « HT » Thích Quảng Độ có còn chống cộng nữa không ? ».

Quả đúng như những lời của Nhà Văn Duyên Lãng Hà Tiến Nhất đã viết. Tuy nhiên, để mọi người đều biết một cách thật rõ rãng hơn, thì không gì bằng những bài viết của chính các sư sãi của Ấn Quang đã được đăng tải trên báo Quê Mẹ của ông Võ Văn Ái, người đã được « Hòa thượng » Thích Quảng Độ « công cử » làm « Phát ngôn nhân của Viện Hóa Đạo » và còn thêm cái chức vớ vẩn được gọi là « Văn phòng thông tin Phật giáo Quốc tế ».

  • Vậy, nhân đây, tôi xin trích nguyên văn một trong « Năm yêu sách của Phật giáo tại Việt Nam , do Thượng tọa Thích Thanh Từ, Tổng thư ký Hội đồng trị sự Trung ương Giáo hội Phật giáo Thống Nhất , trong tháng 2 năm 1990, đã đưa ra năm yêu sách đối với Ban chấp hành Trung ương đảng cộng sản tại Hà Nội ». Và sau đó, đã được đăng trên báo Quê Mẹ số 108, tháng 03 năm 1990, nơi trang số 21 như sau :

« Yêu sách thứ năm : Phải nhớ ơn các nhà tu hành, các tín đồ Phật giáo Việt Nam Thống Nhất, đã góp công lao vào công cuộc tranh đấu thống nhất đất nước trước đây ».
Đến đây, tôi xin quý độc giả cùng suy nghĩ : Nếu không phải là một thành viên trong Ban chấp hành Trung ương đảng cộng sản, mà chỉ là một « Tăng sĩ » hay một người dân bình thường thì « HT » Thích Thanh Từ có được « đưa ra Năm yêu sách đối với Ban chấp hành Trung ương đảng cộng sản tại Hà Nội » hay không ??? Nên nhớ, « Hòa thượng » Thích Thanh Từ là một « Tăng sĩ » kỳ cựu của Phật giáoThống Nhất (Ấn Quang ). Để giải đáp, chúng ta chỉ cần hai chữ « đưa ra » thì đã rõ.

Về « Yêu sách thứ năm » thì cộng sản Hà Nội đã thõa mãn. Chỉ còn một vài điều mà chính « Hòa thượng » Thích Quảng Độ còn « Cò kè bớt một thêm hai » như những lời của chính « Hòa thượng » Quảng Độ và ông Võ Văn Ái qua đường dây viễn liên Việt-Pháp và cũng đã được đăng trên báo Quê Mẹ, số 147, tháng 9 và tháng 10 năm 1998, nơi trang số 15, tôi xin trích nguyên văn :

« Về chuyện Hòa Đồng với nhà nước :
Thích Quảng Độ : Đúng rồi. Bởi vì từ đầu mình phải xét. Cái gì nó có cái dĩ nhiên. Khi hợp tác, phải hai bên cùng có lợi thì mình mới làm được chứ ? Việc làm ăn ngoài đời cũng thế … ».
Võ Văn ái : Vâng ạ. Cái gì cũng phải đồng đẳng và bình đẳng chứ … »
Thích Quảng Độ : Đúng. Đồng đẳng ! Mà ít nhất là hai bên cùng có lợi. Ông lợi cái này, tôi được lợi cái kia. Cũng như mình hợp tác trao đổi để cùng làm, đằng này họ thu lợi tất (cười).
Võ Văn Ái : Dạ, tham quá thì …
Thích Quảng Độ : Tôi mới nói rằng là … Các vị Sư miền Bắc được vào Quốc Hội, nào Phó Chủ tịch Quốc hội, nào Dân biểu v…v… »
« Làm sao cho tất cả người Hồng Bàng cùng hợp tác với nhau ».

Đoạn nầy Võ Văn ái đã nói chuyện trực tiếp với Thích Minh Châu (tức thầy Thanh Minh) :

Võ Văn Ái : Xin cho con đãnh lễ Thầy Thanh Minh (tức Thích Minh Châu).

Thích Quảng Độ : Thôi trước khi dứt lời, thì nói chuyện trực tiếp với Thầy Thanh Minh ( tức Thích Minh Châu) chút nhé. Thôi, chào anh Ái, và nhớ gửi lời cảm tạ tới các bạn nhé. Rất mong một ngày không xa sẽ được gặp nhau.

Võ Văn Ái : Dạ, con cũng tin như vậy. A-lô ?
Thích Minh Châu : A di Đà Phật !
Võ Văn Ái: A Di Đà Phật. Dạ, bạch Thầy.
Thích Minh Châu: Cảm ơn ông. Làm sao ông cố xin giấy phép về thăm quê hương ? Bây giờ đi bao nhiêu chục năm rồi, quên hết cả tiếng Việt, quên hết cả nơi quê hương là làm sao?
Võ Văn Ái: Dạ, quên thì không quên đâu, bạch Thầy. Chúng con nhớ nước, nhớ đạo lắm, chỉ mong được một ngày bước chân về đất nước mà thôi…
Thích Minh Châu : Tôi chỉ mong làm sao tất cả người Hồng Bàng cùng hợp tác với nhau, để trước là đảnh lễ Tổ Hồng Bàng, sau là lễ Tổ tiên ông bà và sau là lễ Phật. Bởi mình là người Phật tử, thì bao giờ cũng có hai trách nhiệm, một là Đạo, hai là Đời. Nhưng mà dù sao, Tổ quốc( xã hội chủ nghĩa, vì Thích Minh Châu là đảng viên cộng sản cao cấp) có trước, thì mình phải làm cái bổn phận của người con của Tổ quốc trước, rồi làm đệ tử của Phật sau. Có phải thế không ?
Võ Văn ái : Dạ, con xin ghi lời …
Thích Minh Châu : Quý vị cố về thăm Tổ quốc đi.
Võ Văn Ái: Dạ, chúng con sẽ thực hiện điều đó …
Thích Minh Châu : Cầu Phật cho ông và gia quyến được an lành …
Võ Văn Ái: Con xin cảm ơn Thầy, bao nhiêu năm đã lo cho Hòa thượng Quảng Độ. Chúng con xin ghi ơn tạc dạ.
Thích Minh Châu : Anh em chúng tôi bao giờ vẫn son sắt với nhau. Dù một tấc đạ, không bao giờ rời nhau ».
Võ Văn Ái: Xin kính Thầy. A di Đà Phật ».

Đấy, tôi muốn nói: Điều thứ nhất : « Nói gần nói xa, chẳng qua nói thiệt ». Trước kia, « Hòa thượng » Quảng Độ còn to mồm kêu gọi « tranh đấu-chống cộng » nên nhiều người cứ lầm tưởng Thích Quảng Độ chống cộng, nên đã ủng hộ.. Nhưng rồi chính Thích Quảng Độ đã nói huỵch toẹt, trắng trợn một cách quá rõ ràng, không có cách gì để biện minh, để che đậy cho được là mục đích của « Hòa thượng » Thích Quảng Độ và cũng là của Phật giáo Ấn Quang là tranh quyền, đấu lợi ; chứ chẳng hề có « tranh đấu-chống cộng » gì cả.
Và điều thứ hai : Qua những lời của chính Thích Minh Châu và ông Võ Văn Ái đã đăng trên báo Quê Mẹ ; thì nó cũng cho mọi người thấy được mối giao kết khắng khít, chặt chẻ giữa bộ ba Thích Quảng Độ-Thích Minh Châu-Võ Văn Ái. Và điều quan trọng hơn cả là lời xác định của « HT » Thích Minh Châu :

« Anh em chúng tôi bao giờ vẫn son sắt với nhau. Dù một tấc dạ, không bao giờ rời nhau ».


Như vậy, rõ ràng « Hòa thượng » Thích Quảng Độ và ‘HT »Thích Minh Châu « bao giờ cũng son sắt với nhau. Dù một tấc dạ cũng không rời nhau ».. Nghĩa là những cái màn : « Bị ra tòa- bị ở tù- bị quản thúc- quản chế, khi thì ở Thái Bình, khi thì ở Thanh Minh Thiền Viện chỉ là những màn lừa bịp thiên hạ. Song chẳng phải riêng « HT » Thích Minh Châu đã nói, mà chính ông Võ Văn Ái cũng đã nói. Vậy, xin mời mọi người hãy cùng đọc lại cho thật rõ, thật kỹ những lời của « HT » Thích Minh Châu và ông Võ Văn Ái một lần nữa :

Võ Văn Ái : « Con xin cảm ơn Thầy, bao nhiêu năm đã lo cho Hòa thượng Quảng Độ. Chúng con xin ghi ơn tạc dạ ».

Thích Minh Châu : « Anh em chúng tôi bao giờ cũng son sắt với nhau. Dù một tấc dạ, không bao giờ rời nhau ».

  • Đọc những lời của Thích Minh Châu và của ông Võ Văn Ái như đã trích ở trên. Nó đã cho mọi người hiểu được rằng : Ông Võ Văn Ái từ lâu nay đều biết rõ Thích Minh Châu « bao nhiêu năm đã lo cho Hòa thượng Quảng Độ. ». Còn Thích Minh Châu thì đã minh định: Anh em chúng tôi bao giờ cũng son sắt với nhau. Dù một tấc dạ, cũng không bao giờ rời nhau ».

Như vậy, chỉ chừng ấy thôi, cũng đủ cho mọi người hiểu được rằng : Những màn « ra tòa-quản thúc-quản chế » khi thì ở Thái Bình, khi thì ở Thanh Minh Thiền Viện » tất cả chỉ là những màn lừa bịp do cộng sản Hà Nội và Thanh Minh Thiền Viện đạo diễn, mà kẻ đóng vai chính là kịch sĩ Thích Quảng Độ, kèm theo với cái loa tuyên truyền Võ Văn Ái. Những màn nầy nó cũng tương tự như kịch sĩ Nguyễn Chí Thiện, Thiện cũng được cộng sản Hà Nội đưa đi đến nhiều nhà tù khác nhau, để Thiện trình diện trước những vị ở tù thật, để sau đó các vị vì ngây thơ mà đã làm chứng cho « người tù » Nguyễn Chí Thiện. Nhưng, bởi cả hai vở kịch, và hai diễn viên nầy đều do một đạo diễn tại hậu trường Bắc Bộ Phủ, nên cả hai khi bước ra sân khấu đều cùng nói những lời gần như sao y bản chính. Đặc biệt là cái chuyện « làm thơ mà chỉ để ở trong đầu » còn siêu hơn nữa là diễn viên Quảng Độ chẳng những

« làm bốn trăm bài thơ chỉ để ở trong đầu mà còn đánh mục lục từ số một, số hai, số ba … cho đến thứ bốn trăm !!! ».

Nhưng có mấy ai hiểu được rằng, sau chín lần vận động để cho giấc mơ cuồng của « Hòa thượng » Thích Quảng Độ được chiếm giải Nobel Hòa Bình, mà Thích Quảng Độ đã từng ôm ấp hàng bao nhiêu năm qua, bây giờ xem ra nó cũng giống như một con chó già mà cứ cố hết sức để ngoi lên, chồm tới để hòng chụp cho được cái quả bóng; mà quả bóng kia thì nó cứ chập chờn bay lơ lững trên không. Vì thế, con chó già kia, sau một thời gian dài nó đã tự biết nó không bao giờ chụp được quả bóng ấy !!! Nên mới đây « các thầy » mới bèn kéo nhau sang Úc châu để ra mắt « Tập Thơ Tù » của « Hòa thượng » Thích Quảng Độ; song theo tác giả Trương Minh Hòa đang tỵ nạn VGCS tại Úc ; thì tại Úc châu có tới sáu chục cái chùa, mà chỉ có hai chùa là chấp nhận cho « các thầy » chịu để cho tổ chức ra mắt « Tập Thơ Tù , và ông Võ Văn Ái sẽ dịch ra tiếng Anh và tiếng Pháp để sau đó gửi đi dự tranh giải Nobel Văn Chương.

Ôi ! Nobel Văn Chương ! Ông Võ Văn Ái phải nên biết rằng : Dù có hàng trăm thứ « dịch » của ông Ái, cũng không qua mắt được các vị ở trong Ủy Ban Chấm Giải đâu nhé. Bởi các vị ấy cũng sẽ nhận được những lá thư, kèm theo những bài viết thật rõ ràng và chính xác về « Bốn trăm bài thơ tù mà Hòa thượng Thích Quảng Độ chỉ làm ở trong đầu, mà còn đánh mục lục từ số một, số hai, số ba … cho đến thứ bốn trăm « . Vì thế, đến ngày quyết định thì các vị trong Ủy Ban Chấm Giải, chắc chẳn chẳng có vị nào dám tin được một ông già bình thường ở trong nhà tù tại Việt Nam, mà đã làm được bốn trăm bài thơ, rồi còn đánh mục lục từ số một, số hai, số ba … đến số bốn trăm. Và như vậy, thì chắc chắn là các vị sẽ mạnh tay Chấm …hết !!!

Nên nhớ, những dòng mà tôi đã trích ở trên đây, là đã đăng trên báo Quê Mẹ chứ không phải do tôi tự ý viết ra hay « suy diễn » như một số người đã nói, rồi « rủa sả » cho tôi chết; mà theo một người thân của tôi, vì rất thương và rất quý chúng tôi ; nên đã quá lo lắng cho chúng tôi mà đã khuyên :
« Chị hãy ngưng ngay, đừng viết về thầy Quảng Độ nữa . Chị không có thời giờ để vào các diễn đàn, nên không biết. Tôi cho chị biết, hiện giờ người ta đang xúm nhau rủa sả cho Hàn Giang Trần Lệ Tuyền cho nó chết càng sớm càng tốt đó ».

Và người bạn mà chúng tôi rất quý mến đã thu lại những lời ấy, và cho chúng tôi nghe. Nhưng, bây giờ tôi xin gửi những lời « rủa sả » kia cho những người đã « rủa sả » tôi. Vì những lời « rủa sả » đó nó đáng để dành cho những tên giặc thầy chùa tàn ác, bất nhân, vì chúng từng giết người, đập đầu, treo cổ tất cả những ai dám phản đối chúng làm giặc. Chính những tên thầy chùa Ấn Quang tàn ác nầy mới đáng phải bị « rủa sả » bởi chết bớt một tên thầy chùa ác độc, thì bớt đi một kẻ sát nhân. Còn tôi, tôi là một người vợ, một người mẹ, đang phải lo cho một người chồng già yếu, và nuôi dạy năm đứa con ở bậc Đại học, để sau này chúng trở thành những con người hữu dụng trong xã hội này, chứ các con chúng tôi không bao giờ đi làm thầy chùa, để rồi trở thành những tên sát thủ. Để chứng minh cho điều nầy chúng ta chẳng cần phải tìm kiếm đâu xa, mà hãy đọc những lời trong Bạch Thư của Hòa Thượng Thích Tâm Châu, thì sẽ thấy bọn thầy chùa Ấn Quang chúng đã đối xử với đồng đạo ra sao ?; thì đối với những người là con của các bậc cha mẹ chứ không phải là «con của Phật » nó sẽ ở mức độ nào một khi bọn thầy chùa Ấn Quang đã quyết lấy « Cứu cánh biện minh cho phương tiện » ?!

Thực ra, chẳng phải tôi sợ những lời « rủa sả » đó ; bởi, « sinh, lão,bệnh, tử » là chuyện bình thường. Song tôi phải trích lại nguyên văn những lời của « Hòa thượng » Thích Quảng Độ và của ông Võ Văn Ái để minh chứng cho những gì tôi đã viết tất cả đều là trung thực. Và một điều chúng tôi luôn tâm niệm :

Tụng kinh, gỏ mõ, ăn chay,
Cũng không bằng nhặt nhánh gai bên đường.

Vì thế, tôi tự thấy mình là người đi trước, tôi đã thấy những nhánh gai nhọn hoắt, chúng đã đâm hàng vạn người đến tan xương, nát thịt, đến tàn phế cả một đời người, nên tôi phải nói, nói thật đầy đủ, cho lớp trẻ sau này đều được biết, hầu mong rằng họ khỏi phải sa xuống hố sâu của tội ác, mà các thầy chùa Ấn Quang luôn luôn đào sâu và chờ sẵn ở khắp mọi nơi. À, mà Đạo Phật đã nói : « Từ bi hỷ xả » thế tại sao bây giờ tự nhiên biến thành : Từ ni rủa sả rứa tề ??? Mà ngoài tôi còn có các vị cũng từng nói về cái gọi là « Lời Kêu Gọi Bất Tuân Dân Sự- Biểu Tình Tại Gia » như các vị : Nam Nhân, Chính Khí Việt, Duyên Lãng Hà Tiến Nhất, Trần Thanh, Đặng Phúc, Tuấn Phan, Trương Minh Hòa, Kim Âu Hà Văn Sơn v…v… .nhiều, nhiều lắm. Vậy, nếu còn muốn tiếp tục « rủa sả » thì hãy « rủa sả » hết tất cả, để các vị cùng nhau chết cho … vui, chứ tôi chết một mình thì … buồn lắm. Song nếu « rủa sả » mà chết thật, thì tại sao Phật giáo Ấn Quang không « rủa sả » bọn cộng sản Hà Nội cho chúng chết hết đi, để rồi sau đó với con số mà Ấn Quang rêu rao là « Việt Nam có 90/% là Phật tử » thì ông Võ Văn Ái sẽ trở về để bò lên ngôi cữu ngũ, tái lập Lý triều, sẽ được « thứ phi » Ỷ Lan cõng lên ngai vàng… khè, giữa tiếng tung hô vang dậy của thần dân Vịt :
Cặp.. cặp…cặp…cặ…p…cặ…p… Đệ Tam Lý Đoản Hoàng Vạn Vạn… Tái… Đé …é…

Mà nói đến chuyện « rủa sả » thì kể ra cũng thật lạ lùng, vì những người bị « rủa sả » thì không chết, mà ngược lại, người được thiên hạ thương mến lại tự nhiên đột tử, trước sự thương tiếc của nhiều người. Như hiện nay, ai cũng biết về sự ra đi vĩnh viễn của ca sĩ Michael Jackson, người đã được hàng triệu người trên thế giới này mến mộ. Cái chết đột ngột của người ca sĩ nầy đã làm hàng triệu người từ rưng rưng đến rơi lệ. Nhưng Michael Jackson có bị ai « rủa sả » bao giờ đâu. Và chết có gì là đáng sợ, mà biết đâu được chết lại là điều vĩnh phúc. Riêng tôi, tôi xin gửi đến những người đã và đang « rủa sả » tôi với tất cả những lời chúc thật an lành, bất kể là ai, ở nơi nào, tôi cũng chân thành biết ơn những lời « rủa sả » đó.

  • Ôn Cố Tri Tân :

Như mọi người đều biết, trên thế gian này, tất cả những cuộc chiến chinh nó đều bắt nguồn từ một quá khứ xa xăm ; mà đôi khi, những người thừa hành cũng không hiểu được những căn nguyên của mối hận thù đã có hàng nghìn năm trước. Còn người Việt Nam chúng ta, thì cho đến bây giờ và chắc chắn là mãi mãi vẫn xem bọn Tầu phù là kẻ thù truyền kiếp của dân tộc. Chúng ta vẫn tự hào về huyền thoại « Con Rồng Cháu Tiên với trăm trứng trăm con ». Chúng ta vẫn tôn thờ Hai Bà Trưng- Bà Triệu, v…v… Chúng ta vẫn luôn luôn tự hào về Đức Thánh Trần Hưng Đạo, Người đã làm bạt vía kinh hồn cả bọn Nguyên –Mông.

Nhưng, với bản chất hồ đồ cố hữu, nên Phật giáo Ấn Quang cứ nói : « Không cần nhắc đến những việc làm của các thầy trước 1975, mà chỉ nói đến hiện tại mà thôi ».

Phật giáo Ấn Quang luôn luôn nói một đàng làm một nẽo. Trong khi vẫn bảo rằng « không cần phải nhắc lại những chuyện trước 30-04-1975 ». Nhưng trên các tờ báo của Phật giáo Ấn Quang như : Quê Mẹ, Bông Sen, Hương Sen v…v… Những tờ báo nầy cho đến ngày nay mà vẫn còn gian manh lếu láo lên án Thống Ngô Đình Diệm là «đàn áp Phật giáo ». Nhưng chưa đủ, mà sau khi Tổng Thống Ngô Đình Diệm cùng hai bào đệ là ông Ngô Đình Nhu và ông Ngô Đình Cẩn đã bị bọn đâm thuê, chém mướn, giết chết rồi ; song chúng vẫn chưa chịu buông tha, mà chúng còn viết cả đống sách báo, chúng đã gian manh, láo khoét, bịa đặt ra những chuyện đê tiện nhất để bôi nhọ cả dòng họ Ngô Đình. Trong lũ ấy, đặc biệt là tên Khố Xanh, Khố Đỏ gì đó, có tên là Đỗ Máu tức Đỗ Mậu, đã do những kẻ đứng sau lưng cùng dàn dựng nên cuốn : « Việt Nam Máu Lữa Quê Hương Tôi » Đỗ Mậu , hắn là một tên vô lại , đốn mạt. Nhưng theo lời của ông Võ Văn Ái đã đăng trên báo Quê Mẹ số 84 & 85 tháng 9 & tháng 10 năm 1987 như sau :

« Ông Hoành Linh Đỗ Mậu, xem loạt bài viết về ông Diệm trên báo Quê Mẹ, đã có nhã ý gởi tặng người viết tập hồi ký « Việt Nam Máu Lữa Quê Hương Tôi ». Ông có ghi kèm những lời trân trọng, biểu lộ sự đồng tình của một người đã biết ông Diệm từ thuở còn chưa có bao nhiêu người biết đến ».

Như vậy, đã cho thấy Phật Giáo Ấn Quang còn độc tài hơn cả các chế độ thời phong kiến ; bởi chỉ có Ấn Quang là được quyền dựng đứng lại những chuyện do lũ giặc gian manh đã tuyên truyền xuyên tạc, của hàng bao nhiêu năm trước để triệt hạ người khác, còn hễ ai động đến một hành vi làm giặc của Ấn Quang, dù đó là những điều trung thực một trăm phần trăm, thì lại bị Ấn Quang lôi người ta ra « rủa sả », và nói « đó là những chuyện đã qua rồi, chỉ nói đến hiện tại mà thôi ». Chính vì thế, nên tôi mới phải bỏ công ra để lục tìm cả chồng báo Quê Mẹ để tuần tự, theo từng bài viết, tôi sẽ trích lại nguyên văn những lời của ông Võ Văn Ái và « Hòa thượng » Thích Quảng Độ v…v… để chứng minh cho những việc làm của Phật giáo Ấn Quang từ sau ngày 30-4-1975, cho đến hôm nay, chứ không phải do tôi « suy diễn.

Không có một Quốc Gia nào ở trên quả địa cầu nầy, có thể bỏ qua đi những hành vi tội ác trong quá khứ.

Trong thời gian qua, nếu những ai đã từng theo dõi qua những trang thời sự trên thế giới thì đều đã biết, những tên Vệ Binh Đỏ thời Đức Quốc Xã , những tên cầm đầu của cộng sản quốc tế, của Khờ-Me Đỏ v…v… Tất cả đều phải đối đầu với luật pháp.

Trước đây, vào ngày 13-02-1991, một ông giáo sư người Pháp tên là Georges Boudarel, tại trường Đại học Paris 7, trong một lần xuất hiện tại giảng đường, ông ta đã bị các đồng đội và cũng là đồng tù của trận chiến Điện Biên Phủ đã nhận diện ra ông ta. Các vị đã bị cộng sản Hà Nội bỏ tù tại trại « cải tạo 113 » ( Trại tù binh Pháp). Suốt trong thời gian ở trong trại này Georges Boudarl đã trở thành một tên cai ngục của Hà Nội, Y đã từng hành hạ các tù binh đồng cảnh ngộ, bằng nhiều hình thức tàn nhẫn. Sau khi rời Hà Nội, ông ta đã từng đi quanh các nước như : Ba Lan, Tiệp Khắc, Hung Gia Lợi … v…v… từng thay tên,đổi họ, trong đó có tên Việt Nam là Đại Đồng, để trốn tội. Cho đến ngày Luật Ân xá được quốc hội Pháp chuẩn y vào ngày 18-6-1966, sau đó năm 1967, Georges Boudarel mới quay trở về Pháp. Và thanh danh ông ta mỗi ngày như diều gặp gió. Ông ta viết nhiều sách, báo rồi trở thành chuyên gia nỗi tiếng về vấn đề Việt Nam. Nhưng, rồi cái diều đã bất ngờ đã đứt dây vào cái giây phút mà ông ta không ngờ được, đó là ngày hội thảo về Việt Nam tổ chức tại Thượng viện Pháp nhắm mục tiêu viện trợ nhân đạo cho Hà Nội. Người thuyết trình viên quan trọng chính là Georges Boudarel, vào ngày 13-02-1991. Nhưng ông ta không thể ngờ , khi máy vi âm vừa được tao, chưa kịp thuyết trình, thì từ thính phòng một tiếng nói cất lên. Người lên tiếng là ông Jean Jacques Beucler, cựu sĩ quan, cựu tù nhân của Việt Minh, cựu Bộ trưởng. Vị này đã chất vấn Georges Boudarel bằng những câu hỏi về những năm tháng ở trong trại tù binh Pháp, đã là kẻ phản bội không làm sao chối cãi cho được, và cuối cùng ngay trước mặt cả thính phòng, ông ta đã tái mặt công nhận tội, rồi lặng lẽ rời phòng hội thảo trước những tia mắt khinh bỉ của những tù nhân của « trại cải tạo 113 ». Người ta được biết, sau đó, Geeorges Boudarel đã bị đuổi khỏi trường Đại học Paris 7, rồi bị đưa ra tòa, song tôi không nhớ ông ta đã bị án tù ra sao ?

Cùng những kẻ đang còn bị luật pháp quốc tế tiếp tục đem ra xét xử là những tên cầm đầu của quân Khmer Đỏ. Và mới đây nhất là vào ngày 27-06-2009. Một tòa án quân sự tại Roma đã tuyên xử án tù chung thân cho các cựu quân nhân SS, những người này từ 84 đến 90 tuổi. SS, là tên gọi tắt của Schutzstaffel ( đơn vị Vệ binh thời Đức quốc xã) ; và theo phán quyết của tòa án thì Quốc gia Đức phải chịu trách nhiệm dân sự và được yêu cầu phải bồi thường 1.25 triệu Euros (khoảng 2.2 Mỹ kim) cho gia đình các nạn nhân.
Sau phiên xử Claudio Martini, Thống đốc Tuscany đã tuyên bố :

« 65 năm (Sáu mươi lăm năm) đã trôi qua, nhưng chúng tôi không thể quên những gì đã xãy ra ».

Như vậy, 65 năm qua, rồi cuối cùng những kẻ đã từng gieo tội ác đã phải nhận lãnh những hình phạt của luật pháp ; dù những người nầy đã từ 84 đến 90 tuổi.

Còn tại Việt Nam. Những kẻ đã nhúng tay vào máu của đồng bào vô tội từ những năm đầu tiên của Nền Đệ Nhất Việt Nam Cộng Hòa cho đến ngày mất nước : 30-04-1975 ; và cho đến hôm nay những tội ác của bọn chúng vẫn chưa được đưa ra ánh sáng của công lý. Chúng tôi hoàn toàn đồng ý với các vị : Nam Nhân, Chính Khí Việt, Duyên Lãng Hà Tiến Nhất, Trần Thanh, Tuấn Phan, Trương Minh Hòa, Đặng Phúc v…v… là dù là bao lâu nữa, ta vẫn tin rằng sẽ có một ngày bọn chúng phải đền tội. Mặc dù theo sự tìm hiểu của chúng tôi, có mấy tên cầm đầu nầy đã tìm cách sửa đổi lý lịch, đã tập nói giọng Bắc. Nhưng, hắn không qua nỗi luật pháp đâu. Cả lũ giặc chuyên khủng bố, giết người, đốt nhà kia cần phải ghi nhớ, dù có cố gắng đến cách nào chăng nữa thì cũng khó thoát lắm, hãy cứ chờ đợi đi. Dưới ánh sáng của mặt Trời không có một cái gì có thể che khuất được cả.

Chính vì vậy, mà chúng tôi chắc chắn rằng : Một ngày không xa, rồi cả lũ sát nhân, tàn bạo ấy, sẽ phải đối đầu trước luật pháp quốc tế. Và theo chúng tôi được biết, thì hiện nay, đa số các vị đã từng chứng kiến, đã nhận diện ra được những tên đã nhúng tay vào máu của đồng bào vô tội, qua những cuộc thảm sát của cả hai Nền Đệ Nhất và Đệ Nhị Việt Nam Cộng Hòa ; các vị vẫn còn sống, và vẫn còn minh mẫn lắm. Đa số các vị sẵn sàng ra làm nhân chứng , chỉ trừ một thiểu số, trong đó có cả người thân của chúng tôi nữa, họ đã vì những đồng tiền phi pháp nên phải chui rúc vào ở trong nhiều « tổ chức » đã do chính băng đảng mẹ, đã đẻ chúng nó ra, mà theo chúng đã viết trong một « Tài Liệu Tuyệt Mật » là « Ta đã có một núi tiền rồi … ». Riêng với những tên tội phạm nầy, rồi cũng sẽ có một ngày chúng cũng phải đối đầu trước luật pháp để trả lời về cái « núi tiền » đó. Chúng tôi vững tin rằng, tất cả các nạn nhân vô tội và đáng thương ấy, dù còn sống hay đã chết ; song rồi đây các vị sẽ được trả lại sự công đạo. Bởi tất cả lũ sát nhân kia, dù có thể qua mắt được người đời, nhưng không bao giờ qua mắt Ông Trời cho được. Chắc chắn ngày đó sẽ phải đến .

Ngày ấy, chắc mọi người công chính sẽ vô cùng mãn nguyện. Vì cuối cùng, ánh sáng của công lý cũng được soi rọi đến tận cùng của những hành vi tội ác. Tôi chỉ được phép nói đến chừng đó mà thôi.

« Hòa thượng » Thích Quảng Độ có phải là một nhà tranh đấu chống cộng hay không ?

Chúng tôi cũng rất đồng ý với quý vị : Nam Nhân, Triệu Lan, Duyên Lãng Hà Tiến Nhất, Chính Khí Việt, Trần Thanh, LS Nguyễn Văn Chức, Kim Âu Hà Văn Sơn, Bách Linh, Trương Minh Hòa, Tuấn Phan, Đặng Phúc v…v… :

Với những bằng chứng trong quá khứ đã từng liên tục đánh, phá cả hai Nền Đệ Nhất và Đệ Nhị Việt Nam Cộng Hòa, đã từng liên thủ với cộng sản, từng nuôi giấu Đặc công –Biệt động thành, cả hàng nghìn súng đạn và chất nổ ở trong các chùa để đánh lại quân- dân miền Nam . Cho đến những ngày trước khi đất nước bị rơi vào tay của cộng sản Hà Nội, thì chính các sư sãi Ấn Quang cũng đã công khai đưa xe ra tận núi rừng để đón rước bộ đội Bắc Việt vào các thành phố của Miền Nam Tự Do. Nhưng rồi sau đó, vì sự ăn chia chưa đều, và chưa xứng với những công lao làm giặc nên « Hòa thượng » Thích Quảng Độ mới có những yêu sách với cộng sản Hà Nội. Còn bây giờ, thì xôi thịt chắc đã chia xong, đã được « Đồng đẳng. Khi hợp tác, hai bên cùng có lợi. Ông lợi cái này, tôi được lợi cái kia, được đồng đẳng và bình đẳng v…v… » như chính lời của « Hòa thượng » Thích Quảng Độ và ông Võ Văn Ái đã nói, nên đôi bên mới thỏa thuận để đẻ ra cái « Lời Kêu Gọi : Bất Tuân Dân Sự -Biểu Tình Tại Gia » ; để hòng lừa bịp thiên hạ. Nhưng chẳng ngờ được rằng nó đã Bất Tỉnh Nhân Sự rồi,vì đa số người ta rất sáng suốt để nhận ra những mưu đồ đen tối đó, và vì thế nó đã tan tành theo mây khói !!!

Nhưng, nếu những ai còn nghi ngờ gì nữa, thì xin hãy đọc lại thật nhiều lần , rồi lấy cái trí não của mình ra để suy gẫm cho thấu đáo, nguyên văn những lời của chính « Hòa thượng » Thích Quảng Độ và của ông Võ Văn Ái qua đường dây viễn liên Việt-Phápvà đã được đăng trên báo Quê Mẹ như sau :

« Thích Quảng Độ : Đúng rồi. Bởi vì từ đầu mình phải biết xét. Cái gì nó cũng có cái dĩ nhiên. Khi hợp tác, phải hai bên cùng có lợi thì mình mới làm chứ ? Việc làm ăn ngoài đời cũng thế … ».
Võ Văn ái : Vâng ạ. Cái gì cũng phải đồng đẳng và bình đẳng chứ … »
Thích Quảng Độ : Đúng. Đồng đẳng ! Mà hai bên cùng có lợi. Ông lợi cái này, tôi được lợi cái kia. Cũng như mình hợp tác để cùng làm. Đằng này, thì họ thu lợi tất (cười) !
Võ Văn Ái : Dạ, tham quá thì …
Thích Quảng Độ :… Tôi mới nói rằng là … Các vị Sư miền Bắc được vào Quốc Hội, nào là Phó chủ tịch Quốc hội, nào là dân biểu … ».

Nên nhớ, những lời tôi đã trích trên đây là nguyên văn, không hề thêm, bớt một dấu chấm, hay một chữ nào vào cả. Bới tôi muốn để cho quý độc giả đọc và hiểu một cách chính xác theo cái trí của mỗi người, chứ không phải do tôi « suy diễn.

Và quý độc giả vừa đọc lại với những lời của chính « Hòa thượng » Thích Quảng Độ và ông Võ Văn Ái đã nói trắng ra một cách công khai như vậy, thì không riêng Nhà văn Duyên Lãng Hà Tiến Nhất, mà bất kể là ai, chỉ cần có bộ óc bình thường, thì cũng phải đều đồng ý rằng :

Phật giáo Ấn Quang nói chung, và nói riêng « Hòa thượng » Thích Quảng Độ chưa bao giờ, và không bao giờ là một nhà tranh đấu-chống cộng cả, mà Thích Quảng Độ cũng như Phật giáo Ấn Quang chỉ có tranh quyền - đoạt lợi mà thôi.

Viết đến đây, tôi lại đọc được bài viết của tác giả Đặng Phúc viết về Giáo Sư Lưu Trung Khảo : « Hòa thượng Thích Quảng Độ : Cội Tùng Trước Gió ». Đọc hết bài này, tôi thật vô cùng thích thú với câu nói thật là lời hay ý đẹp của Giáo sư Lưu Trung Khảo đã nói : « Hòa thượng Thích Quảng Độ là Đóa Sen Nở Trong Lò ». Vậy, từ nay, tôi sẽ khuyến khích những người thân của chúng tôi hãy tung hô hàng triệu lần rằng :

Hòa thượng Thích Quảng Độ là Đóa Sen N …ở…Trong Lò …ò …ò… ồ, Hòa thượng Thích Quảng Độ là Đóa Sen N …ở Trong Lò …ò …

Và cuối cùng, chúng tôi muốn nói thẳng với tất cả những người đã và đang du chân theo sau cái đuôi của ông Võ Văn Ái và « Hòa thượng » Thích Quảng Độ rằng : Cho dù có đến hàng triệu -triệu những cái thứ vớ vẩn như « Giáo Chỉ- Thông Điệp- Lời Kêu Gọi đủ kiểu - Thông cáo báo chí v …v… » ; thì những người Trí cũng đã đều biết : Tất cả chỉ là những màn lừa bịp một cách rõ ràng qua cái « Lời Kêu Gọi, Tháng Năm Bất Tuân Dân Sự- Biểu Tình Tại Gia ». Không còn có cách nào để che đậy được nữa.

À mà trong « Lời kêu gọi » « Hòa thượng » Thích Quảng Độ đã viết : « … Tháng năm Bất Tuân Dân Sự - Biểu Tình Tại Gia, sẽ là thái độ Dũng Cảm … » . Ối Trời ơi! chỉ những tên khùng điên mới dám nói : nằm trùm mền trong nhà không dám ló mặt ra đường « là thái độ dũng cảm », rồi bắt người ta phải « Khâm tuân». « Khâm tuân » hay Khâm chỉ ?; rõ vô duyên. Bây giờ đã là Thế kỷ 21 rồi, mà vẫn còn mộng du với giấc mơ Tái Lập Lý Triều . Chính vì thế, mà gần hai mươi năm trước trên Văn Nghệ Tiền Phong, và sau nầy, nhiều lần tôi đã nói, bây giờ tôi xin lập lại : Không phải là ngày xưa, hay bây giờ mà mãi mãi ; dù đảng cộng sản Việt Nam có bị tuyệt diệt, và dù bất cứ một vị nào dù tài cao đức trọng đến đâu, có đứng ra lãnh đạo đất nước, thì Phật giáo Ấn Quang cũng cứ ca những bài « Pháp Nạn - Đàn áp Phật giáo -Độc tài - Gia đình trị… v…v… rồi cũng lên với xuống đường giống như những tháng năm dài « kêu gọi Phật tử phải đấu tranh chống Mỹ-Diệm-Thiệu-Kỳ-Hương ». Mà mục đích chính là hòng tóm thâu « Sơn Hà Xã Tắc » trong tay. Nghĩa là ngày nào chưa thành lập được một nước Việt Nam Phật Quốc, thì ngày đó Ấn Quang vẫn cứ còn « tranh đấu » và vẫn còn « Pháp nạn ». Mà xem ra giấc mộng ấy, chắc chắn là cho đến muôn nghìn kiếp sau, cũng không thành sự thực được đâu ông « vua » Lý Văn Ái và « thứ phi » Ỷ Lan ạ.

Nhưng tại sao cái mồm của ông Võ Vãn Ái đã từng bô bô là « đấu tranh-chống cộng » đến cùng . Ấy vậy, mà vừa qua ông Võ Văn Ái khi kéo nhau sang Thụy Sĩ để « biểu tình chống cộng ». Song sau đó, qua cái « Thông cáo báo chí » và cái « Thông Điệp Vu Lan » thì cả cặp Thích Quảng Độ-Võ Văn Ái, cũng giống hệt như những băng đảng gian manh, lừa bịp khác, cũng đều đồng ca là : « Yêu cầu Hà Nội phải bỏ Điều bốn Hiến pháp » Nên biết và nên ghi nhớ : Một khi đã đòi Hà Nội chỉ bỏ riêng có một điều bốn hiến pháp ; thì đương nhiên các băng đảng đó đã chấp nhận tất cả Hiến pháp của cộng sản Hà Nội rồi, chỉ trừ duy nhất có một điều 04 mà thôi. Mà đã chấp nhận hiến pháp của Hà Nội, thì tất nhiên cũng đã chấp nhận chủ nghĩa và chế độ của cộng sản Hà Nội. Như thế, các tổ chức ấm ớ hội tề kia, đừng có đem cái câu : « Cứu cánh biện minh cho phương tiện » ra, để mà ngụy biện cho những việc làm khuất tất của mình. Lịch sữ vốn công bằng lắm đấy.

Hàn Giang Trần Lệ Tuyền.


http://www.buddhanet.net/budsas/uni/u-kinh-trungbo/ht-minhchau.jpg
Sư Quốc Doanh. Thich Minh Châu


Thích Minh Châu (sinh năm 1920 tại Quảng Nam) là một hòa thượng người Việt Nam. Ông từng giữ nhiều chức vụ quan trọng trong Giáo hội Phật giáo Việt Nam thống nhất, ngoài ra từng là viện trưởng Viện nghiên cứu Phật học Việt Nam, hiệu trưởng trường Cao cấp Phật học Việt Nam, phó chủ tịch kiêm Tổng thư ký Giáo hội Phật giáo Việt Nam, trưởng ban Phật giáo quốc tế, phó Chủ tịch Hội Phật giáo Châu Á vì Hòa bình (ABCP) và là chủ tịch Trung tâm ABCP Việt Nam. Ông còn là một dịch giả với nhiều công trình phiên dịch kinh Tạng Pàli.

Ông xuất gia năm 1946 tại chùa Tường Vân (Huế). Từ năm 1952 đến năm 1961, ông du học và đậu bằng Tiến sĩ Phật học với luận án "So sánh Tạng Pàli Trung Bộ Kinh với Tạng Hán A Hàm" (The Chinese Madhyama Agama and the Pàli Majjhima Nikàya - A Comparative Study) tại Đại học Phật giáo Nalanda (Ấn Độ).

Từ năm 1964 đến năm 1975, ông về lại Việt Nam giữ chức vụ viện trưởng Viện Đại học Vạn Hạnh, (lãnh đạo suốt thời gian Phật giảo biểu tình chống chính phủ Việt Nam Cộng Hòa )

Từ năm 1975 trở đi , sư quốc doanh Thích Minh Châu tiếp tục giữ những vai trò quan trọng trong cơ chế của chính quyền việt gian Cộng Sản như sau :

Năm 1976, ông thành lập Viện Phật học Vạn Hạnh. Năm 1979, ông tham gia vận động thống nhất và thành lập Giáo hội Phật giáo (Quốc Doanh, Cộng Sản ) Việt Nam. Năm 1981, ông làm hiệu trưởng Trường Cao cấp Phật học Việt Nam, cơ sở I tại Hà Nội. Năm 1984, ông mở Trường Cao cấp Phật học Việt Nam, cơ sở II tại Thành phố Sài gòn . Năm 1989, ông thành lập và làm viện Trưởng Viện Nghiên cứu Phật học Việt Nam và Hội đồng Phiên dịch Đại Tạng Kinh Việt Nam.




No comments:

Post a Comment